Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 103: Thử Nghiệm


Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 103: Thử Nghiệm

Chờ Lục Dương trả giá “đắt” xong mới nghe được cách “vẹn toàn đôi bên” đã là chuyệ hơn một tiếng sau.

“Em cố gắng để phát triển đến Hollywood, mà anh giống như chú ra nước ngoài để làm việc cho thị trường nước ngoài của Tông Thiên.”

Lục Dương lập tức sợ ngây người vì “ý tưởng” của Tông Chính Hải. Còn có thể như vậy? Điều này có thể thành không?

“Ở trong nước, muốn thay đổi tư duy chính thống trong thời gian ngắn hiển nhiên là không thực tế. Nhưng tình hình ở nước ngoài thì tốt hơn nhiều.” Tông Chính Hải ôm Lục Dương từ sau lưng.

Hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của Tông Thiên chủ yếu ở nước Mỹ, mà nước Mỹ đã trở thành quốc gia thứ 21 trên thế giới cho phép các cặp đôi đồng tính kết hôn. Có rất nhiều diễn viên, ca sĩ nổi tiếng và người truyền thông đã công khai thừa nhận giới tính của mình và đều phát triển rất tốt.

Bằng cách này, Lục Dương có thể tiếp tục đóng phim. Tông Chính Hải cũng không cần rời khỏi Tông Thiên mà có thể tiếp tục đóng góp vào công việc kinh doanh cho gia tộc.

Hơn nữa, mặc dù ở nước ngoài có rất nhiều người Hoa, nhưng chung quy không giống ở trong nước mọi người đều nhìn chằm chằm vào bạn. Vì vậy tương đối an toàn hơn.

Đương nhiên, biện pháp này cũng không phải hoàn hảo. Điều hối tiếc trước mắt nhất là bọn họ sắp phải sống ở nước ngoài! Cả hai vừa sẽ không sống ở Đế Cảnh Quận – Thân Thành, cũng sẽ không sống ở biệt thự cấp cao Ngự Thành trong thủ đô, cách cả nhà Tông Chính Hoành càng xa.

Tất nhiên, Lục Dương lập tức nhắc đến câu hỏi: để cho Tông Chính Hải rời khỏi người nhà không phải còn đáng sợ hơn rời khỏi Tông Thiên sao?

Tông Chính Hải trả lời: “Có muốn gặp mặt và khoảng cách thật ra quan hệ cũng không lớn bao nhiêu. Cho dù chúng ta muốn chuyển ra nước ngoài, nhưng có thể thường xuyên về nước. Chẳng lẽ em sẽ giống như chú mấy năm cũng không trở về thăm bọn họ sao?”

Lục Dương lắc đầu.

“Vậy thì không có vấn đề gì.” Tông Chính Hải hôn lên má của cậu: “Đợi chúng ta cùng đi nói với ba. Sau đó xin ông cho chúng ta một khoảng thời gian và chuẩn bị sẵn sàng.”

Nhưng có một số lời hắn không có nói cho Lục Dương biết. Ví dụ như: hắn cảm thấy ba và chú trước sau đề cập đến chuyện làm cho bọn họ tách ra, nhưng không có áp dụng bất cứ hành động nào. Dưới cái nhìn của hắn là một chuyện rất kỳ lạ.


Chú Tông Chính Hưng ngược lại dùng nghệ sĩ của Hạ Bình đến quấy rối buổi thử vai. Nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Trên thực tế, nếu Tông Chính Hưng thật sự muốn làm gì thì Lục Dương sẽ tuyệt đối không có khả năng thuận lợi bắt được vai nam chính của như thế.

Thay vì để cho nghệ sĩ của Hạ Bình đến quấy rối Lục Dương, còn không bằng nói bọn họ làm nền cho Lục Dương và trút giận cho Lục Dương!

Bởi vì cuối cùng, bao gồm Đồ Lâm Châu và Nhạc Linh, tất cả nghệ sĩ còn lại của Hạ Bình cũng không lấy được một vai nào. Ngay cả vai phụ cũng không có.

Điều này còn đáng xấu hổ và tức giận hơn là không mời bọn họ tham gia thử vai. Tông Chính Hải có thể tưởng tượng được Hạ Bình và nghệ sĩ của gã đóng cửa lại sẽ nhảy cẫng lên như thế nào, sẽ có bao nhiêu buồn bực và uất nghẹn.

Cũng là nhìn đến chỗ này, Tông Chính Hải mới hiểu được Tông Chính Hưng đang gióng trống khua chiêng “giúp” Hạ Bình, mục đích thật sự là gì. Cho nên phải thừa nhận ở một số khía cạnh nào đó, thủ đoạn của hắn kém xa so với ba Hoành và chú Hưng.

Dựa vào sự hiểu biết của Tông Chính Hải đối với hai vị trưởng bối, hoặc là nói dựa theo truyền thống nhà họ Tông Chính, bọn họ đều là phái thực dụng.

Cho nên ở trong chuyện thử vai cho , Tông Chính Hưng sẽ không vừa đến đã nói cho Tông Chính Hải và Lục Dương biết “chú muốn trút giận cho Lục Dương”. Sau đó mới hành động. Ông hiển nhiên là trực tiếp ra tay, sau đó cũng không thèm giải thích để cho tiểu bối bọn họ tự mình hiểu.

Lục Dương có thể dễ dàng đóng vai chính trong phim ngắn tết quan trọng nhất của Tông Thiên, còn làm người phát ngôn cho dự án bất động sản du lịch dưới cờ Tông Thiên. Chỉ là không thể một mình Tông Chính Hải gật đầu được.

Tông Chính Hoành làm tộc trưởng, hiển nhiên ở sau lưng lửa cháy thêm dầu, cũng giúp Tông Chính Hải ổn định các cổ đông khác ở thủ đô. Cho nên Tông Thiên mới có thể bắt đầu dùng người mới giống như Lục Dương.

Hai vị trưởng bối này lại trong một chuyện lớn như vậy khuyên chia tay. Nhưng không hẹn mà cùng lựa chọn “chơi” mồm mép, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được.

Đương nhiên, cũng không ngoại trừ bởi vì đối mặt chính là Lục Dương, nên cách bọn họ giải quyếtvấn đề lại dịu hơn. Nhưng Tông Chính Hải lại cảm thấy có chỗ nà không thích hợp, luôn cảm thấy ba và chú có tính toán khác.

– — —


Khi ăn cơm chiều, mọi thứ vẫn như bình thường.

Sau bữa cơm, Tông Chính Hoành còn yêu cầu Lục Dương chơi cờ vua với hai chú bọn họ.

Tông Chính Hoành thích nhất một điểm ở Lục Dương chính là khi cậu gặp một điều mới thì phản ứng đầu tiên không phải là “tôi không biết”, mà là “tôi có thể học trước, thử trước”.

Lần đầu tiên đối mặt với cờ vua, Lục Dương cũng làm như thế. Trước tiên nghe kỹ quy tắc một lần, sau đó trực tiếp luyện tay.

Cho nên khi Lục Dương cầm cờ trắng đánh cờ với Tông Chính Hưng, Tông Chính Hoành cầm một tách trà ngồi bên cạnh quan sát một cách say sưa.

Ông thất thần, đột nhiên nhớ đến cảnh mười mấy năm trước. Lúc đó, hình như có một người như vậy, cũng ngồi bên cạnh nhìn hai người đánh cờ như vậy…

Mặc dù khí chất của người kia khác với Lục Dương, có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa bọn họ. Nhưng hình ảnh lúc này và hình ảnh lúc ấy lại thần kỳ trùng nhau, giống như xuyên thời gian…

– — —

Sau bữa cơm thời gian giải trí trôi qua nhanh chóng. Lục Dương, Tông Chính Hải và vợ chồng Tông Chính Du vợ chồng đi dắt chó và “dắt” con trai.

Tình huống để cặp sinh đôi đi chơi với Lạc Lạc sẽ chỉ xảy ra khi Tông Chính Hải về nhà. Bởi vì vợ chồng Tông Chính Du thật sự rất khó khắn với việc chăm sóc ba cục cưng “tăng động”!

Với Tông Chính Hải thì khác, một mình hắn có thể thu phục được cặp sinh đôi. Hai nhóc có hứng thú với hắn còn hơn thế giới bên. Nói chung, toàn bộ hành trình đều dán bên chân hắn, mở ra hình thức “mười vạn câu hỏi tại sao”.

Hiện tại có Lục Dương thì càng tuyệt hơn, vợ chồng Tông Chính Du hoàn toàn có thể mang người dắt chó cho bọn họ, tự mình chạy nhanh hơn một ít, tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi của hai người.


Bảo mẫu Hải và bảo mẫu Dương lúc này sẽ chịu mệt nhọc mà dẫn dắt ba cục cưng “tăng động”, thong thả đi dạo ở phía sau.

Bởi vì Lục Dương sắp trở lại Thân Thành, hai nhóc tự nhiên càng dính cậu, còn chưa đi hai bước đã làm nũng muốn ôm. Sau đó theo ý muốn được Tông Chính Hải và Lục Dương ôm đi.

“Mẹ nói anh Dương Dương sẽ đóng vai người ngoài hành tinh! Người ngoài hành tinh đều đẹp như vậy sao?” Bạn nhỏ không biết ý nghĩa của phim khoa học viễn tưởng. Cho nên khi Dịch Giai giải thích với bọn nó thì nói Lục Dương đóng phim chính là chuyện trên các vì sao.

Sau khi bị cục cưng gián tiếp khen ngợi, Lục Dương hơi ngượng ngùng trả lời. Ai biết Tông Chính Hải đang ôm Hi Hi bên cạnh lập tức nói: “Đều không có đẹp trai như anh Dương Dương.”

Hai nhóc lập tức lộ ra một biểu cảm “wow”. Hai gương mặt nhỏ giống nhau đồng bộ, trông rất đáng yêu.

Lục Dương bị một lớn hai nhỏ khen hơi ngượng ngùng, đang định nói cái gì.

Không nghĩ tới người nào đó vẫn không hài lòng, còn bổ sung nói: “Vô luận là địa cầu hay là ngoài không gian, anh Dương Dương đều là người đẹp trai nhất.”

Giọng điệu trịnh trọng của hắn lập tức trấn áp cặp sinh đôi. Bọn nó gật đầu liên tục, tỏ vẻ tin lời bác nói.

“Nhưng mà mẹ cũng rất đẹp!” Hi Hi hơi khó xử nhìn Lục Dương, lại nhìn về phía Tông Chính Hải, dường như hơi bối rối.

Tông Chính Hải không có bị làm khó trước câu hỏi này, lập tức cho nhóc một câu trả lời vừa lòng: “Đúng vậy, người đẹp nhất trong lòng mỗi người đều khác nhau. Cháu thích ai nhất thì người đó xinh đẹp nhất.”

Hi Hi và Hạo Hạo: “Wow!”

Lục Dương: “…” Dạy hư bạn nhỏ như vậy, thật sự có tốt không?

– — —

Sau khi dẫn cục cưng về nhà, Lục Dương nhìn thấy hai vị trưởng bối trong lòng lại hơi căng thẳng. Cậu và Tông Chính Hải đã quyết định không kéo dài nữa, trực tiếp nói chuyện với Tông Chính Hoành về suy nghĩ của bọn họ.

Vừa nghĩ đến cuộc đối thoại tiếp theo có thể quyết định phương thức sống và nơi sống trong tương lai của cậu và Tông Chính Hải, quyết định cậu có thể theo đuổi ước mơ hay không. Tông Chính Hải có thể tiếp tục ở lại Tông Thiên và làm việc cho gia tộc mình hay không, vv… Lục Dương thật khó để không lo lắng.


Lúc này nhìn thấy vẻ mặt vô cảm hay thậm chí là hơi nghiêm túc của Tông Chính Hải như mọi khi lại cảm thấy ổn hơn rất nhiều. Có một loại cảm giác chỉ cần đối phương ở bên cạnh mình thì mọi chuyện dường như đều có thể giải quyết.

Lúc này, mặc dù có mặt Tông Chính Hải, nhưng Lục Dương vẫn lựa chọn tự mình nói chuyện với Tông Chính Hoành. Cậu nói cho đối phương biết kết quả cuộc thảo luận của hai người, cũng nói thêm ý của mình: “Nói như vậy thì có có vẻ ngây thơ. Nhưng cháu vẫn hy vọng chú nể tình bọn cháu sẽ cố gắng làm việc hãy cho bọn cháu thêm thời gian… Trong khoảng thời gian này, cháu hứa sẽ chú ý bảo vệ mối quan hệ ở nơi công cộng, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ sử dụng danh nghĩa của Tông Thiên để tranh giành lợi ích không chính đáng!”

Lục Dương nói xong câu này, Tông Chính Hoành im lặng trong chốc lát, vừa không có tỏ vẻ đồng ý cũng không có mở miệng trách cứ.

Qua một hồi lâu, ông mới chậm rãi nói: “Ra nước ngoài phát triển không phải dễ dàng như nói như vậy. Nếu như phát triển không tốt thì sao?”

“Dù sao thì cháu sẽ cố gắng.” Lục Dương cũng biết không dễ dàng. Kỳ thật ra nước ngoài chẳng khác nào từ bỏ những lợi thế và sự nổi tiếng tích lũy ở trong nước, sang bên kia bắt đầu từ con số không.

Nhưng Lục Dương cũng không sợ hãi bắt đầu từ con số không, cũng không sợ quá trình dài chờ cơ hội. Cậu đã từng chờ đợi, cũng từng bởi vậy mà cô đơn và thậm chí gục ngã. Nhưng cuối cùng vẫn kiên trì được.

Chờ đợi cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là chờ đợi không phải điều mình muốn theo đuổi.

Nếu điều chờ đợi lúc này vẫn là giấc mơ làm diễn viên của cậu, cộng với Tông Chính Hải. Vậy thì việc mạo hiểm và chịu đựng nỗi cô đơn đối với bọn họ cũng đáng!

Tông Chính Hoành nhìn thấy sự kiên định trong mắt Lục Dương, còn có một sự trưởng thành vượt qua tuổi tác của cậu.

“Xem ra cháu rất có quyết tâm.” Giọng của Tông Chính Hoành vẫn nghiêm túc như cũ. Nhưng trong lòng thật ra đã hơi thả lỏng: “Cháu thật sự đã đưa ra sự lựa chọn ngoài đáp án giáo viên đưa ra. Loại tình huống này trong cuộc thi coi như thất bại, đúng không?”

Nhưng ở chỗ ông thì căn bản là đã qua…

Lục Dương nghe không ra ông chỉ đang nói đùa, trong lòng còn hơi tức giận nên không dám lên tiếng.

Ngược lại là Tông Chính Hải đã hiểu ý của ba. Vì thế nói với Tông Chính Hoành: “Còn chú, con sẽ nói chuyện với chú trước. Nếu muốn đi nước Mỹ thì công việc bên Thân Thành cũng cần phải bàn giao lại một chút.”

“Chuyện này nói sau đi. Bây giờ chú Hưng không đếm xỉa đến con.” Tông Chính Hoành không có nhìn về phía con cả, lại nhìn về phía Lục Dương: “Chú của con gần đây muốn dùng tiền của mình đầu tư quay một bộ phim. Chú ấy đang bận.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.