Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 100: Hướng Bắc
Ngay từ đầu Chu Y cũng không biết “ý đồ” của Phương Lệnh Tây.
Trên thực tế, ngày đó Phương Lệnh Tây và Tông Chính Hải cùng nhau đến “thị sát công việc” (nguyên văn lời của trợ lý). Chu Y cảm thấy Phương Lệnh Tây cho mình cảm giác cũng có phần giống với tiên sinh Tông Chính. Nhưng dường như lại không hoàn toàn giống nhau.
Nhưng nếu kêu Chu Y phân biệt rõ ràng thì quá làm khó một người mù mặt như y.
Sau hai ngày cuộc sống như bình thường. Khi đó Từ Lệ đã không còn xuất hiện ở phim trường. Nhưng nữ chính mới chưa được quyết định ra. Cho nên những cảnh bỏ qua nữ chính đều phải tập trung quay để lấp đầy khoảng trống này.
Hơn nữa, một số diễn viên nổi tiếng hạng A ngay cả Chu Y cũng có thể kêu ra tên liên tục vào đoàn tham gia quay. Điều này đã tạo cho Chu Y một động tác đánh sâu thị giác rất lớn.
Vốn dĩ ở trong lòng y, Lục Dương là người có thể diễn xuất tốt nhất… Sự thật đã chứng minh, có những người mà ngay cả Lục Dương đều rất tôn kính diễn xuất có thể làm cho Chu Y xem đến phát ngốc!
Phim khoa học viễn tưởng mặc dù có chú ý đến những cảnh lớn. Nhưng cũng dựa vào những diễn cốt truyện, kịch tính này biểu hiện ra chỗ chiều sâu và chi tiết nhất.
Loại trải nghiệm khác biệt này đã mang lại cho Chu Y rất nhiều linh cảm. Hơn nữa là loại trước nay chưa từng có. Y thậm chí viết một số giai điệu, bản thân cảm thấy đặc biệt thích hợp với cảnh nào đó trong phim.
Nhưng, y phát hiện bản thân thỉnh thoảng lại nghĩ đến dáng người cao to và đôi mắt sắc bén kia, theo lời trợ lý nói vừa nhìn thấy chính là nhân vật tàn nhẫn Phương tổng. Sau đó lại lấy làm lạ nghĩ: ôi chao, tại sao mình lại nghĩ đến anh ta?
Vào ngày thứ ba, sau khi hai Boss lớn Tông Chính Hải và Phương Lệnh Tây “thị sát” xong phim trường. Chu Y đột nhiên nhận được tin nhắn xin kết bạn đầu tiên trong Wechat.
Vừa thấy ghi chú: [Xin chào cậu, tôi là Phương Lệnh Tây.]
Chu Y: “!!!”
Y không ngờ mình lại còn nhớ rõ tên này, nên tự nhiên sửng sốt. Chu Y hơi do dự mới hỏi Lục Dương: “Cậu có biết Phương tổng ngày đó đến không? Ngài ấy có kết bạn Wechat với cậu không?”
Lục Dương nghe câu hỏi của Chu Y lập tức trả lời: “Ừh, ngài ấy có kết bạn. Tớ nghe nhà sản xuất nói ngài ấy kết bạn với hội Wechat của , có thể thấy được chúng ta.”
Bởi vì bị người nào đó trong nhà “hội dấm” biết (bản thân Lục Dương chủ động) với giọng điệu “em muốn kết bạn thì cứ kết bạn là được. Dù sao cũng đừng xen vào anh có vui vẻ hay không”. Lục Dương giả bộ như không thấy được lời kết bạn của Phương Lệnh Tây.
Sau này nghĩ lại giống như không quá lễ phép, thật sự là không tiện từ chối. Lục Dương mới chấp nhận kết bạn.
Đại khái đoán được Chu Y cũng gặp xin kết bạn như vậy. Vì thế Lục Dương hỏi ngược lại: “Phương tổng cũng kết bạn với cậu sao?” Lần sao trở về có thể “giải thích” với người nào đó.
Chu Y gật đầu, y cảm thấy Lục Dương đồng ý kết bạn thì mình cũng có thể kết bạn. Vì thế chấp nhận lời kết bạn với Phương Lệnh Tây.
Mới vừa kết bạn thành công một lát, đối phương đã gửi tin nhắn đến hỏi Chu Y có phải đang quay phim hay không.
Chu Y cũng không có nghĩ nhiều, cảm thấy có lẽ là “ông chủ” đang hỏi công việc ở phim trường. Vì thế thành thật trả lời nói mình đang chờ đến lượt quay.
[Lúc chờ đến lượt quay mọi người thường làm gì? Xem phim, nghe nhạc, hay là chơi trò chơi?]
Chu Y lắc đầu, lại nghĩ đến đối phương cũng không nhìn thấy. Vì thế gõ chữ nói: [Tôi xem Lục Dương quay.]
Đối phương im lặng một chút. Đúng lúc Chu Y cho rằng sếp lớn của công ty đều rất bận rộn, hẳn là không dễ dàng trả lời tin nhắn. Vì thế chuẩn bị thả điện thoại sang một bên. Lúc này điện thoại lại rung lên.
Chu Y mở ra xem phát hiện là Phương Lệnh Tây trả lời tin nhắn.
[Tôi đã xem qua Lục Dương đóng phim , cậu ấy diễn rất tốt. Cậu diễn cũng rất tốt.]
Bình thường được khen ngợi luôn phải khiêm tốn hai câu. Nhưng Chu Y lại hoàn toàn xem nhẹ một câu khen tặng của đối phương phía sau, chỉ chú ý nội dung phía trước. Y vô cùng vui vẻ phụ họa nói: [Đúng vậy, Lục Dương là tuyệt nhất!]
[Lần trước nhìn thấy cậu quay phim ở trước bức màn xanh cảm thấy rất thú vị. Trước đây đã từng quay kiểu này bao giờ chưa?]
[Vẫn chưa.]
[Vậy thì lần này quay có vui không?]
[Vui vẻ, tôi và Lục Dương đều cảm thấy rất thú vị.]
Đối phương lại im lặng một lát. Chu Y đang định buông điện thoại ra, kết quả nó lại rung lên.
[Lúc quay phim có sáng tác hay hát không?]
[Sáng tác. Nhưng nơi này không có lều, sợ ồn đến người khác nên không có hát.]
[Thật hy vọng có cơ hội nghe cậu hát trực tiếp. Tôi đã nghe qua đĩa đơn và album của cậu trước đó, rất thích.]
[Cám ơn! Ngài có thể đến phòng trà nghe tôi hát. Sáu tháng cuối năm không có buổi biểu diễn nào.]
[Được, tôi nhất định đi.]
Chu Y suy nghĩ một hồi cảm thấy dường như nên khách sáo một chút. Vì thế hào phóng nói: [Nếu ngài muốn đến thì cứ nói, tôi đưa vé qua cho ngài. Mỗi lần Lục Dương đi, tôi đều giữ vị trí tốt nhất cho mọi người.] Còn gửi icon hình gương mặt cười qua.
Phương Lệnh Tây:…
– — —
Trải qua lần đầu tiên nói chuyện vui vẻ, Chu Y phát hiện mình mỗi ngày đều sẽ trò chuyện mấy câu với Phương Lệnh Tây.
Y giống như Lục Dương, thuộc về hình thức lắng nghe, chính là một người thích lắng nghe người khác nói và bản thân yên tĩnh nghe. Nhưng lúc trò chuyện với Phương Lệnh Tây trên Wechat, Chu Y phát hiện mình nói rất nhiều.
Mặc dù chủ đề đều là đối phương tìm, y chỉ trả lời. Nhưng có đôi khi nói đến chuyện vui vẻ, ví dụ như chuyện về Lục Dương, hoặc là chuyện về ca hát. Y cuối cùng sẽ nói thêm mấy câu.
Trải qua mấy ngày trò chuyện, Chu Y cảm thấy Phương Lệnh Tây còn thân thiết hơn tiên sinh Tông Chính một chút, tiếp xúc cũng càng tốt hơn. Hơn nữa đối phương lại tỏ vẻ là fan của mình. Cho nên Chu Y luôn nói chuyện với hắn rất vui vẻ.
Nhưng dần dần, giao tiếp giữa bọn họ bắt đầu phát triển từ online trở thành offline. Kỳ thật Phương Lệnh Tây không có đến phim trường, nhưng luôn mua mấy thứ cho Chu Y. Ví dụ như: một ngày nọ hai người nhắc tới bánh ngọt, Chu Y muốn mua một album cũ nhưng không mua được…
Có một số mặc dù không đắt, nhưng lúc Chu Y nhận được vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng có một số rõ ràng là đắt hơn, hơn nữa cho dù ra giá cũng không có người bán. Chu Y tỏ vẻ mình không thể nhận, nhưng Phương Lệnh Tây không có đến phim trường. Sau khi Phương Khoa đổi nữ chính cũng không cử người đại diện đến, muốn nhờ người trả về cũng không được.
Nếu Chu Y từ chối nhận thì người giao quà lập tức khóc thảm, tỏ vẻ mình không giao xong thì sẽ mất việc.
Chu Y không có da mặt dày như đối phương, cũng không có biện pháp tàn nhẫn. Chỉ có thể tạm thời nhận về, tìm cơ hội trả lại cho Phương Lệnh Tây.
Loại chuyện “tặng quà” nhiều như vậy, trợ lý của Chu Y phát hiện ra manh mối, cảm giác không giống quà của fan bình thường tặng!
Chu Y vẫn chưa nhận ra loại hành vi này có chỗ nào đặc biệt, nên cũng không có giấu giếm trợ lý.
Y nói hết cho trợ lý biết trước đó kết bạn Wechat với Phương Lệnh Tây, hai người trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều sẽ trò chuyện. Sau đó chuyện đối phương bắt đầu mang đồ đến.
Trợ lý và người đại diện của Chu Y đều là nữ, đối xử với Chu Y giống như em trai mình. Cô ta hiển nhiên nhạy cảm hơn Chu Y rất nhiều. Thậm chí cũng không cần hỏi Lục Dương về tình huống bên kia, trợ lý cũng có thể đoán được Phương Lệnh Tây có ý đồ với Chu Y nhà bọn họ!
Chuyện này quá nghiêm trọng, trợ lý của Chu Y lập tức liên lạc với người đại diện Liêu Tuyết Đình của cậu, tìm cô thương lượng biện pháp.
Hai ngày nay Liêu Tuyết Đình đã không đến phim trường. Khi nhận được điện thoại của trợ lý thật sự đã lao đến phim trường với vận tốc ánh sáng, đích thân hỏi Chu Y chi tiết về chuyện của Phương Lệnh Tây.
Cô lo lắng ngồi ở trong phòng Chu Y, đầu óc hoạt động nhanh chóng.
Lúc này điện thoại của Chu Y vang lên, ánh mắt của ba người trong phòng lập tức bị thu hút qua.
“Là tin nhắn của ai?” Liêu Tuyết Đình vội vàng hỏi.
Chu Y mở màn hình lên xem: “Là Phương tổng, ngài ấy nói hôm nay thấy được chậu hoa rất xinh đẹp, gửi cho em xem… Chị Tuyết Đình, chị xem đi, có đáng yêu không?”
Liêu Tuyết Đình nhìn gương mặt Chu Y, trong lòng lạnh lẽo: đáng yêu, tất nhiên là đáng yêu… Chính là vì rất đáng yêu mới dẫn sói đến!
Nếu nói người đại diện và nghệ sĩ có một bên cảm thấy loại chuyện này là tốt, như vậy còn khả năng thúc đẩy một đoạn chuyện tốt “anh tình tôi nguyện”.
Nhưng mấu chốt là, cô không hy vọng nghệ sĩ của mình dính lên loại giao dịch quyền sắc này, với sự hiểu biết của Liêu Tuyết Đình về Chu Y chỉ sợ sau khi biết sự thật cũng không muốn bị người “quy tắc ngầm”.
Nhưng hiện tại vấn đề không phải là bọn họ có đồng ý hay không, mà là đối phương biểu hiện đã rất rõ ràng. Nếu là một thương nhân giàu có bình thường đắc tội cũng phải đắc tội. Nhưng người này là Phương Lệnh Tây của Phương Khoa!
Sự nghiệp của Chu Y đã trải qua một số biến cố lớn như việc dời lại thời gian phát hành album, bị Trúc Tinh đóng băng và chấm dứt hợp đồng với Trúc Tinh. Hiện tại đã chậm rãi đi lên quỹ đạo lại đột nhiên gặp tình huống này!
Trong khoảng thời gian ngắn Liêu Tuyết Đình cũng không biết làm sao mới đúng. Lỡ như đối phương là loại người không thực hiện được thì mang thù, không chiếm được thứ mình muốn thì trả thù, thậm chí hủy diệt. Vậy chẳng phải Chu Y sẽ rất đáng thương sao?
Mặc dù vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết cụ thể, nhưng cô cũng không dám mặc kệ Chu Y hoàn toàn không biết gì cả mà tiếp tục “qua lại” với đối phương như vậy. Chỉ có thể nói rõ ràng.
“Chị nói là… Phương tổng có thể đang theo đuổi em, ngài ấy coi trọng em?”
Mặc dù không nhạy bén về mặt tình cảm, nhưng Chu Y cũng không phải là đứa trẻ hoàn toàn không biết gì. Khi bị Liêu Tuyết Đình trực tiếp nói ra như vậy, y cũng rốt cuộc ý thức được sự thật này.
“Hiện tại là như thế này… Nhưng em cũng có thể hỏi Lục Dương trước. Nếu như tình huống của cậu ta giống em, vậy có thể là chị nghĩ sai rồi.” Nhưng cũng có thể là đối phương muốn “quăng lưới rộng”. Thậm chí “một lưới bắt hết” nam chính và nam phụ…
* * *
Sau khi hỏi Lục Dương, Chu Y xác định Phương Lệnh Tây chỉ đối xử với một mình y như thế. Nhưng y vẫn không muốn tin, vẫn luôn hy vọng Phương tổng “thân thiết nhiệt tình” này chỉ là muốn làm bạn với y.
Nhưng sau mấy ngày nữa, Phương Lệnh Tây bắt đầu hẹn gặp y sau khi làm việc đã bị y từ chối khéo léo. Thậm chí đến khách sạn và phim trường chờ y. Chu Y mới bắt đầu sợ hãi.
Y hoảng hốt tinh thần, Lục Dương quen thuộc y tất nhiên cũng lập tức đã nhận ra.
Chu Y nhìn gương mặt quan tâm của Lục Dương, do dự một hồi vẫn là nói dối: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy chị Tằng Thiến và cậu diễn xuất cảm thấy mình còn rất nhiều thứ phải học.”
Y thật sự không muốn chuyện này cũng liên lụy đến Lục Dương.
Vốn dĩ nếu ở lại thêm mấy ngày, Lục Dương sẽ có cơ hội dò xét được càng nhiều chuyện. Sau khi phát hiện tình hình của Chu Y, nhưng sinh nhật của cặp sinh đôi đến gần. Lúc này cậu sẽ cùng Tông Chính Hải đi hướng bắc đến thủ đô. Cho nên đã bỏ lỡ.
Cho đến ngày Lục Dương rời đi, Chu Y cũng không có nói cho Lục Dương biết mình gặp phải rắc rối chết người.