Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 99: Một màn kinh diễm
“Công chúa! Người rửa mặt xong chưa vậy? Mau qua đây nào!” A Linh gọi Y Dạ, giọng gấp gáp.
“Em xong rồi!” Y Dạ cầm theo cả khăn lau mặt chạy ra.
“Nào! Vào đây! Nô tì sẽ tắm rửa cho người” A Linh dẫn Y Dạ vào bồn tắm đầy hoa cùng hương thơm nhè nhẹ.
“A Miện, đem dầu thơm qua đây, cả tinh dầu nữa! A Tiêu, muội dưỡng tóc cho công chúa đi!” A Linh gọi lớn.
“Vâng, vâng!” A Miện và A Tiêu lật đật chạy tới.
Y Dạ ngồi trong bồn tắm, được dưỡng tóc, ướp dầu thơm, tinh dầu, vân vân…
Tắm xogn thì liền bị xách ra thay đồ, làm tóc,….
Dù chỉ mới cỡ sáu giờ sáng nhưng Y Dạ đã bị xách dậy để bị hành ra thế này đây. Nếu ai hỏi lý do tại sao… Xin trân trọng thông báo, hôm nay là ngày mà cái lễ hội mười năm tổ chức một lần diễn ra bà con ạ!
Sau một tuần chơi tết no nê, đúng hơn là tất bật chuẩn bị no nê thì cuối cùng cái sự kiện trọng đại tốn công ấy nó cũng tới rồi.
Vào ngày đầu tiên của lễ hội, đức vua sẽ từ ngọn tháp trung tâm và cao nhất kinh thành nổ đợt pháo đầu tiên, chào mừng lễ hội. Sau đó từ bốn phía sẽ là các con vua được sắp xếp nổ pháo ngay sau đó.
Liễu Vân Phong đã sắp xếp cho đai hoàng tử Liễu Ân ở tháp phía Bắc, đại công chúa Liễu Y Tịnh ở tháp phía Nam, nhị hoàng tử ở phía Đông và cho Y Dạ ở phía Tây.
Đó là lý do Y Dạ phải tân trang từ sáng sớm để tới tháp phía tây vào đúng giờ Thìn (tức 7 giờ sáng). Là chờ để đốt pháo a.
Việc này cũng cho dân chúng thấy cấp bậc và quyền lực cùng sự sủng ái mà Y Dạ có được, không thể qua loa. Trang phục phải thật đẹp, lấy tông màu đỏ chủ đạo theo người ở bốn tháp khác, Y Dạ còn được trang điểm qua một chút, son môi cam, vẽ mắt hồng hơi ngả đỏ cũng một hoa điền thể hiện lên cấp bậc
(Hoa điền là cái bông hoa vẽ ở giữa trán trong phim cổ trang hay có á mấy chế! Hoa này vẽ lên cũng thể hiện cho cấp bậc nha. Ở đây Y Dạ vẽ hoa đơn giản thôi, miêu tả: một chấm đỏ nhỏ và hai cánh hai bên. Công chúa tứ phẩm thì chắc vẽ thế là được rồi. Cao hơn nữa thỉ để đại công chúa hay phi tần hoàng hậu gì đó đã)
“Hoàng thượng giá đáo!” Thái giảm ở trên tháp cao hô lớn, dân tình ở dưới liền cúi rạp người, nghênh đón người ở trên.
“Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Một câu nói được người từ mọi nơi trong kình thành hô lớn, tỏ rõ quyền lực tuyệt đối từ phía Liễu Vân Phong.
Y Dạ đứng trên tháp phía Tây, nhìn người dân phía dưới kể cả xa tới chỉ thấy mỗi cái tháp vẫn nghiêm chỉnh quỷ rạp xuống, có chút rùng mình.
Khi Y Dạ cúi người xuống, từ xa liền bát đầu vang lên câu vạn tuế được tất cả người dân hô lên. Từng đợt từng đợt làm cô nổi cả da gà.
Khi toàn bộ người dân phía dưới đã ngước dậy, dường như từ tháp trung tâm Liễu Vân Phong đã nới bình thân. Nhìn toàn bộ người dân phía dưới đều hướng đầu về một phía, phía đức vua, Y Dạ không thể không cảm thán và có phần run sợ trước quyền hạn này.
*Bình thường người toàn đùa nghịch với mình, luôn không ý thức được cha là vua của một nước nhưng bây giờ…* Y Dạ gượng cười, lông tơ vẫn còn dựng đứng hết cả lên.
Tiếng pháo từ phía tháp trung tâm vang lên. Đầu tiên là một quả pháo lớn bắn lên, sau đó là một tràng pháo dây nổ theo. Từ phía Y Dạ nhìn tới, thấy tháp trung tâm bao bởi rất nhiều khói.
Ngay sau khi tiếng nổ từ đó kết thúc, tín hiệu được truyền đi để bốn tháp ở bốn phía bắt đầu đốt pháo.
Quên nói, pháo được treo ở trên tường tháp, hoàn toàn không thể với tới. Đây là để các vị hoàng tử công chúa biểu diễn chút tài năng, dùng chính năng lực của mình, làm một màn kinh diễm trước mắt người dân để đốt pháo.
*Hừ! Nếu đã muốn ta làm cho phô trương thì ngại gì mà không phô trương một chút cơ chứ?* Y Dạ cười.
Bước ra bên ngoài, đủ để người phía dưới nhìn thấy, mắt nhìn thẳng, từ ba phía kia, đã có dấu hiệu phô tài rồi. Y Dạ cười một cái “Cổ tự triệu hổi: Khí tức-Thượng cổ hỏa long” “Đốt lên!”
Sau tiếng hô của Y Dạ, người người kinh ngạc khi thấy một con rồng lớn từ đâu hiện ra, thân màu đỏ sẫm, thân vảy như đá đen, nham thạch như chảy trên mình nó. Con rồng kia cuốn thân quanh tháp, đầu lớn trên đỉnh mà gào, khí tức làm người người nổi da gà.
Tiếng gào lớn làm người từ ba phía kia cũng phải để ý. Liễu Vân Phong thấy con rồng, biết ngay là của ai, miệng cười lòng thầm khen ngợi con gái cưng thật giỏi a.
Con rồng lớn kia quay qua nhìn xuống, lấy hơi thở ra một tràng lửa, một lúc đốt hết tất cả các dây pháo treo xung quanh mà không gây một chút lửa thừa gây tai nạn nào.
Pháo từ tháp của Y Dạ đốt lên, tiếng nổ giòn giã cùng khói lên nghi ngút. Con rồng kia thoáng ẩn hiện, khi màn pháo kết thúc, khói tan thì nó cũng biến mất.
Pháo từ ba phía kia cũng đã thành công đốt xong nhưng chắc người mải ngắm con rồng lớn của Y Dạ mà quên mất màn pháo ở tháp của họ rồi.
Y Dạ nghĩ liền không nhịn được cong môi, nhìn xuống dưới với một ánh mát sắc sảo cùng nụ cười thập phần ưu nhã như nói “Các người mãn nhãn rồi chứ?” rồi quay người bước vào bên trong.
Kết thúc sự ngỡ ngàng của người dân là tiếng đóng của mạnh từ Y Dạ ở phía trên.