Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 97: Nơi giam giữ nô lệ


Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 97: Nơi giam giữ nô lệ

“Cậu nhìn không giống như kẻ lang thang hay người nghèo gì lắm, tại sao lại xuất hiện ở đây? Bị bắt cóc à?” Một nam thanh niên nô lệ thân hình thoạt nhìn gấy yếu với đầy vết bầm tím mỉm cười hỏi cậu.

“… Tôi bị người ta bán vào đây…” Cậu lạnh lùng đáp một câu, đôi mắt nhuốm một màu đen thẳm, đen tới nỗi làm mất đi màu mắt nâu trong của cậu.

“Có vẻ như trước đó cậu đã trải qua một hành trình gian khổ nhỉ?” nam thanh niên kia cười trừ.

“…” cậu chỉ cúi đầu, không hồi đáp.

“… Cậu biết không, tôi là bị chính cha mẹ ruột mình bán đi đấy!” nam thanh niên kia xoa xoa mũi.

Nghe thế, cậu có chút bất ngờ, ngước lên nhìn người bên cạnh.

“Cậu hứng thú sao?”

“…” vẫn không có lời hồi đáp.

“Gia đình tôi khá là nghèo a! Trong nhà có ba anh em và một cô em gái. Bọn tôi tuy khá túng quẫn, ngày lo ba bữa không xong nhưng tôi vẫn nghĩ là mình khá hạnh phúc cho tới khi tôi biết phụ mẫu tôi có ý bán tôi và em gái tôi đi.”


Anh ta nói đoạn dừng lại, nghẹn một chút rồi nói tiếp.

“Hai anh đầu của tôi học lực tốt, tư trang sáng sủa, rất được kì vọng vào việc thi hội thi trạng gì đó… Chỉ có tôi là bị coi là kẻ đầu đất, một chữ cũng không biết. Em gái tôi thì phận là nữ nhi, ngay từ khi sinh ra đã không được ưa thích rồi, bây giờ không biết lưu lạc tới thế nào rồi nữa…”

“… Tại sao… Anh lại nói với tôi?” cậu nhìn anh ta một lúc rồi mới cất tiếng.

“… Vì tôi tùy tiện nói ra nhưng trông cậu lại hứng thú nên tôi kể cho cậu nghe.”

“…” cậu nhìn nam thanh niên như có thể hiểu tường thấu tận anh ta.

“À thì… Tôi cũng không rõ, chỉ là tôi muốn nói chuyện với cậu…” anh ta hơi bối rối “Tôi… tôi sẽ quay đi chỗ khác vậy” Anh ta tránh ánh mắt của cậu.

“…”

“Này bọn nô lệ kia! Tới giờ ăn rồi!” một tên trông như lính đánh thuê một chân đạp cửa bước vào, lớn tiếng quát.

Nói rồi hắn ném vào bên trong mấy cái bát trông như đựng thức ăn cho chó cùng với thứ chất xx gì đó đen đen xanh xanh, nhìn qua tưởng chất độc không bằng.

Những nô lệ ở đó đều lén nhăn mặt, tỏ vẻ không bằng lòng.

“Bọn mày bày cái mặt gì đấy? Nô lệ mà còn bày đặt à? Lo mà nuốt vào đi, bữa sau đem ra bán mà gầy trơ thì rồi bọn tao lấy đâu ra lời hả?” hắn ta đem một cái tô hất thẳng vào mặt nô lệ gần hắn.

Những nô lệ khác đều khó chịu cầm cái bát nát kia lên, tay run run cho kề miệng.

“Còn chờ cái gì mà không nuốt? Mấy bát canh này không làm chết được bọn mày đâu!” Hắn ta cười khinh bỉ.

“Lo mà ăn đi đấy!” nói rồi hắn sập cửa bỏ đi.

“…” cậu nhìn chằm chằm vào cái bát chất xx kia.

“Tiểu tử, cậu không cần ăn thứ đó đâu! Đem đổ đi, ăn vào sẽ đau bụng mà để tên vừa nãy thấy còn trong bát là sẽ bị lôi ra đập đấy!” thanh niên kia hảo hảo nhắc cậu.


“… Nhờ anh” cậu đem cho anh ta cái bát, anh ta cũng nhận lấy rồi truyền cho người khác đổ đi.

“Tiểu tử, cậu cố nhịn đi! Buổi tối sẽ có thức ăn có thể ăn được, may ra chúng ta sẽ được mỗi người hai cái màn thầu đấy!”

“…”

“Cậu là lần đầu được chuyển tới khu đấu giá nô lệ à? Cậu bị bán đi lúc nào vậy?” thanh niên kia hiếu kì.

“… Bị bán đi năm tháng trước, trong suốt thời gian đó vẫn luôn bị vận chuyển đi từ nơi này sang nơi khác” cậu trầm giọng.

“Năm tháng mà cậu vẫn chưa bị mau cơ à? Cậu đây là không được ưa thích hay quá may mắn vậy?” anh ta trầm trồ.

“Tại sao lại may mắn?” cậu ý là Tránh được cái nơi này không phải tốt hơn sao?

“Cậu thật không hiểu chuyện a… Bình thường ai thèm đi mua nô lệ? Dù cho buôn bán nô lệ chưa bị cấm đi chăng nữa thì trò này cũng chỉ có giới quý tộc là chơi đi? Mà bọn người đi mua nô lệ thường không phải tốt tất cả. Mấy nô lệ giỏi giỏi, xinh đẹp hay mạnh mẽ sẽ được ưa chuộng và có khi lại còn coi như đồ quý, còn chúng ta thì… Người mua chúng ta chỉ thường là những kẻ có sở thích kì lạ…”

“Sở thích… kì lạ?” cậu nhăn mặt.

“Cậu nghĩ mà xem, bọn nhà giàu ai lại thiếu tiền tới nỗi không thể đi mua gia đinh ở nơi khác chính thống hơn mà lại tới tìm nô lệ cơ chứ? Lại còn tìm tới những kẻ hết sức bình thường… Những kẻ này hầu hết là mua về để phục vụ cho cái sở thích biến thái nào đó. Như việc có kẻ ở quê ta bị mua người ta mua về rồi bị nuôi như thú nuôi chẳng hạn…”

Nghe xong, sắc mặt cậu lại càng khó coi, cậu căm ghét cái chế độ nô lệ này tới tận xương.


“Này, cậu không sao chứ? Hay nghe xong sợ rồi?” thanh niên kia cười.

“…” cậu trấn tĩnh lại, vẫn không nói gì.

“Cậu a, còn là một đứa trẻ, chắc sẽ không xui xẻo tới vậy đâu! Chắc sẽ có vị tiểu thư nào đó nhặt cậu về làm nam sủng hay gì đó… hoặc cũng có thể được vị hiền nhân nào nhìn trúng tài lực rồi đưa đi chẳng hạn…” thanh niên kia khích lệ.

“…”

Thấy cậu không nói gì, anh ta lại ngượng ngùng quay đi, ngồi im luôn.

– —-

Như một số nàng muốn, nam chính đã xuất hiện rồi đây ^3^

Dù không xuất hiện lẫy lừng hay vinh quang gì lắm nhưng vẫn là xuất hiện theo ý các nàng rồi nhé!

Mong thả phiếu mạnh mạnh tay để Van lấy làm động lực nè ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.