Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 75: Cảm giác chắc cũng như thế


Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 75: Cảm giác chắc cũng như thế

Sau khi nhìn lại Y Dạ với một ánh mắt mang nét lo ngại thì Chiêu Mẫu Đơn thở dài một tiếng rồi bước vào trong Hồng La lâu với Nguyên Ánh Tuyết.

“Vậy… giờ chúng ta đi đâu trước đây?” Liễu Y Tịnh với tư cách chị lớn nói.

“Tới chỗ trung tâm đi? Ở đó có nhiều quầy hàng nhất!” La Nguyên Nguyên gợi ý.

“Muội nghe nói gần đây có tổ chức hội chợ đấy! Hay chúng ta tới đó trước?” Y Dạ thích thú.

“Không, đi tới chỗ đấu trường đi! Xung quanh đó cũng có nhiều cửa hàng, người buôn bán nhiều lắm!” Liễu Minh Châu chỉ một chỗ ngược lại.

Chà! Loại chuyện kiểu này sớm muộn gì cũng xảy ra, đi một nhóm lớn rất dễ xảy ra bất đồng về ý kiến.

“…” Bọn họ im lặng nhìn nhau, lát sau cuộc cãi vã bắt đầu bùng nổ khi Y Dạ nói “Tới đấu trường thì có gì vui? Một đám con gái ai lại tới đấu trường chứ?”

“Gì? Tới đấu trường rất vui! Ngược lại là hội chợ, lỡ gặp phải mấy tay buôn chợ đen, xảy ra chuyện gì thì muội định làm sao?” Liễu Minh Châu giận dỗi đáp lại.

Sau đó thì La Nguyên Nguyên và Liễu Y Tịnh vào phân giải làm sao mà cuối cùng cũng cãi nhau luôn. Rốt cuộc là Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ phải ngoan ngoãn chờ cỡ 20 phút sau mới có thể chúng thức bắt đầu đi chơi.

“Hèm! Rồi, quyết định là sẽ chia nhau ra đi chứ gì? Vậy chia thế nào đây?” Liễu Y Tịnh lấy lại phong thái thanh cao nói.


“Giơ tay ra! Ngửa sấp quyết định!” Liễu Minh Châu nhanh chóng.

Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ không biết gì, chỉ cười cười làm theo mấy người xung quanh, giơ tay ra.

Sau hai ba lần đổi mặt thì rốt cuộc cũng chia đều ra hai cặp.

“Rồi! Thế là Y Dạ, Anh Chi và Nguyên Nguyên đi với nhau, ta sẽ đi với Minh Châu và Anh Dạ”

“Không! Ta muốn đi với Y Dạ cơ!” Liễu Anh Dạ kêu lên.

“Muội ra ngửa mà…” Liễu Y Tịnh điềm tĩnh nói.

“Ta… muốn đi với Y Dạ” Liễu Anh Dạ nhẫn mạnh.

“Lục tỷ, có chơi có chịu chứ! Thế nha!” Y Dạ cười cười, vẫy tay rồi một mạch dẫn La Nguyên Nguyên và Liễu Anh Chi đi theo hướng tới hội chợ.

“Y Dạ… ~!” Liễu Anh Dạ mặt buồn bã.

“Anh Dạ, đi thôi! Dù sao muội cũng được đi chơi mà! Cùng tới chỗ đấu trường nào!” Liễu Y Tịnh một tay kéo Liễu Anh Dạ đi.

…..

Bên phía nhóm Y Dạ,…

“Y Dạ, chúng ta đi hướng này đúng không vậy?” La Nguyên Nguyên hơi mất lòng tin khi đã đi hơn 30 phút mà vẫn chưa tới nơi.

“… À thì, muội chỉ nghe A Tiêu nói là có hội chợ nhưng…” Y Dạ bối rối.

“Muội không hỏi là chỗ nào à?” La Nguyên Nguyên cười nhạt.

“Muội có hỏi nhưng… quên mất rồi! Mà không sao đâu! Có thể hỏi những người khác mà!” “Bà ơi!!” Y Dạ nhanh chóng chạy tới chỗ một bà lão gần đó hỏi đường.

Liễu Anh Chi từ đầu tới cuối không nói gì, chỉ chuyên tâm ngắm nhìn xung quanh cứ như người trên trời mới rơi xuống, cái gì cũng thấy lạ.


“Muội hỏi được rồi, chúng ta chỉ cần đi qua vài căn nhà nữa rồi rẽ trái là tới!” Y Dạ vui vẻ.

“Có phải cãi chỗ đông người xa xa mà đang có cột lửa phun lên đó không?” Liễu Anh Chi chỉ về phía xa.

“Chuẩn rồi! Là nó đấy! Sao chúng ta không để ý từ đầu thế không biết?” La Nguyên Nguyên cười gượng, bước theo hướng nơi có mấy cột lửa cao nổi bật.

……

Lát sau, bọn họ dường như đã đứng ở phần rìa của hội chợ.

Nói là hội chợ nhưng nôm na cũng chỉ là một cuộc họp chợ quy mô lớn, đầu tư hơn và hoành tráng hơn.

“Nhỉ tỷ, người cầm lấy này! Lát nữa muốn gì có thể mua lấy!” Y Dạ đem một túi kim tệ cho La Nguyên Nguyên.

“Không cần đâu! Ta cũng có đem theo mà!” La Nguyên Nguyên xua tay.

“Cái này là từ phụ hoàng đấy, không phải của muội đâu! Với lại tỷ cũng nên cầm hộ kẻo lỡ muội chạy bậy thì dùng nó mua đồ cho ngũ tỷ hộ muội” Y Dạ nói nhỏ.

“Vậy được rồi!” La Nguyên Nguyên cười một cái rồi nhận lấy cái túi.

“Rồi, vào bên trogn nữa xem có gì vui nào!” Y Dạ bước lớn.


La Nguyên Nguyên và Liễu Anh Chi cũng thích thú đi theo.

Y Dạ đi nhanh, lướt qua hết các gian hàng một lượt rồi lại đi tiếp, không để ý hai người phía sau. Đúng như dự đoán, chẳng mấy chốc Y Dạ đã bị tách ra thật.

“Y Dạ đâu rồi?” Liễu Anh Chi nhân ra thiếu mất Y Dạ thì đã quá muộn, La Nguyên Nguyên dắt Liễu Anh Chi đi xung quanh đó mà chẳng thấy Y Dạ đâu.

“Chắc là Y Dạ lại lạc rồi nhưng chắc không sao đâu! Muội ấy đến giờ sẽ tự biết trở về Hồng La nên chúng ta cứ từ từ, vừa đi dạo vừa tìm muội ấy nhé?” La Nguyên Nguyên trấn an.

“Thế cũng được…” Liễu Anh Chi ái ngại. Bộc lộ rõ vẻ có thành kiến với La Nguyên Nguyên.

La Nguyên Nguyễn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lại dắt Liễu Anh Chi đi.

Không khí ngượng ngịu giữa hai người dần bị phá bỏ khi Liễu Anh Chi tìm được một món đồ mà cô thích.

Liễu Anh Chi đột nhiên khựng lại.

“? Sao thế?” La nguyên Nguyên cũng dừng lại theo, nhìn theo hướng mà mắt Liễu Anh Chi đang hướng tới.

Trong cái sạp hàng nhỏ, có bày bán một đôi ngọc bội màu đen tuyền, pha chút ánh nhũ trông rất tinh xảo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.