Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 70: Không khí ngột ngạt
Y Dạ nghe Chiêu Mẫu Đơn nói thế cũng không phản ứng gì thêm. Trước đây, Chiêu Mẫu Đơn chưa từng như vậy, chứng tỏ hai cô công chúa sinh đôi kia thật sự quan trọng, đặc biệt làm người khác sợ hãi.
“Được rồi đấy! Chờ nương một chút rồi chúng ta cũng tới cung Thạch Anh” Chiêu Mẫu Đơn thở phào.
“Không ăn sáng ạ? Lát nữa con sẽ đói bụng mất” Y Dạ uể oải.
“Ta sẽ cho người làm bánh cho con, con cứ việc cầm đi rồi ăn sau”
“Con muốn bánh của con”
“…” Chiêu Mẫu Đơn dừng động tác “Lại món đó nữa à…?”
“Vâng!”
Chiêu Mẫu Đơn thở dài “Thôi cũng được, nói với nha hoàn bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị cho”
“Cảm ơn nương!” Y Dạ vui vẻ chạy đi.
…..
“Chúng ta đi thôi nào!” Chiêu Mẫu Đơn cầm tay Y Dạ.
“Nương, bánh của con chưa tới!” Y Dạ lắc lắc tay.
“…” Chiêu Mẫu Đơn nhíu mày, lại thở dài một cái nữa rồi nói “Thôi được, chờ thêm một chút vậy”
Lát sau, một nô tì hớt hải cầm theo một giỏ bánh chạy tới, trao cho Y Dạ.
“Được rồi! Đi thôi nào!” Chiêu Mẫu Đơn động tác gấp gáp.
Y Dạ không đáp vâng một tiếng rồi vui vẻ bước theo sau.
…..
“Nương, còn chưa ăn được sao ạ?” Liễu Anh Chi chán nản kêu lên.
“Nương, bọn con không ăn nữa cũng được. Phiền quá!” Liễu Anh Dạ đang nằm dài trên bàn cũng hưởng ứng.
“Ch… chờ một chút nữa đi, có lẽ Ngự Thiện phòng cũng sắp xong rồi với lại… Y Dạ còn chưa có tới mà! Haha!” Nguyên Ánh Tuyết bối rối.
Vừa lúc đó, một nô tì bước vào “Chiêu phi nương nương và thập tam công chúa tới rồi ạ!”
“Hả? Bọn họ tới rồi?!” Nguyên Ánh Tuyết lại thêm lo lắng, không mau cho hai tiểu tổ tông nhà mình ăn xong thì bọn nó sẽ nổi giận mất.
“Ồ! Y Dạ tới rồi?” Liễu Anh Chi nghe nói thì ngẩng đầu dậy.
“Y dạ tới rồi á?” Liễu Anh Dạ cũng ngước lên.
Từ xa, bọn họ có thể trông thấy Chiêu Mẫu Đơn đang đi vào, tay dắt Y Dạ đi theo.
“Y Dạ kìa! Y Dạ tới rồi!”
“Ồ, ta cảm thấy trong người rất thoải mái, đúng là Y Dạ rồi!”
Hai đứa trẻ reo lên.
Chiêu Mẫu Đơn và Liễu Y Dạ được nha hoàn dẫn vào ngay chính phòng.
“Y Dạ thỉnh an Nguyên phi nương nương, ngũ tỷ tỷ và lục tỷ tỷ. Chúc Nguyên phi nương nương và hai vị tỷ tỷ một ngày tốt lành” Y Dạ lễ phép cúi đầu chào.
“Mẫu Đơn thỉnh an Nguyên phi tỷ tỷ” Chiêu Mẫu Đơn theo phép tắc cũng cúi đầu hành lễ.
Nguyên Ánh Tuyết định miễn lễ thì Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ đã cắt ngang, chạy tới kéo Y Dạ dậy.
“Thập tam muội, chào buổi sáng” Bọn họ vui vẻ đồng thanh nói.
“… Vâng, chào buổi sáng ngũ tỷ, lục tỷ” Y Dạ cười nhẹ.
“Thập tam muội, ngươi ăn sáng chưa? Muốn ăn cùng bọn ta chứ?” Liễu Anh Chi kéo Y Dạ ngồi xuống bàn.
“Vâng, muội cũng chưa có ăn, vừa lúc có đem theo bánh đây này” Y Dạ giơ giỏ bánh lên.
“Cái đó để lát nữa đói hãy ăn, ăn cùng bọn ta này!” Liễu Anh Dạ cầm lên, đem cho một nô tì gần đó.
“Đúng thế, ăn với bọn ta này!”
Bọn họ cứ thế mà trực tiếp bỏ qua hai bà mẹ đang đứng bên kia. Y Dạ nhìn sang hai người kia dù hơi khó xử nhưng cũng chỉ biết cười gượng.
“Nương nương, đồ ăn đã tới rồi ạ!” ba nô tì từ ngoài bước vào, mỗi người mang theo một khay đồ ăn gồm ba món ngọt.
“Ồ, tới rồi sao? Vào đi, vào đi!” Nguyên Ánh Tuyết thở phào, khua tay ý bảo ba nô tì kia dọn đồ ra.
“A, tới rồi này! Y Dạ ăn cùng chúng ta nào!” Liễu Anh Dạ đem bát đũa cho Y Dạ, nhiệt tình mời ăn.
“Vâng, chúc hai người ngon miệng” Y Dạ liếc mắt qua thấy toàn đồ ngọt, lại trúng món cô thích liền vui vẻ đáp ứng, cầm đũa lên.
“Mẫu thân, Nguyên phi nương nương, hai người không ăn gì cũng được sao ạ?” Y Dạ nhìn hai bà mẹ lo lắng đứng nhìn mà thấy gượng gạo, nuốt không trôi.
“Ừm, chúng ta không đói, ba đứa cứ ăn đi” Nguyên Ánh Tuyết khua tay.
Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ cực kỳ để ý biếu cảm trên mặt Y Dạ, liền ném cho hai người kia một ánh mắt sắc bén. Nguyên Ánh Tuyết và Chiêu Mẫu Đơn liền tự hiểu ý mà nói là sẽ ra hậu viện ăn.
Chiêu Mẫu Đơn lúc đầu rời đi vẫn có phần không an tâm nhưng đành phải tin tưởng vào Y Dạ, mong rằng hai cô công chúa kia sẽ không có gì bất thường.
Sau khi hai bà mẹ bỏ đi, trong phòng còn có ba tiểu công chúa và mấy nô tì. Y Dạ liếc nhìn xung quanh, trong phòng không khí cảm thấy rất ngột ngạt.
Trang trí trong phòng không có gì đặc biệt hoa lệ hay thanh nhã, cửa sổ cũng không thèm mở, mặt mấy cô nô tì đứng xung quanh nói không điêu chứ đều lạnh như tiền, lạnh hơn cả cái mặt than Liễu Y Tịnh.
Thêm nữa, có hai cái bóng đèn cứ ngồi ngắm mình ăn như kiểu sinh vật lạ thế này, Y Dạ quả thực ăn không ngon mà.
“Thập tam muội…”
“À, tỷ có thể gọi muội bằng tên riêng mà” Y Dạ đặt đũa xuống.
“Được rồi, Y Dạ, muội không thích đồ ăn à?” Liễu Anh Chi lo lắng
“Đúng rồi! Trông mặt muội khá là miễn cưỡng… Nếu không thích thì có thể đổi mà!”
“A… không phải tại đồ ăn. Thực sự thì muội khá là mê đô ngọt nhưng…” Y Dạ khó xử.
“Nhưng…?” Hai người kia khó hiểu.
*Ôi mẹ ơi, còn không phải tại hai bà nội cứ nhìn con như người ngoài hành tinh thế này à?* Y Dạ khóc thầm.