Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 67: Tự động có thiện cảm??
Cốc! Cốc! Cốc!
Bên ngoài cửa phòng Y Dạ có tiếng gõ cửa, giọng của tiểu Viên vang lên.
“Chị ơi? Em hỏi chị chuyện này được không ạ?”
Y Dạ nghe thấy thì ra mở cửa cho tiểu Viên đi vào.
“Có chuyện gì thế? Câu chuyện lúc chiều làm em sợ à?”
“Không” tiểu Viên lắc lắc đầu “Chỉ là em đã suy nghĩ một chút, nếu như lười chị nói là khi cơ thể mà yêu ma trú ngụ bị tan vỡ, yêu mà thoát ra sẽ bị phân tán, khi hợp lại sẽ trở nên mạnh hơn. Vậy tại sao chúng không thật sự khiến cơ thể của ngũ công chúa và lục công chúa vỡ tan mà lại chịu nằm yên trong người hai bọn họ chứ? Bọn chúng không muốn trở nên mạnh hơn sao ạ?”
Y Dạ nhìn tiểu Viên một lúc, cười trừ *Cái thằng nhóc này… nó thích mấy chuyện về yêu ma lắm sao trời*
Y Dạ thở hắt ra “Thực chất thì việc bị tan ra cũng có khá nhiều nguy cơ, nếu một phần hồn nào đó không đủ mạnh để chiếm hữu cơ thể hay không đủ mạnh để tìm về trước khi bị con người tiêu diệt thì yêu mà sẽ hoàn toàn mất đi phần đó. Đồng nghĩa với việc một phần sức mạnh hoặc kí ức của chúng sẽ bị mất đi.”
“Thế thì sao ạ?”
“Theo ta nghĩ thì kí ức rất quan trọng với yêu ma chăng? Mà em không nghĩ là hai con yêu ở trong người hai tỷ tỷ của ta rất gắn bó sao? Bọn chúng nguyện chờ tới khi có một cặp song bào thai tương thích mới thoát ra cùng nhau chứ không bỏ con kia lại. Khi bị phân tán, nguy cơ bọn chúng bị lạc mất nhau là rất cao. Ta nghĩ là bọn chúng không muốn thế đâu”
Y Dạ nhẹ nhàng phân tích, nghe như lời dỗ con nít.
“Yêu ma mà cũng yêu thương nhau thế sao ạ? Bọn chúng có trái tim sao?”
“…” Y Dạ trong phút chốc im lặng, không biết nên nói thế nào.
“Yêu ma… cũng là sinh vật sống mà nhỉ? Ai nói bọn chúng không thể có tình cảm chứ?” Y Dạ cười.
“… Vậy sao ạ” tiểu Viên cúi đầu, như hiểu thêm điều gì, cũng không nói gì hơn mà tạm biệt Y Dạ rồi về phòng.
“Kí chủ, thế tại sao yêu ma lại đi hại con người?” hệ thống đột ngột hiện lên, như tỏ vẻ thích thú với mấy chuyện kiểu tâm linh kì ảo mà hỏi.
Y Dạ quay lại, lườm cho nó một cái “Cái google nhà mi mà lại đi hỏi ta thế sao hả? Cứ thích nhây với nhau hay gì?”
“Ý! Kí chủ, bảo bảo rất ngoan mà, ta có ý gì muốn trêu cô đâu!” cái hệ thống kia cười nhởn nhơ, nhìn rất gợi đòn.
“Ngoan cái QQ nhà mi! Nói, tại sao bảng xếp hạng thiện cảm và bảng thông tin nhân vật lại bị mất hả?”
Hệ thống nhìn Y Dạ “À! Cái đó á?” nó hoàn toàn quên béng chuyện này.
“Hừm… bởi vì thực tế hiện tại khác quá xa so với tiểu thuyết rồi, mối quan hệ của kí chủ hiện tại đa dạng hơn trong sách ghi nhiều, cô còn có cả ta nữa, cuộc sông của cô trở nên êm đềm quá rồi nên ta quyết định nâng độ khó lên một chút. Xóa bỏ bảng thông tin nhân vật, bảng thiện cảm nhân vật, sau này có việc gì đành tự cô ứng phó, tự mắt cô nhìn mà đoán người”
Hệ thống nói nghe có vẻ rất có lý, rất thuyết phục.
Y Dạ cũng không biết nói gì hơn, lời hệ thống nói nghe cũng khá lọt tai nên cô cũng không truy cứu làm gì.
“Vậy ngươi chỉ bỏ có hai tính năng đó thôi?”
“Phải! Hiện tại chỉ bỏ hai tính năng đó!”
“Nghĩa là sau này sẽ còn bỏ nữa à?”
“Sau này sẽ còn bỏ nữa, dễ gì mà nhân vật phụ lại đòi ưu thế lớn thế cô” hệ thống cười cười.
“Hừ!” Y Dạ cau mày, khó chịu nhưng nó nâng độ khó lên nghĩa là hiện tại cô đang làm rất tốt, nghĩ thế nên Y Dạ cũng dịu bớt đi phần nào.
“Bỏ qua đi, mở thẻ nhân vật ra, ta muốn xem xem đống thẻ ta thu thập thế nào rồi”
“Mở ngay đây!”
Tinh bảng thẻ nhân vật hiện ra.
Y Dạ lật xem các thẻ đã công lược và các thẻ bị loại ra.
“Cái gì đây? Sao thẻ của ngũ tỷ tỷ và lục tỷ tỷ lại trong suốt thế này??”
“Hửm?” hệ thống ngó lại.
“À, tại theo như trong truyện thì Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ không liên quan gì tới Liễu Y Dạ cả, bọn họ thậm chí không hề được nhắc đến trogn truyện nên… nó thế đấy!”
“Ta cứ nghĩ không liên quan hay không gây hại là thẻ trắng rồi, ai ngờ còn có vụ thẻ trong suốt này nữa hả? Nhìn hay thật đấy”
Y Dạ ngắm ngía hai cái thẻ trong suốt phản chiếu ánh sáng trông như pha lê.
Bỗng hai cái thẻ kia chuyển dần sang màu nhũ trắng lấp lánh như các thẻ công lược khác.
“Hả? Cái gì thế này?” Y Dạ ngạc nhiên.
“Ồ… có vẻ như là cô đã bắt đầu công lược họ rồi nhỉ? Hay ghê, nói là yêu mà cô cũng muốn thu về bên cạnh” hệ thống thờ ơ.
“Gì? Ta chưa từng công lược họ, nói thật ra là ta đã làm gì đâu!!”
“Hửm? Thế bọn họ tự có thiện cảm với cô chắc?” hệ thống nghe lạ cũng quay lại xem.
“Ta chịu, ngày hôm nay lúc ta ở trong cung Thạch Anh bọn họ cứ nhìn ta suốt, bộ trông ta lạ lắm à?”
“…” hệ thống xoa cằm (thực ra là cái phần màn hình phía dưới chỗ hiển thị miệng của nó).
“Ồ! Có vẻ như trong mắt họ đúng là cô rất lạ thật”