Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 5: Kí chủ! Công lược đi!


Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 5: Kí chủ! Công lược đi!

“Gì?! Muốn ta đi công lược nam chính?” Liễu Y Dạ suýt nữa tự sặc nước miếng.

“Chuẩn rồi! Nhưng mà không ngoài nam chính đâu, cô muốn sống vui sống khỏe thì phải có hậu thuẫn lớn chứ! Trong dị thế này chỉ cần có hệ thống ta phân tích là có ích, liền sẽ thông báo để cô mặc sức công lược.”

Liễu Y Dạ mắt chữ O mồm chữ A, đầy kinh ngạc, quát lên.

“Vậy ý là muốn ta làm hồ ly đi dụ hoặc lòng người ấy hả?!”

“Đúng thế! Để hỗ trợ thì trong hệ thống còn có rất nhiều kĩ năng và bảo bối trợ giúp, tất nhiên là mọi thứ đều phải trả giá, vậy nên…”

Hệ thống kia liền nhìn cô mà nháy mắt cười.

“Kí chủ! Mau lớn rồi cùng ta đi công lược nam nhân nhé?”*Nháy mắt*

Tới đây Liễu Y Dạ lại sùng máu, cơ thể quẫy đạp loạn xạ nhưng mắt vẫn nhắm chặt, giả ngủ.

Lát sau khi đã bình tĩnh lại liền nói hỏi lại nghi hoặc.


“Không phải ngươi nói chỉ cần có ích là mặc sức công lược sao? Sao lại chỉ công lược nam nhân?”

“Hả? Ta nghĩ cô sẽ không thích đi công lược nữ nhân nên mới bảo là nam nhân đấy ch….” Chưa nói hết câu thì cái hệ thống quái gở kia lại bày ra nụ cười nham hiểm còn hiện ra một cái tay đeo găng như tay chuột mickey che miệng hí hí.

“Kí chủ à! Không lẽ cô định chơi les (lesbian:đồng tính nữ) sao? Hí hí..” cái hệ thống kia cười gian.

Liễu Y Dạ không nhịn được nữa mở to mắt nhìn về phía cái màn hình kia đang hiện ra giữa không trung mà giận giữ dùng những lời không ra câu chữ chửi rủa. Tay chân cô quơ loạn cả lên làm thị nữ bên cạnh đang buồn ngủ phải giật mình luống cuống.

“Ô..oa..a..oa” tạm dịch lời này là: “Đồ hệ thống đáng nguyền rủa!”

Thị nữ A Linh ngồi canh cô đang buồn ngủ thì giật mình, luống cuống:

“Công chúa? Có chuyện gì vậy ạ? Nô tì lại làm gì sai sao?”

A Linh hoang mang sợ là khi mình đang mơ màng định ngủ gật đã động chạm gì tới tiểu công chúa nên người mới tỉnh giấc và giận giữ như vậy. A Linh chảy cả mồ hôi hột, sợ Chiêu Phi đang nghỉ cũng sẽ bị đánh thức, liền sẽ phạt cô.

Đúng như A Linh lo sợ, Chiêu Mẫu Đơn tỉnh giấc do tiếng ô a nghe có vẻ bực mình của Y Dạ.

“Có chuyện gì vậy? Dạ nhi? Sao con lại tức giận?”

Chiêu phi sờ vào trong nôi định bế Liễu Y Dạ lên thì cô liền tỏ ra vẻ cáu kỉnh. Chiêu Mẫu Đơn cũng giật mình khi con gái phản ứng như vậy. Lẽ nào nàng cũng đã làm gì sai?

Chẳng qua chỉ là Y Dạ thấy A Linh đang vã mồ hôi vì sợ bị phạt thì liền bình tĩnh lại và tìm cách giải vây cho cô.

Y Dạ giơ hai tay cố nắm nắm ra vẻ như đang bị thiếu cái gì đó trong tay.

A Linh như hiểu ra, liền đem một cái gối nhỏ bên cạnh đủ để Y Dạ ôm trọn cho cô. Y Dạ liền ôm lấy, vì tay còn hơi ngắn và yếu không ôm được nên để cái gối mini ấy trong lòng mình.

Y Dạ để gối trong lòng liền giơ một tay về phía A Linh. A Linh không hiểu ý, lại luống cuống một lúc rồi run run thử đưa ngón tay cho vào lòng tay Y Dạ.


Y Dạ liền nắm chặt lấy, còn nhìn A Linh cười nhẹ ý thỏa mãn. Lúc này cả Chiêu Mẫu Đơn và A Linh đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn tiểu cô nương như đã lấy lại được đồ liền nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

“Hehe! Ra là con bé nắm không thấy ngón tay ngươi và cái gối ôm đó nên tỉnh dậy mới tức giận à? Con bé thật dễ thương mà!” Chiêu Mẫu Đơn cười dịu dàng vuốt mái tóc mỏng phất phơ của Y Dạ.

“A! Vâ..vâng! Không ngờ là công chúa lại giận dỗi đáng yêu như vậy” A Linh hoàn hồn lại liền nhìn vào cô công chúa dễ thương nắm lấy ngón tay của mình, cười nhẹ nhàng lại đầy vui vẻ.

“A Linh phải không nhỉ? Ta có chút ghen tị với ngươi đó, con gái yêu của ta lại quý ngươi như vậy. Ta thấy người làm mẹ như ta còn không bằng a!” Chiêu Mẫu Đơn cười vui vẻ. Trong lòng nàng hình như đã xác định được thị nữ tâm phúc cho Liễu Y Dạ rồi.

“A Linh! Năm nay ngươi mấy tuổi?”

“Bẩm nương nương năm nay nô tì 13 tuổi!”

“13 tuổi à? Hmm..được rồi..!” Nói rồi Chiêu Mẫu Đơn chỉnh trang lại và rời đi. A Linh ngây thơ ngơ ngác tự hỏi không biết nương nương hỏi tuổi mình làm gì nhỉ?

Nàng ta là tới thư phòng của Chiêu Hòa cung, gọi nha hoàn tâm phúc của mình tới. “Điều tra về thị nữ tên A Linh trong nhóm nô tì chăm sóc Dạ nhi cho ta.”

“Vâng, nô tì sẽ làm ngay!” Nói rồi nô tì đó lui ra khỏi thư phòng.

“Tinh! Đối tượng công lược-tì nữ:A Linh. Hảo cảm tăng 20%.” Trong thần thức của Y Dạ hiện ra một cái bảng cùng lời thông báo như sét đánh ngang tai Liễu Y Dạ.

“Gì?! Sao A Linh lại là đối tượng công lược hả?!” Liễu Y Dạ ngạc nhiên.


“Kí chủ a! Người thì ai mà chả có ích? Chẳng qua bản hệ thống sẽ sắp xếp họ theo cấp sao dựa vào lợi ích mà cô sẽ nhận được khi công lược bọn họ thôi. Người trên đời chả ai sống vô nghĩa cả! Nên mọi người đều có thể sẽ là đối tượng công lược của cô, tùy vào cấp sao và ý của cô, muốn công lược hay không thôi!”

Hệ thống thở dài nhìn Liễu Y Dạ.

“Thế sao? Vậy họ được sắp xếp như thế nào?” Liễu Y Dạ đột nhiên thấy hứng thú liền hỏi.

“Từ một đến mười sao, lợi ích càng nhiều thẻ sao càng cao. Người nào không có tí lợi ích gì cho cô hay lợi ích không nhiều thì sẽ không có sao nào. Người dự đoán đem tới rắc rối cho cô thì mang thẻ đen. Kẻ có ý gây nguy hại cho cô sẽ mang thẻ đỏ.” Thần thức Liễu Y Dạ hiện ra thêm một cái bảng sắp xếp điểm lợi ích.

“Vậy cho ta xem thẻ sao của A Linh đi!”

Thần thức lại hiện ra một cái thẻ có hình A Linh rất đẹp, phía dưới là một số thông tin về gia cảnh của A Linh.

“Gì? A Linh lại có tới 4 sao á? Điểm lợi ích 43?! A Linh có gì mà sao cao vậy?”

“Kí chủ! Điểm hảo cảm của cô ta là 20, cô lúc này lại tỏ ra ưa thích A Linh như vậy, hẳn Chiêu phi kia sẽ sắp xếp cho A Linh thành nha hoàn tâm phúc của cô. Đã muốn là nha hoàn tâm phúc thì sẽ được nương cô đào tạo bài bản. Cô lại đi công lược, thu cô ta về dưới trướng, làm sao không có ích được.”

Hệ thống tỏ vẻ hiểu biết, vểnh mặt nhìn Liễu Y Dạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.