Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 22: Nhị tỷ và tứ ca
“Thập tam…công chúa?” La Nguyên Nguyên trông có vẻ hơi ngạc nhiên. Tuy vậy cô vẫn giữ đúng phép tắc, đứng dậy phủi phủi người rồi chào lại Y Dạ.
La Bác Triệt thấy La Nguyên Nguyên làm vậy cũng chào theo.
Thấy đôi chị em nãy làm như vậy, Y Dạ cười thầm *Đúng là ngọc trong bùn! Chỉ cần đào tạo một chút liền sẽ thành ngọc quý a…*
“Hôm nay muội đến chơi với hai người mà! Hai người không cần quá long trọng như vậy. Dù sao hai người cũng là bậc huynh trưởng của ta a!”
Hai đứa trẻ này không biết Y Dạ nhưng nhìn trang phục trên người Y Dạ cũng biết, so với cô, bọn họ chỉ giống như hai tên nô lệ thấp hèn.
Thấy hai người khá bối rối xoa xoa bộ quần áo và đôi chân trần, Y Dạ liền ra hiệu A Miện đem họ đi tắm rửa, thay đồ.
A Miên gật đầu. “Mời nhị công chúa và tứ hoàng tử đi theo nô tì.” rồi quay qua ném cho lão mama kia một cái nhìn chán ghét “Dẫn đường cho chúng ta tới chỗ tắm rửa và thay đồ!”
A Linh nhìn A Miện đi khuất bóng liền thở dài một tiếng.
“Không sao đâu! Ngươi thường im lặng như vậy, A Miện chính là bổ sung một phần cảm xúc cho ngươi.” Y Dạ như hiểu A Linh đang nghĩ gì liền cười nói.
A Linh nghe thế gãi gãi mặt, cười gượng. “Nhưng mà muội ấy vẫn là cảm tính quá đi! Không giấu đi chút tâm tư gì cả.”
“Hehe! Như thế không phải tốt sao?” Y Dạ che miệng.
A Linh chỉ cười không biết nói gì hơn, cúi xuống ôm Y Dạ lên, cho cô ngồi vào cái ghế đã tròn gần đó rồi lấy chổi quét sân.
Y Dạ cũng mỉm cười, im lặng nhìn cô.
…..
Cỡ nửa giờ sau, La Nguyên Nguyên, La Bác Triệt và A Miện quay lại. Hai tỷ muội này đã được tắm rửa, kì cọ,chải chuốt và bôi thuốc hoàn chỉnh.
Quay lại đây là một đôi tỷ muội gương mặt thanh tú, nhìn kiểu gì cũng thấy thông minh, nhanh nhẹn.
“A! Hai người quay lại rồi!” Liễu Y Dạ reo lên.
“…” hai người kia ngại ngùng không biết nói gì.
“Thôi nào, hai người đừng lạnh lùng như thế chứ! Muội tới chơi với hai người mà…” Y Dạ bĩu môi.
La Nguyên Nguyên như bất chấp lại gần xoa đầu Y Dạ. “Xin lỗi đã để thập tam muội đợi lâu.”
“Hehe! Muội tên là Y Dạ mà ~” Y Dạ ngước đầu lên cười.
La Nguyên Nguyên có chút ngạc nhiên với phản ứng này của Y Dạ. Cô ngồi xuống, tự nhiên hơn, cậu em trai của cô cũng ngồi theo.
A Linh đem từ đâu ra một giỏ đựng bánh, mở ra, đặt lên bàn. “Xin mời các vị công chúa và tứ hoàng tử!”
La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt lúc đầu hơi bối rối, sau đó cũng thò tay vào giỏ lấy bánh ăn.
Hai đứa trẻ tội nghiệp mắt sang rỡ, như thể đây là lần đầu tiên họ ăn thứ gì ngọn ngọt tới vậy. Liễu Y Dạ thấy có chút tiếc thương thay.
“Y Dạ…sao muội lại tới nơi này? Đây là lành cung đấy!” La Bác Triệt ánh mắt có chút lo ngại.
“Hmm? Thì tại bát tỷ của ta bảo trong này có hai người nên ta vào đây chơi thôi.
Mấy huynh trưởng và tỷ tỷ ngoài kia đều bận, không chơi với ta. Hai người ở trong này ta nghĩ sẽ rảnh nên đã xin phụ hoàng vào đây chơi.”
Với câu trả lười ngây thơ của Y Dạ, hai tỷ muội này ngớ người ra, đồng suy nghĩ là *Lý do gì mà vớ vẩn vậy?!*
“Vậy muội không có ghét chúng ta sao?…Ý ta là…chúng ta là bị phụ hoàng bỏ vào trong đây…” La Nguyên Nguyên vẫn còn chút khúc mắc.
“Tỷ nói gì thế? Sao ta lại ghét hai người khi mới lần đầu gặp chứ? Ta lại thích ca và tỷ lắm! Nhìn hai người thân thiết vui vui sao ấy!
Ta chỉ có bát tỷ và nhị ca chơi cùng…nhưng bọn họ cũng suốt ngày bận nên ta cũng không dám làm phiền (mặc dù gọi cái thì sẽ tới ngay).”
La Nguyên Nguyên có chút vui vẻ khi Y Dạ nói vậy.
“Thế… nếu muội đã tới đây…Ta và tứ ca muội sẽ dắt muội đi chơi nhé? Nhưng ta chỉ có thể đi trong lãnh cung thôi!”
“Thật chứ? Hai người sẽ chơi với muội nhé? Trong lãnh cung cũng được, dù sao muội cũng là thấy nơi này thật lạ mắt.”
Y Dạ vui vẻ. La Nguyên Nguyên gật đầu cười.
Như lời nói, không có sự quản giáo của mama, La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt dẫn Y Dạ lang thang khắp lãnh cung cả ngày.
Lãnh cung nghe hoang tàn thế mà cũng rộng đáng sợ, Y Dạ thả tay hai tỷ muội kia ra cái là lạc ngay. Cứ thả một cái là bọn họ chuyển ngay sang trò trốn tìm. Luôn là A Miện nhanh nhẹn tìm được Y Dạ trước.
Khi mệt bọn họ ngồi trên nóc nhà hóng gió. A Linh lại xách đâu về một giỏ cơm nóng với vài đĩa đồ ăn ngon lành. Thế là cả chủ tớ ngồi trên nóc nhà xơi cơm.
….
“Y Dạ, muội bao nhiêu tuổi thế?” La Bác Triệt nhìn Y Dạ hỏi.
“..? Hmm…muội hai tuổi tám tháng rồi!” Y Dạ giơ hai ngón tay lên, cười tươi.”Tứ ca, huynh bao nhiêu tuổi vậy?”
“Ta sáu tuổi!” La Bác Triệt gãi gãi mặt.
“Nhị tỷ, còn tỷ thì sao?” Y Dạ quay sang La Nguyên Nguyên.
“Tỷ sao? Chín tuổi!”
“So với hai người thì muội nhỏ ghê!” Liễu Y Dạ giơ ngón tay ra đếm đếm.
La Nguyên Nguyên cười, ngoảnh mặt nhìn hoàng hôn mà nói nhẹ nhàng.
“Qua ngày hôm nay, so với muội, chúng ta mới thật nhỏ!”
Từng cơn gió thoảng qua mái tóc đen của cô gái nhỏ. Ánh hoàng hôn tô điểm cho khuôn mặt, làn gió tạo đường cho mái tóc, cùng với một nụ cười đầy ôn nhu. Một hình ảnh thực sự rất đỗi xinh đẹp.
* Vị tỷ tỷ này của ta, lớn lên chắc chắn sẽ là yêu nghiệt trong mắt đàn bà a* Liễu Y Dạ nhìn La Nguyên Nguyên mà cười.
Lúc sau cô mới giật mình nhận ra, mặt trời…lặn rồi.
“Oaaaa! A Linh! A Miện! Mau về nhanh! Mẫu thân sẽ đem ta ra đánh chết mất! Mặt trời xuống núi rồi kìa!!!”
Liễu Y Dạ hốt hoảng nhìn hai con nha hoàn của mình đang thoải mái nằm trên mái nhà.
Nghe Y Dạ gọi họ cũng giật thột nhảy lên, tóm lấy Y Dạ, chực nhảy xuống và chạy đi.
“Nhị tỷ! Tứ ca! Ta sẽ lại đến chơi với hai người! Mai gặp lại nhé!” Y Dạ bị xách đi như bay từ xa gọi lại, khiến La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt phì cười.