Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 132: Trò chơi, phần thưởng


Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 132: Trò chơi, phần thưởng

“Tehee, ta có gần một ngày để chơi cơ mà, đi đâu trước đây” Y Dạ hưng phấn ngó trái ngó phải không thôi.

*Hừm… đi xem xem hội chợ này so với thế giới trước có gì khác nào? Chắc cũng phải có trò gì vui vui để chơi chứ nhỉ?*

Với suy nghĩ như vậy, Y dạ liền tập trung đi tìm quầy có đồ ăn và các trò chơi.

“Oa! Trò phóng tiêu kìa!” nhìn quen mắt, Y Dạ liền chạy tới.

“Ồ, công chúa, người có muốn chơi trò này không?” người trông sạp vui vẻ mời mọc Y Dạ.

“Có chứ!”

“Của công chúa đây! 10 phi tiêu 50 kim tệ”

*Hửm? Phi tiêu này khá nhẹ? Để ném mà làm bể bóng thì có được không đây?*

Ngắm trái bóng, Y Dạ dùng sức ném mạnh. Mặc dù có bắn trúng nhưng bóng không bể, phi tiêu thì rơi xuống.

*… À, bóng này, có phủ chút linh khí bên trên. Bảo sao ném bình thường không chịu bể*

*Nếu ném bình thường không được… thì dùng khí vậy! Để xem khí thường và linh khí thì bên nào hơn*

Y Dạ phủ một lớp mỏng khí lên phi tiêu, lớp khí làm cây tiêu nặng lên và đầu kim thì nhọn.

“Vút” “Bốp” Y Dạ dùng sức ném mạnh, quả bóng lần này nổ toang ra, nghe rõ lớn.


“Hehe..”

Y Dạ càng thích thú với trò này.

*Để xem nào, nếu ném hai cái hai bên thì cái chính giữa có bị khí dồn nén cho vỡ ra không nhỉ? Hmn.., thử thì biết!* Cầm một lúc hai chiếc phi tiêu trên tay, Y Dạ ném mạnh, trúng vào đúng hai quả ở hai bên, một quả ở giữa đúng là theo đó nổ ra luôn.

“Quách!” người chủ sạp nào kia không khỏi bất ngờ *Công chúa… người chơi vậy rồi ai chơi lại người… Chỉ là một trò chơi cỏn con thôi mà…*

“Đấy nhé, ta ném được tổng 13 quả bóng, có đổi được gì không vậy?” sau khi chơi xong, Y Dạ quay qua hỏi.

“Công chúa, 13 quả có thể lấy được cái cài tóc này” người chủ sạp lấy ra một cái cài hình bó hoa xuyến chi.

“Nhìn cũng dễ thương đấy, cho ta đi!”

“Đây thưa công chúa”

Y Dạ vui vẻ nhận lấy rồi rời đi, tiếp tục tìm trò khác.

…..

“A! Trò bắt cá kìa! Ở đây mà cũng có à!”

“Hể! Bên kia là trò bắn cung sao? Nhìn phẩn thưởng treo trên kia đẹp quá đi!”


“Ồ… ném vòng sao? Lâu lắm mình chưa chơi trò này…”

“Oa! Câu bóng nước kìa!”

“Ném cầu!!…”

“…”

“…”

…..

“Tiểu muội… ngươi… đã làm gì suốt cả buổi sáng vậy hả?” nhìn đống đồ có vẻ như là quà thưởng trên tay Y Dạ, Liễu Y Tịnh không khỏi tái mặt.

“? Muội đi chơi thôi?”

*Không, không! Muội đi càn quét quầy hàng của người ta thì có! Bọn họ có thu được đồng lãi nào từ muội không vậy??* Liễu Y Tịnh miệng cười cứng ngắc, bất lực nhìn Y Dạ.

“Muội thắng được nhiều quà ghê ha? Sao không lấy túi không gian đựng vào?” La Nguyên Nguyên trầm trồ.

“Lúc sáng ra đi muội quên mất”

– Túi không gian kiêm chủ thể hệ thống lúc này: “Kí chủ! Sao lại quên đem ta theo chứ hả?? Cô mà có việc gì thì ta làm sao đây?? Kí chủ!! –

“Ta giúp muội đem về phòng nào”

“Đây! Tỷ cầm nửa này đi! Đại tỷ, muội về phòng nghỉ đây!” Y Dạ nói rồi cùng La Nguyên Nguyên ôm đồ về phòng.

*Haizz, không biết có ai như nó nữa không biết? Đồ thì thiếu gì mà lại đi chơi mấy trò trúng thưởng như vậy cơ chứ?* Đang lắc đầu ngán ngẩm thì từ ngoài lại có hai giọng nói ngọt ngào gọi vào.

“Đại tỷ tỷ!~” là Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ, bọn họ còn đang ôm hai đống đồ nhiều không kém gì Y Dạ.

*Ôi… các tiểu muội của ta a.. Tỷ tỷ không biết nói thế nào với các người đây..* Liễu Y Tịnh đứng hình, nói chung là bất lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.