Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 119: Kết thúc đấu kì
“Ta mới không cần muội chỉ nước đánh cho ta!” “Cạch” Liễu Yên Như thay vì dùng quân hậu thì lại dùng quân tịnh để chắn cho vua.
“Được rồi..” “Cạch”
“Cạch”
“Cạch”
“… Chiếu tướng”
“Cái!..” Liễu Yên Như giật mình.
“Cạch”
“Cạch”
“Chiếu tướng”
“Cạch”
“…”
“Cạch
….
Y Dạ cứ đều đều ba bốn lần tìm cách chiếu tướng một lần, Liễu Yên Như cứ phải tìm cách tránh, khso chịu ra mặt.
“Chiếu tướng! Giờ thì tỷ hết cờ thật rồi nhé!”
“Á!” Liễu Yên Như trợn mắt nhìn quân vua của mình bị ép vào góc.
“Bên này thập nhị công chúa đã bị chặn hết đường rồi! người thắng là thập tam công chúa!”
Trên sàn đấu hiện tại chỉ còn cặp Y dạ là cặp cuối cùng, hai đôi bên kia đã xong rồi.
Kết quả là Liễu Minh Châu và Liễu Minh Ý thắng.
Cuối cùng, người thắng ở lại, kẻ thua cuộc ra đi.
Liễu Yên Như trước khi đi còn không quên ném cho Y Dạ một cái liếc xem mặt. Mũi tên thù địch của vị tỷ tỷ hơn một ngày tuổi này hoàn toàn hướng về cô muội muội nhỏ hơn một ngày tuổi của mình.
*Liếc ta làm gì cơ chứ? Dù sao trận này ta thắng cũng chính là thực lực của ta, không có gì sai cả*
*Vị thập nhị tỷ này cũng giỏi, biết luật,biết chơi, tốt hơn một nửa số tỷ muội của mình. Vốn còn muốn khen cô ta một câu, thân thiện với cô ta một chút nhưng thế này thì…* Y Dạ cười trừ.
“Tiếp theo sẽ là nhị công chúa đấu với tam công chúa và bát công chúa đấu với thập tam công chúa.”
“các vị công chúa, mời ngồi vào bàn!”
Bốn người còn lại lần lượt ngồi xuống bàn.
“Thời gian của các vị… Bắt Đầu!!”
Ngay khi tín hiệu phát ra, Y dạ lập tức lật đồng hồ, đồng thời đi quân đầu tiên.
“…? Sao muội phải vội thế?” “Cạch” Liễu Minh Châu khó hiểu.
“Muội muốn nhanh sang môn thi khác a!”
(ta chắc độc giả cũng muốn thế và ta thì lười tiếp tục môn cờ lắm rồi! – Van)
“… Vậy muội muốn đánh nhanh thắng nhanh?” Liễu Minh Châu cười.
“Chuẩn! Sao tỷ hiểu muội thế?” Y Dạ tỉnh bơ.
“Muội coi thường ta thế đấy hả?”
“Muội hoàn toàn tôn trọng tỷ, còn việc thua ai thua thì do thực lực quyết định” Y Dạ mặt nghiêm túc.
“Haha…” Liễu Minh châu cười trừ. Cô tự thấy khó chịu, thực lực quyết định… Liễu Minh Châu tự nhân thức được rằng thực lực cô rõ ràng thua Y Dạ, xem ra chỉ có thể nhận kết quả thua?
Về phần Y Dạ hiện tại, thực sự mà nói cô đang rất chán. Có hứng thú với trận chúng kết nữa không chứ thực sự Y Dạ muốn mau kết thúc đấu cờ. Trò chơi này dù giỏi nhưng cũng là thứ mà Y Dạ thấy dị ứng nhất.
Ở thế giới trước, Y dạ là quán quân môn cờ vua cấp thành phố. Trước khi thi cô đã phải luyện đánh cờ vua rất nhiều, giáo viên huấn luyện lại thuộc loại nghiêm túc, kiên quyết nên đào tạo Y dạ cũng rất nghiêm khắc.
Ông giáo viên kia lúc đó bắt một cô bé Y Dạ mười bốn tuổi chơi cờ nhiều đến mức chỉ cần nhìn thấy cờ vua Y Dạ liền đau đầu mà ngất ra. Sau khi nhất cấp thành phố, Y Dạ không hề có định cấp quốc gia gì nữa hết, chỉ muốn bỏ luôn cờ vua cho khỏe.
Ở thế giới này gặp lại, dù không đau đầu, không ngất xỉu nhưng chơi vài ván liền thấy chán.
Mà không chỉ Y Dạ thấy chán, hai người dẫn chương trình kia nhìn cũng hơi bị kiệt quệ rồi, thời gian chơi cờ khá lâu, bọn họ chỉ ngồi chờ chứ không nên nói gì nhiều nên rất oải.
Người xem phía dưới cũng thế, mười người thì hết năm người ngáp, bốn người nằm ra rồi, còn một người thì bỏ đi luôn, chờ phần thi khác sẽ quay lại.
“Cạch” “Cạch”
“Cạch” “Cạch”
…
Liễu Minh Châu đánh một lượt thì Y Dạ cũng đánh ngay, Y Dạ dường như còn không nhìn xem quân nào hay quân nào. Tuy đánh nhanh nhưng nước đi của Y Dạ lại làm Liễu Minh Châu phải vắt óc ra suy nghĩ.
Thành ra hai bên, một bên tới lượt đánh luôn, một bên suy nghĩ kĩ càng đâm ra lâu.
“Tam công chúa mất vua, nhị công chúa thắng!” nam dẫn kia đột nhiên kêu lên làm toàn bộ tỉnh lại.
“Bên kia xong rồi sao…” Y Dạ quay sang.
“Tập trung đi, chúng ta cũng nên xong nhanh chứ?”
“Vâng, muội vẫn đang chờ tỷ này!”
“Cạch” “Cạch”
“Cạch”
“Hậu ăn vua, hết cờ! Muội thắng!” Y dạ nhanh nhảu.
“Bát công chúa mất vua, thập tam công chúa thắng!” nữ dẫn kia cũng nhanh chóng nói.
“Hơ… việc xảy ra hơi nhanh làm Liễu Minh Châu load không kịp, nhận thức một chút thì đã ngồi bên thua với Liễu Y Tịnh rồi.
“Cuối cũng cũng tới rồi! Bây giờ là trận chung kết, mời nhị công chúa và thập tam công chúa vào bàn!”
La Nguyên Nguyên và Y dạ cùng ngồi xuống.
“Bắt đầu!”
“Cạch” ngay khi bắt đầu, Y dạ đã đi luôn, lại một mặt tỉnh bơ và đội tay nhanh chóng, thuần thục di chuyển cờ.
“Muội gấp vậy sao?” La Nguyên Nguyên thong thả “Cạch”
“Muội muốn qua môn khác lắm rồi!” Y Dạ cười trừ “Cạch”
“Muội chắc chắn muội sẽ thắng trận này?” “cạch”
“Khả năng khá cao. Muội cũng không muốn thau cuộc đâu!” “Cạch”
“Hừm…” “Cạch”
“Hay tỷ nường cho muội đi! Chúng ta kết thúc nhanh lên một chút. Qua hai môn kia muội đều sẽ nhường cho tỷ thắng!” “Cạch”
“Có ai khôn như muội không?” “Cạch
“Làm sao chứ?” “Cạch”
“Hai môn sau muội có nhường ta cũng không chắc là sẽ thắng nên ta không cần đâu” “Cạch”
“Xì, thế thì thôi vậy! Cái này vốn là có lợi hoàn toàn cho tỷ mà!” “Cạch”
“Chiếu tướng! Vua bị bao vây, tỷ hết cờ rồi!” Y Dạ phán án