Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 109: Đánh giá đối tượng (2)
“Ừm ừm! Rồi sao nữa? Hắn có người trong mộng rồi chứ?” Y Dạ gật gù.
“Ừm… nếu ta nhìn không nhầm thì trong tâm hắn cũng có một cây hoa đào, chắc là có vừa mắt ai rồi chăng?”
“Hoa đào? Tại sao lại là hoa đào nhỉ?”
“Chuyện này ta không biết, hoa thì chắc là nữ nhi, còn tại sao lại là hoa đào thì… chắc là do nữ nhi đó có liên quan gì tới hoa đào?” Liễu Y Tịnh phỏng đoán.
“… Liên quan tới hoa đào à?”
Liễu Y Tịnh nhìn Y Dạ suy nghĩ một hồi mới thắc mắc.
“Tiểu muội, tại sao muội lại đột nhiên để ý vị hoàng tử kia vậy?”
“Hửm? Tại sao á?” Y Dạ kéo Liễu Y Tịnh qua một chỗ khác.
“Tại vì lúc nãy, hắn đã lén nhìn nhị tỷ tới mấy lần nên muội mới muốn xem xem hắn là kiểu người như thế nào, có xứng theo đuổi nhị tỷ không thôi”
Liễu Y Tịnh nghe một cái lý do hết sức buồn cười liền biểu đạt tức giận bằng cách nhếch môi cười như không.
“Vậy nếu không phải là hắn ta thích nhị muội thì sao?”
“Thì… kệ hắn”
“Còn nếu hắn ta thích?”
“Còn phải xem hắn đủ tầm theo đuổi nhị cô nương của chúng ta không đã!” Y Dạ khoanh tay.
“Ôi, tiểu thập tam à… Từ bao giờ mà muội học được cái thói đi lo chuyện bao đồng thế này?” Liễu Y Tịnh xoa sống mũi.
“Chuyện bao đồng gì chứ? Liên quan tới nhị tỷ thì tự muội sẽ thấy nó quan trọng!”
“Chuyện gì liên quan tới ta cơ?” La Nguyên Nguyên tự nhiên ở đâu xuất hiện, nói chèn vào một câu.
Liễu Y Tịnh và Y dạ hết sức giật mình, cứ như mình làm việc gì xấu để bị bắt được vậy.
“Không không không! Không có gì!” Y Dạ kịch liệt lảng tránh.
“? Không phải hai người vừa mới nói tới ta sao?” La Nguyên Nguyên nghiêng đầu.
“Không có, không có! Người ta không có nói tới tỷ đâu mà!” Y Dạ ngượng nghịu xua tay.
“…?” La Nguyên Nguyên khó hiểu, nhìn sang Liễu Y tịnh với ánh mắt tò mò.
“Không có chuyện gì đâu! Muội cũng đã mệt rồi, đi nghỉ đi! Mai sẽ là một ngày quan trọng để cho toàn bộ người dân và cả đại lục thấy nhị công chúa của Đông Vận là ai đấy!” Liễu Y Tịnh vỗ vai La Nguyên Nguyên.
“… Vâng! Muội đi nghỉ đây! Ngày mai tỷ là người lên sàn đầu tiên mà, cũng đi nghỉ sớm đi nhé!”
Liễu Y tịnh gật đầu. Y Dạ liền đúng ngay khoảng khắc tình tỷ muội nồng ấm đó mà xen vào.
“Nhỉ tỷ, sắp đi ngủ rồi! Ta cũng thế này!”
Y Dạ giơ hai tay ra nhìn La Nguyên Nguyên.
“Được rồi, tiểu thập tam! Chúc ngủ ngon!” La Nguyên Nguyên đành chịu, cúi xuống ôm Y Dạ một cái.
“Chúc tỷ ngủ ngon!” Y Dạ mãn nguyện cười.
…..
Sau khi La Nguyên Nguyên đã đi xa…
“Muội mà lúc nào cũng hành động chó đúng tuổi như thế có phải dễ thương hơn không? Lúc nào muội cũng biểu hiện như một bà cụ non ấy! Lâu lâu ta còn thấy muội già hơn ta!”
“Muội không có quầng mắt như tỷ! Da người ta còn rất trắng trẻo mịm màng!” Y Dạ tự hào xoa má.
“Muội…!…Thôi vậy”
“Mà… lúc này nhị tỷ ôm muội ấy, muội có ngửi được mùi gì đó thơm thơm từ người tỷ ấy!”
“Nữ nhi dùng cái gì lẽ nào muội còn không biết?”
“Không, ý muội là mùi đó làm muội liên tưởng tới hoa đào hay đúng hơn là hoa anh đào!”
Liễu Y Tịnh nghiêng đầu “Hoa anh đào?”
Y Dạ gật gật.
“Mà, nói mới để ý, hôm nay tiểu nhị ăn mặc màu chủ đạo là hồng nhạt với xanh trời, xung quanh người toát ra một cảm giác nhẹ nhàng. Đúng là cây hoa đào trong tâm của tên kia cũng có cảm giác nhẹ nhẹ như thế…”
Liễu Y Tịnh nói hết câu nhìn xuống Y Dạ đã giật mình.
“Kekeke! Thế là có một con cá sa lưới của nhị tỷ tỷ rồi!” Y Dạ cười gian.
“Con nhỏ này!” Liễu Y Tinh cốc đầu Y Dạ một cái.
“Muội lại làm gì sai cơ chứ?!” Y Dạ nhăn nhó.
“Đừng có làm cái mặt như thế! Dù hắn ta có thích nhị tỷ muội thì đó cũng là việc của người ta! Muội cứ mặc kệ họ, nếu có duyên, tự nhiên sẽ có thể nên hẹn, đừng có mà nói cái kiểu đáy nữa! Muội nói như nhị tỷ muội đi đâu cũng thả lưới bắt cá ấy!”
Liễu Y Tịn vừa nói vừa nhéo má Y Dạ. Hai cái bánh bao nhỏ bị nhéo tới muốn rớt luôn cả ra.
“Au au! Đại tỷ, người ta biết sai rồi mà! Bỏ tay ra, tha cho muội đi mà!” Y Dạ gào khóc. Còn người đang nhéo má cô thì *Ôi trời ơi! Má của muội ấy sao lại mềm thế này! Một cách vi diệu, sao trước giờ ta không để ý cơ chứ?!*
Thực sự là thích nhéo tới không muốn thả ra luôn rồi!
…..
“Công chúa?! Sao hai cái má của người đỏ lên thế kia?” A Miện giật mình.
“… Đại tỷ tỷ, muội sẽ nhớ lần này!” Y Dạ hậm hực.
…..
“Mọi người đâu cả rồi?” Y Dạ lấy khăn lau tóc, đẩy rèm bước ra.
“A Tiêu với A Linh dắt tiểu Viên cùng tiểu Đan đi ngủ, mãi chưa thấy về, chắc là buồn ngủ nên đi ngủ luôn rồi?”
“Vậy sao chị không đi nghỉ luôn đi? Em có thể tự lo cho mình được mà”
“Sao có thể thế chứ? Vậy thì người còn cần những nô tì tâm phúc làm gì? Người lại không để mấy nô tì thông phòng tới vào giờ này nữa chứ” A Miện tới lấy khăn, lau tóc cho Y Dạ.
“Haaa ~” Y Dạ hà hơi một tiếng, làn khói trắng phả ra.
“Trời rất lạnh, người nếu ra ngoài nên chú ý một chút!”
“Ngày mai nếu bị gọi lên sàn đấu! Đấu tài mấy trận, tự nhiên sẽ không lạnh nữa đâu nhỉ?” Y Dạ thắc mắc.
“Trên sàn đấu có kết giới bảo vệ cũng có tác dụng tạo nhiệt nữa đấy! Người không cần lo đâu!” A Miện cười cười.
“Vậy sao…”