Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 104: “Người mẫu”
“Dù sao thì… đảo Mùa Đông dù chỉ là một quần đảo thôi nhưng vẫn là chuyên về quân sự, không nên xem nhẹ. Hành động lần này của muội, ta sẽ bỏ qua, nhưng không có lần sau nữa đâu đấy!” Liễu Y Tịnh nhắc nhở.
“Muội biết rồi mà!”
“Và… chỉ là ta tha cho muội thôi! Nếu Chiêu phi nương nương hay phụ hoàng mà biết được rồi muốn phạt muội là ta mặc kệ đấy!”
“Muội biết, muội biết!” Y Dạ gật gật đầu.
Liễu Y Tịnh lại thở dài một hơi nữa rồi bỏ đi, trước khi đi còn không quên ra hiệu Ta đang theo dõi muội đấy!
…..
“Công chúa!!” A Tiêu nghe Y Dạ đã trở về thì liền xông vào phòng Y Dạ.
“A… em về rồi đây” Y Dạ cười trừ.
“Công chúa, còn hơn một canh giờ nữa là yến tiệc sẽ bắt đầu, chúng ta mau chóng chuẩn bị thôi nào” A Tiêu đã cầm tay lược tay trâm, cười híp mắt.
“… Được rồi! Em đã sẵn sàng rồi, chị cứ việc bắt đầu đi” Y Dạ mặt cam chịu.
“Vâng!” A Tiêu cười lớn, nhanh chóng xách Y Dạ đi “thi hành công vụ”
…..
Suốt hai canh giờ, Y Dạ hết ngâm mình trong bồn tắm hoa thì lại ngồi mòn mông chờ A Tiêu làm tóc.
Cuối cùng A Tiêu cũng hãnh diện khoe thành quả của mình cho Y Dạ.
“Công chúa, người nhìn xem, người thật xinh đẹp biết bao!” A Tiêu nâng cằm Y Dạ, nhìn vào trong gương.
“Oa… A Tiêu, chị thật sự rất là tài năng đấy!” Y Dạ nhìn gương mặt của mình trong gương, nhìn qua có chút nhận không ra. Nói nghe ngường ngượng nhưng không thể phủ nhận rằng cô thật sự nhìn rất xinh đẹp! Mái tóc ngang vai của Y Dạ được tết một nhúm nhỏ ra sau. Tóc được A Tiêu khéo léo uốn thành từng gợn sóng nhỏ. Mái thì được uốn cong, vuốt sang hai bên. Trên đường tết tóc, có vài chiếc cài tóc nhỏ được đính lên. Nơi buộc hai bên tóc được cài một trâm cài với hạt màu xanh lục bảo nhạt và hoa trắng.
Lối trang điểm nhẹ nhàng, một lớp phấn nhạt, son môi đỏ tô nhạt dần ra ngoài viền. Thay vì vẽ hoa điền thì A Tiêu lại vẽ hoa lên mắt Y Dạ. Viền mắt dưới được đánh chút nhũ trắng, trên được đánh phấn xanh lục rất nhẹ và đính thêm một bông hoa nhỏ.
*A Tiêu mà ở thế giới mình thì chắc đã là một stylist có tiếng rồi* Y Dạ nhìn gương mặt mình, thầm cảm thán.
A Tiêu đúng là rất biết cách trang điểm phù hợp với bộ đồ mình may.
Bộ đồ công sức mấy tháng của A Tiêu rốt cục cũng được đem ra mặc. A Tiêu nhìn Y Dạ khoác lên mình bộ y phục cô may, với gương mặt xinh đẹp do chính cô trau chuốt tỉ mỉ mà môi không thể ngừng cong lên được
“Công chúa, người là xinh đẹp nhất!!” A Tiêu ôm lấy Y Dạ, lấy cái móng heo sờ sờ trên từng lớp vải mềm mịn trên y phục của Y Dạ.
“A Tiêu, thôi nào! Một lát nữa công chúa sẽ xuất hiện trước cả tất cả văn võ bá quan cùng khách mời với bộ y phục của muội, lúc đó muội mừng còn chưa muộn đâu!” A Linh tới cốc đầu A Tiêu một cái.
“U… nhưng công chúa thật sự rất xinh đẹp mà… muội không kiềm được…” A Tiêu xoa đầu.
*Đây đúng là cảm giác của rất nhiều stylist khi thấy trang phục của mình được thể hiện đúng giá trị của nó* Y Dạ mỉm cười, càng chắc nịch khả năng của A Tiêu.
“Nào công chúa, tới chỗ Chiêu phi nương nương thôi!” A Miện tới đỡ tay Y Dạ.
Y Dạ gật đầu, theo ý đứng dậy bước đi.
…..
“Nương, con có thể vào được chứ ạ?”
“Tiểu Dạ… con tới rồi sao? Vào đi, vào đi!” giọng Chiêu Mẫu Đơn từ trong phòng vọng ra, nghe có chút gấp gáp.
Y Dạ bước vào phòng, thứ ấn tượng đầu tiên là mùi thơm từ nước hoa, tinh dầu nồng nặc, tiếp theo là mùi son phấn và cuối cùng là quần áo, vải vóc bày bừa khắp nơi.
“Tiểu Dạ, tới đây chọn giúp nương xem bộ nào đẹp nào” Chiêu Mẫu Đơn trong bộ áo vải mỏng bước tới.
Y Dạ nhìn một loạt y phục đủ màu sắc trên giường, trên bàn, ghế, nhìn muốn hoa cả mắt.
“Tại sao người lại bày bừa ra thế này?” Y Dạ cười gượng.
“Ta đâu có muốn thế, nhưng ta không biết nên mặc bộ nào cả, lôi ra cả một đống để chọn nhưng vẫn là không chọn được” Chiêu Mẫu Đơn mặt chán nản.
“Mà bây giờ con thật xinh đẹp nha tiểu Dạ, nhìn rất dễ thương, lại còn có chút tao nhã, trưởng thành nữa. Nói sao nhỉ? Giống như đại tỷ và bát tỷ con kết hợp lại vậy!”
“… A Tiêu! Chị tới giúp nương đi!” Y Dạ quay ra.
“? A Tiêu á?” Chiêu Mẫu Đơn tròn mắt.
“Công chúa gọi nô tì sao ạ… Á á!” A Tiêu trong giây phút nhìn thấy đống hỗn độn bên trong thì chợt kêu lên “Ôi những bộ y phục này bị làm sao thế này?”
“Nương không quyết định được nên ăn mặc như thế nào, chị vào giúp người đi”
“…? A! Vâng!” A Tiêu mất ba giấy để thông não.
“Này này, tiểu Dạ à! Con chắc là A Tiêu giúp được ta chứ? Mấy nô tì của ta còn chả làm ta ưa thích nổi…” Chiêu Mẫu Đơn tỏ vẻ không tín nhiệm.
“Nương nương, người cứ yên tâm đi ạ! Nô tì chắc chắn sẽ giúp người trở nên thật xinh đẹp!” nói tới làm đẹp, A Tiêu lại sáng mắt lên, chăm chăm nhìn vào “người mẫu” mới.
“Nương, người yên tâm đi! Trang phục con hôm nay là A Tiêu giúp con làm, y phục cũng là A Tiêu may. Người cứ tin tưởng giao cho A Tiêu đi!”