Đọc truyện Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ – Chương 102: Đón sứ thần ngoại quốc
Hai người kia dường như nghe hiểu nhưng không đáp lại được nên chỉ gật đầu rồi cúi chào.
*Thì ra ở đây cũng có tách biệt ngôn ngữ… Cứ tưởng không có chứ* Y Dạ phát hiện.
Theo sự chỉ dẫn của Liễu Y Tịnh, hai vị hoàng tộc Nam Vận kia được hai nô tì và bốn lính canh dẫn tới chỗ nghỉ.
“Tiếp theo là ai tới vậy ạ?” Y Dạ tò mò.
“Ở cửa này thì hầu hết là các sứ thần từ nước khác tới thôi nên… Ta nghĩ tiếp theo là… Bắc Băng đế quốc chăng?” Liễu Y Tịnh đoán bừa.
“… Bắc…”
“Sứ thần của Liên bang Tây Vực tới!” tiếng hô của thái giam kia lại cất lên.
Từ xa, một cỗ xe ngựa mang đậm chất phương Âu tiến tới.
Cỗ xe này to hơn, trông xa hoa hơn hẳn. Xe màu trắng sứ với những viền hoa dát vàng, bánh xe to cũng dát vàng nữa, nắm tay cửa đính luôn hồng ngọc mới chết.
*Chà… đây chính là phong cách Âu cổ sao?* Y Dạ tròn mắt nhìn cỗ xe xa hoa.
“Chào mừng đến với Đông Vận quốc” Liễu Y Tịnh và Y Dạ lại tay cầm váy, cúi chào theo kiểu của người Tây Vực.
Người Tây Vực đúng là dạng á nhân. Như vị sứ thần này, ông ta thoạt nhìn là một quý ông cao lớn, không biết ông ta cố giấu như thế nào nhưng vẫn để lộ cái đuôi ngoe nguẩy phía sau. Không rõ ông ta là con gì nhưng cái đuôi cứ ngoe nguẩy không ngừng thế kia làm Y Dạ nín cười tới đỏ mặt.
*Quý ông này là đang thích thú hay gì thế này?* Y Dạ cười thầm.
“Tôi rất vinh hạnh được tới đây, cũng rất hân hạnh được hai vị công chúa đón tiếp! Hai người ở ngoài này có vẻ lạnh đấy, cầm cái này đi!” ông ta vui vẻ đem cho Liễu Y Tịnh hai cái túi từ trong áo.
“Nếu người không chê bèo bọt quá thì xin hãy nhận đi” ông ta cười.
“Không, đúng là rất ấm! Cảm ơn ngài!” Liễu Y Tịnh cũng nhẹ cười đáp lại.
“Haha! Không có gì!” nhìn phản ứng như vậy, ông ta sảng khoái cười, nâng mũ chào rồi đi theo một nô tì tới nơi phòng nghỉ.
“Sứ thần Bắc Băng đế quốc tới!” tiếng hô lại vang lên. Y Dạ ngay lập tức quay lại, cỗ xe lớn đã tiến tới gần.
Lần này không khác lần vừa rồi là mấy. Vị sứ thần từ Bắc Băng đế quốc trông có vẻ không thân thiện là mấy, hành động có vẻ theo khuôn phép hơn nhưng lại thuộc loại nói chuyện dễ gần. Khi chuẩn bị đi thì ông ta không quên đem cho Y Dạ vài viên kẹo gừng bọc cẩn thận trong giấy.
“Giọng của người hơi khàn một chút, hãy ăn cái này” nói rồi ông ta cũng cúi chào, bước đi.
“Hai vị sứ thần từ Tây Vực và đế quốc đều thân thiện cả nhỉ?” Y Dạ vui vẻ ngậm kẹo.
“Chắc là do nền văn hóa của hai nước đó gần giống nhau, nghe nói ở đó người ta rất tôn trọng nữ giới” Liễu Y Tịnh che miệng cười.
“Muội nghĩ vậy”
“Đại hoàng tử của vương triều Mùa Đông và sứ thần tới!”
“A, người tới nữa rồi kìa” Y Dạ nhanh chóng đứng chỉn chu lại.
Cỗ xe lớn tiến đến, lần này là sứ thần tới từ đảo Mùa Đông.
Đúng như đặc tính của vương quốc này – nặc mùi thuốc súng. Chỉ một cỗ xe cũng có thể toát lên sự nguy hiểm và trang nghiêm với sự đầu tư quân sự cao cấp như thế nào.
Cỗ xe lớn màu đen, một vài hoa văn trắng bên ngoài. Nhìn vào trong xe cũng một mảng u tối với màu hai màu chủ đạo là đỏ và đen.
“Chào mừng tới với Đông Vận quốc”
“Chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp người, thưa hoàng tử” Liễu Y Tịnh nói thêm.
Hai người kia bước ra khỏi xe thì đã mang không khí xa lánh triệt để, nhất là cái ông sứ thần kia, bất mãn gì với phái nữ hay sao mà thoáng chốc mặt nhăn như khỉ.
Vị đại hoàng tử kia không nói gì, một mảng trầm mặc, chỉ có đôi mắt màu xanh thẫm kia thoáng đảo qua. Cậu ta hoàn toàn bỏ qua lời chào của Liễu Y Tịnh, còn không thèm nhìn vào mặt.
“Chúng tôi cũng rất vui khi được tới đây, được mời tới tham dự một lễ hội lớn như thế này cũng là phúc của chúng tôi!” ông sứ thần kia ra mặt nói, cười cười không chân thật gì.
“…” vị đại hoàng tử kia ngoảnh mặt đi, vẫn giữ một cái mặt than.
“Hẳn hai người cũng đã mệt rồi, xin mời hai vị tới phòng nghỉ!” Liễu Y Tịnh khéo né đi. Cô đánh mắt với Y Dạ, ý “Người vương quốc này đừng dâu dưa quá nhiều làm gì”
Y Dạ tất nhiên hiểu ý nhưng vẫn là không thích gì thái độ mà cô cho là kiều căng kia.
“Ngươi bị câm à” khi vị đại hoàn tử kia bước qua, Y Dạ cố tình lại gần, thì thầm vào tai cậu ta.
Nghe thấy, lập tức người kia quay lại, rút gươm ra, kề vào cổ Y Dạ.
Liễu Y Tịnh lúc đầu hơi đờ người nhưng ngay lập tức đọc tình hình, mặt bình tĩnh “Thập tam muội của ta còn nhỏ, nó có làm gì vô lễ, mong hoàng tử sẽ bỏ qua”
Tuy Liễu Y Tịnh nói là “mong” nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, khí thế mang tính bức người ý “Thả muội muội ta ra!”
“…” vị đại hoàng tử kia ánh mắt không chuyển động, như bỏ ngoài tai lời nói kia, ánh mắt vẫn chằm chằm vào đầu gươm, nhìn vào cổ Y Dạ.
Ông sứ thần kia cũng không nói gì, mắt có đảo qua một chút nhưng không biểu hiện gì, tất nhiên cũng không có ý can ngăn.