Đọc truyện Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi – Chương 42
Thiên Vy thật không ngờ rằng có một ngày mình lại phải đến sở cảnh sát để “dùng bữa tối thế này. Từ lúc bị đưa đến đây cho tới hiện tại cô bị giữ ở phòng lấy lời khai. Và cô càng hiểu hơn cái cảm giác bị oan này, chỉ hai từ: bi đát!
Sau khi lấy lời khai, cô lại được chuyển sang phòng khác, chỉ bốn bức tường, bộ bàn ghế và một hộp cơm. Kìm nén nỗi đau trong lòng, cô quyết đánh chén buổi tối, đáng ra nữ phụ là cô đã đoản mệnh sau buổi gặp Lý Minh Ngọc một tháng trước, nhưng cô đã thay đổi sự việc đó. Cô không chết như truyện, nên giờ chuyện quỷ quái này cô cũng chẳng rõ đầu đuôi.
“Cạch” Thiên Vy nhìn cửa mở, sau đó mắt sáng rực nhìn Duật Thần và anh trai mình lo lắng bước vào. An Thiên Nam mặc đồ công sở, áo sơ mi có nửa trong nửa ngoài không như ngày thường. Lại nhìn sang Duật Thần khá hơn anh trai một chút, anh vẫn mặc bộ đồ sáng nay, chỉnh tề. Quẳng hộp cơm sang một bên, cô đứng bật dậy chạy ào đến chỗ họ. Thiên Nam nhìn em gái đau lòng không nói nên lời, sau một lúc hít thở kìm nén tâm trạng, anh vuốt tóc cô an ủi:
“Thiên Vy không sao đâu, em đừng sợ, anh sẽ mời tất cả luật sư giỏi giúp em thoát tội!”
Một lời của An Thiên Nam như gáo nước lạnh tạt trúng An Thiên Vy, chỉ thấy cô bất động, sau đó vẻ mặt nghi hoặc hỏi anh trai.
“Anh cho là em đẩy bà ta?”
Thiên Nam không đáp, ánh mắt bất lực, anh không muốn tin nhưng chứng cứ quá rõ ràng. Anh vuốt mặt khàn giọng đáp:
“Camera ghi được cảnh em và bà ta ra thang bộ, sau đó chỉ có em trở ra. Cảnh sát tìm ra trong móng tay của Lạc Tuệ Mẫn da của em. Nhân chứng cho lời khai, chứng minh em và Lạc Tuệ Mẫn cãi nhau sau đó xảy ra xô xác. Anh biết em là do tức giận không kiểm soát được hành động…”
“Em không có đẩy bà ta!” Thiên Vy thiếu chút nhảy dựng lên, nhìn anh trai và Duật Thần nói. An Thiên Nam mệt mỏi thở dài hỏi:
“Vậy em giải thích làm sao những chuyện này?”
Thiên Vy trừng mắt, giải thích? Nói là trùng hợp được không? Duật Thần nhìn Thiên Vy nhìn núi lửa sắp phun trào, vỗ nhẹ vai cô nói ra suy nghĩ của mình:
“Thiên Vy không làm đâu!”
Thiên Vy cùng Thiên Nam không hẹn nhìn sang Duật Thần, một là ánh mắt sáng cảm động, một là ánh mắt tò mò. Duật Thần nhìn An Thiên Nam giải thích lời vừa rồi:
“Trưa nay sau khi Thiên Vy trở lại liền vào phòng làm việc ăn trưa cùng tôi. Trừ việc Thiên Vy nói dối về vết cào ở tay ra những cử chỉ, tâm trạng, vẻ mặt cô ấy đều bình thường. Bà Lạc bị thương khá nặng, nơi ngã anh cũng đã nhìn qua, ai nấy đều thấy ghê người. Nếu như anh nghĩ Thiên Vy trong lúc nóng giận mất kiểm soát đẩy ngã bà Lạc, thì làm sao thấy cảnh đó cô ấy còn có thể bình thản dùng cơm, mà tâm trạng chẳng chút khó chịu hay nóng giận hoặc sợ hãi được chứ!”
Thiên Vy mắt lấp lánh như sao trời nhìn Duật Thần, lòng ngập màu hồng. Thiên Nam gật gù có lý, chỉ là đây không phải chứng cứ nếu không thì tốt rồi. Xoa đầu xin lỗi Thiên Vy một tiếng, Thiên Nam vội vã về công ty bàn vụ án cùng Hàn Triệt. Phòng chỉ còn đôi tình nhân, Duật Thần nhìn hộp cơm đang ăn dở trên bàn, kéo Thiên Vy ngồi xuống, đặt muỗng vào tay cô rồi tự mình ngồi đối diện, khẽ cười đáp:
“Đợi em được thả, anh sẽ dẫn em đi ăn một bữa ngon!””Anh tin em sao?” Thiên Vy vừa hỏi vừa đá đá chân Duật Thần.
“Tin.”
“Vì sao?”
“Vì An tiểu thư của chúng ta thích chọc chết người bằng lời nói hơn là hành động.” Duật Thần trêu chọc. Thiên Vy liếc anh một cái, sau chợt nhớ ra gì đó liền hỏi:
“Phải rồi, ai là nhân chứng thế anh?”
Cô hận muốn băm kẻ nhân chứng ra, rõ ràng là kẻ điên mà! Duật Thần nhìn thẳng mắt cô đáp:
“Trang Vân Tịch.”
Thiên Vy thiếu chút lật bàn, đây là tình địch của cô nha! Cô ta làm thế rõ là vu khống muốn hại cô mà! Nhưng nếu thế có quá nặng tay không? Giữa cô và cô ta ân oán nặng đến mức để cô ta làm thế sao? Duật Thần nhìn Thiên Vy từ kinh ngạc chuyển sang tức giận rồi lại nghi hoặc, cuối cùng lên tiếng:
“Lần trước Vân Tịch và Như Huyên cũng có mặt ở khách sạn, anh không rõ họ có quen biết Lý Minh Ngọc không. Mà chuyện này với cô ấy có liên quan hay không anh cũng chỉ nghi ngờ không chắc chắn được. Nhưng em đừng lo, anh và mọi người sẽ tìm bằng chứng, chứng minh em bị oan. Chỉ là trong khoảng thời gian đó em phải chịu khổ rồi, bọn anh không thể bảo lãnh em ra ngoài.”
“Em không sao đâu. Duật Thần, cảm ơn anh vì đã tin em!” Thiên Vy xúc động nắm chặt tay anh, lòng ngập tràn hạnh phúc, chuyện Trang Vân Tịch cũng bị ném sang một bên. Cô ta hãm hại cô? Phải hay không đối với cô không còn quan trọng nữa. Vì cô giờ đã thắng cô ta, Duật Thần giờ chỉ quan tâm cô, tin tưởng cô! Cảm giác anh mang đến cho cô lúc này thật tốt!
***
Lý Minh Ngọc gần như không tin được, rõ là sáng nay cô và mẹ còn cãi nhau, thế mà giờ mẹ cô lại bất tỉnh nằm yên trên giường bệnh, mặt trắng bệnh như tờ giấy, hơi thở mỏng manh cần máy móc trợ giúp. Cô lặng lẽ đến bên giường cần lấy tay bà, chuyện xảy ra cô đã nghe cảnh sát nói rõ, vốn lúc đầu còn nghĩ An Thiên Vy xô ngã mẹ cô. Nhưng khi nghe đến nhân chứng hiện trường là Trang Vân Tịch, thì một ý nghĩ khác xuất hiện. Cẩn thận nghĩ lại cô càng cảm thấy ý nghĩ này càng hợp lý, có thể An Thiên Vy bị Trang Vân Tịch vu oan. Thứ nhất, cô không nghĩ có lý do gì để chọc An Thiên Vy nổi giận được, ngược lại là mẹ cô bị An Thiên Vy chọc giận đẩy cô ta ngã như thế cô còn miễn cưỡng tin. Thứ hai, Trang Vân Tịch và An Thiên Vy có xích mích chuyện tình cảm, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cô nghi ngờ Trang Vân Tịch. Thở dài, cô đưa mắt nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ phòng bệnh, lại nhìn mẹ mình, cô khẽ nói:
“Mẹ à, dù mẹ có làm bao nhiêu chuyện thì những thứ đã không phải của mẹ sẽ không thuộc về mẹ. Me như ngày hôm nay cũng có một phần do con hại mẹ. Nhưng mẹ đừng lo, con sẽ thay mẹ chuộc tội, chuyện Thiên Vy con sẽ không thưa kiện, dù cô ta có đẩy mẹ hay không, con và mẹ nợ Thiên Vy quá nhiều!”
Chỉnh lại góc chăn, Lý Minh Ngọc đứng lên xoa bụng mình, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi biến mất. Phải, cô không một mình, cô còn có bé con bên cạnh, bé con là thiên thần của đời cô. Bé con đến giúp cô nhìn rõ mọi việc, buông bỏ những thứ phù phiếm kia!
“Mẹ con thế nào rồi?” An Khánh bước vào phòng, nhìn Lý Minh Ngọc mỉm cười xoa bụng không khỏi khó hiểu, nhưng vẫn hỏi chuyện chính. Thật ra ông ngoài việc thăm Lạc Tuệ Mẫn, ông đến còn vì Thiên Vy, ông là muốn Minh Ngọc không làm lớn việc này. Trưa nay chuyện đã được đưa lên trang đầu các báo, Thiên Vy dẫu sao cũng là con ông, làm to chuyện, tương lai Thiên Vy khác nào bị hủy.
“Bác sĩ bảo mẹ chấn động não nhẹ, có thể mất vài ngày nữa mới tỉnh.” Lý Minh Ngọc nhìn người đàn ông trước mặt, nếu nói nợ có lẽ mẹ con cô nợ người đàn ông này nhiều nhất! Phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh, An Khánh chẳng biết làm thế nào mở lời chuyện Thiên Vy, cũng may lúc này Minh Ngọc nói trước nhưng là về chuyện khác:
“An tổng, có chuyện con và mẹ đã giấu người rất lâu, à mà cũng không phải một chuyện. Con và mẹ thật có lỗi với người!”
An Khánh chưa kịp hiểu rõ lời vừa rồi, thì lại bị Lý Minh Ngọc doạ sợ. Lý Minh Ngọc nói xong, không chần chừ quỳ xuống sàn lạnh, mắt nghiêm túc nhìn ông, dù An Khánh có nói gì cô cũng không đứng lên. An Khánh thấy Lý Minh Ngọc quá cố chấp cũng không khuyên can bảo cô nói tiếp. Cô hít sâu, lấy tất cả dũng khí nói rõ từng câu, cô biết sau đó mình sẽ gánh lấy cơn giận từ An Khánh, nhưng điều đó cũng không khiến cô e ngại. Cô hiểu rõ, nếu muốn có cuộc sống mới thì cô nên kết thúc mọi chuyện:
“Cháu có bố, ông tuy không phải người bố giàu có, nhưng ông chưa bao giờ để cháu phải chịu đói chịu khát, chưa từng đánh cháu… Đó có lẽ là người bố tốt, nhưng mẹ cháu không nghĩ thế, vì ông không giàu có, và mẹ cũng đã khiến cháu nghĩ thế. Mẹ cháu lợi dụng lòng tốt của An phu nhân để vào An gia, lần An phu nhân phát bệnh dẫn đến qua đời là do mẹ con cháu sắp đặt. Nhưng lúc đó cháu không nghĩ mọi chuyện lại biến xấu…”
Lý Minh Ngọc cảm thấy mặt đau rát, An Khánh tát cô, cô cúi đầu đón tiếp cơn giận, một cái tát quá nhẹ cho tội lỗi cô đã gây ra! An Khánh gần như không tin được, mọi thứ mình vừa nghe được, ông cảm thấy mình sẽ phát điên nếu nghe thêm!
“An phu nhân mất cháu cũng rất ân hận, nhưng cháu không đủ kiên định trước lòng tham của mình…”
“Im ngay. Tôi đúng là có mắt không tròng!” An Khánh giơ tay định tát Lý Minh Ngọc nhưng lại bị cản lại. Đó là người đàn ông trung niên khoảng tuổi ông, mặc chiếu áo sơ mi cũ kỹ và chiếc quần tây bạc màu. Ông ta không đợi An Khánh mở lời, hai tay cầm chặt bàn tay giơ lên của An Khánh, đôi tay chai sần run rẩy cầu xin:
“Xin ông đừng đánh con bé, nếu ông muốn hãy trúat giận lên tôi! Tôi là cha của nó, tôi là Lý Tuấn!”
Minh Ngọc nhìn người vừa xông vào phòng nước mắt tự động tuôn rơi, lòng đắng chát. Phải, người đàn ông đáng thương này là bố cô, người bố hiền lành mà cô từng vô tâm ruồng bỏ, để chạy theo danh lợi!
***