Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 6


Đọc truyện Nam Chính Này, Tôi Không Cần! – Chương 6

Sau khi từ biệt thự Thẩm gia đi ra, Nam Ngôn cùng Thẩm Quân Cố bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt cả hai đều mang theo sự đề phòng rõ rệt.

Nam Ngôn cho đến bây giờ vẫn không thể tin nổi, Thẩm Quân Cố cư nhiên đã đáp ứng rồi?

Sinh một đứa trẻ? Ai sinh? Ai cùng với ai sinh đây hả?

Nam Ngôn cảm thấy Thẩm Quân Cố chắc là đầu óc đã bị chập mạch rồi.

Thẩm Quân Cố có còn nhớ rằng anh đã ký một bản hiệp nghị hợp tác với Nam Ngôn trước khi kết hôn hay không?

Đôi vợ chồng trên danh nghĩa này đều nhanh chóng dời tầm mắt sang nơi khác, không một ai lên tiếng nói chuyện, cả hai tách nhau ra, đi về xe của bản thân, lái xe rời đi theo hai hướng trái ngược nhau.

Lần này xong đời rồi.

Cô đến đây vốn dĩ là muốn nói đến chuyện ly hôn, thế nhưng thật không ngờ đầu óc của Thẩm Quân Cố đột nhiên hỏng rồi, làm lỡ mất cơ hội tốt nhất để cô bàn về chuyện ly hôn này. Hiện tại, nếu cô quay về nói với Thẩm Thiêm Chính rằng sẽ không có đứa nhỏ nào cả, đã vậy, bọn họ còn sắp sửa ly hôn, cô không dám nghĩ tới sẽ nháo ra cái sự tình gì nữa.

Đau cả đầu.

Nam Ngôn không thích phiền toái, tốt nhất là đơn giản hoá mọi chuyện đến mức nhỏ nhất, có thể giải quyết thì cô sẽ ngay lập tức giải quyết, còn nếu giải quyết không được…..

Cũng không phải là chuyện của cô.

Nam Ngôn đánh tay lái, thở ra một hơi.

Người nào đáp ứng thì tự đi mà sinh con luôn đi!

*

Nam Ngôn cũng không rảnh rỗi để đi lo lắng về chuyện của Thẩm Quân Cố, bởi vì cô đã nhận được công việc mới. Là do quản lí Tôn tỷ đã đề xuất cho cô.

Đây là một bộ phim cổ trang, đã quay phim được một khoảng thời gian rồi, theo lý thuyết thì tất cả các nhân vật đều đã được quyết định xong hết rồi. Thật không ngờ, trong đoàn làm phim có một người gây ra vụ bê bối, tuy người đó chỉ đóng vai một nhân vật phụ nho nhỏ, còn chưa đến phân cảnh diễn của cô ấy thì cô ấy đã bị đạo diễn cho ra về.

Loại ra một diễn viên, sau lưng có không ít người muốn chen chân vào. Nam Ngôn căn bản không biết gì đến bộ phim này, vì thế nên cô cũng không có quyền chủ động. Cơ hội thử vai diễn này, kì thực là do đạo diễn nghĩ tới cô, nên muốn đề cử cô qua thử vai một lần.

Nói là thử vai một lần, thông thường chỉ cần diễn viên đó không vắng mặt thì sẽ không có vấn đề gì.

Nam Ngôn cao hứng đến hỏng luôn rồi, cô ngay lập tức tặng một chiếc xe đồ ăn đến cho phim trường để cảm ơn đạo diễn và Tôn tỷ đã trải đường cho cô.

Nam Ngôn đã liên lạc cùng với đoàn phim bên kia, kịch bản đã được gửi tới hộp thư của cô, phân cảnh của vai diễn nhỏ này không tính là nhiều, nhưng so với vai diễn vật hi sinh bạch phú mỹ của kịch bản vườn trường trước mà nói thì khó khăn hơn nhiều.

Trong bộ phim cổ trang nói về quyền mưu giữa các nam nhân, đất diễn của các nhân vật nữ cũng không nhiều. Nam Ngôn là một nhân vật nhỏ, là một nữ thám tử che giấu danh tính của mình, thu thập tình báo dựa vào đàn ông. Sau khi câu dẫn nam chính thì bị bại lộ thân phận, vì thế bị giết chết ngay trên giường của nam chính.

Câu chuyện về nhân vật nhỏ này kéo dài không được bao lâu. Nam Ngôn chăm chú đọc qua và chỉnh sửa lại kịch bản một lần, cô đánh dấu đỏ vào những nhân vật sẽ cùng cô đối diễn, chuẩn bị đến đoàn làm phim vào hai ngày sau.

Bộ phim cổ trang này được quay ở một thành phố điện ảnh cách xa nơi đây.

Nam Ngôn xuống máy bay đổi sang tàu cao tốc, rồi từ tàu cao tốc chuyển sang xe buýt, lăn lộn một vòng lớn, cuối cùng, cô mệt mỏi kéo theo rương hành lí tiến vào thành phố điện ảnh.


Đoàn làm phim đã cử ra một trợ lí nhỏ để đến đón cô, đãi ngộ như thế này đúng là rất hiếm thấy.

Người trợ lí nói cho Nam Ngôn biết tiến độ hiện tại của đoàn phim cùng với tình trạng của một số diễn viên hiện nay.

Hai ngày nay, việc quay phim có chút khó khăn, từ đạo diễn đến diễn viên chính, cho đến những nhân vật phụ và các diễn viên quần chúng, cảm xúc của tất cả mọi người đều có chút bị đè nén, vì vậy Nam Ngôn đến đây cần phải chú ý một chút. Cô chỉ là một nhân vật nhỏ, đừng không cẩn thận mà đắc tội với những người đang trong tâm trạng không tốt, dù gì người chịu thiệt vẫn là cô mà thôi.

Nam Ngôn hiểu rõ, cô cũng rất biết ơn người trợ lí đã nói cho cô biết những điều này.

Một nhân vật nhỏ không có bao nhiêu cảnh diễn tự nhiên trong đoàn phim sẽ không có ai coi trọng. Nam Ngôn đến đặt phòng, nhờ người trợ lí đăng kí giúp cô, còn cô thì nhanh chóng đi rửa mặt rồi đến phim trường.

Hôm nay có một cảnh diễn của cô, đây cũng được xem như là một bài kiểm tra mà đạo diễn đưa ra cho cô để xem trình độ của cô đạt đến đâu rồi.

Phòng thay quần áo được phân thành ba loại, lần lượt dành cho: diễn viên chính, diễn viên phụ và diễn viên quần chúng. Nam Ngôn vận khí không tồi, được chỉ định là diễn viên phụ, so với diễn viên quần chúng thì tốt hơn một chút.

Trong phòng thay quần áo đều là nhân viên công tác đang tất bật chuẩn bị trang phục hoá trang, khung cảnh vội vàng và bận rộn.

Nam Ngôn báo tên nhân vật, một bộ trang phục ngay lập tức được nhồi vào tay cô.

Run tay mở bộ trang phục ra, da mặt của Nam Ngôn cũng run lên theo.

Trang phục diễn, chính là một chiếc áo mỏng manh hở bụng màu vàng nhạt, kết hợp cùng với một chiếc váy màu hồng cánh sen, bên ngoài không có bất cứ một thứ gì để che đậy.

Quần áo này được làm dựa theo vóc dáng của diễn viên lúc trước, dáng người của các nữ diễn viên thường gầy. Nam Ngôn cũng gầy, nhưng trông cô rất khoẻ mạnh, đường cong thân hình so với dáng người gầy yếu do giảm cân liên tục của các nữ diễn viên khác rõ ràng đầy đặn hơn rất nhiều.

Chiếc áo hở bụng mặc trên người của cô đúng là vừa khít, vải dệt dính sát vào da thịt, buộc chặt, đẩy bộ ngực của cô lên cao ngất, xương quai xanh lộ ra ngoài một mảng da thịt trắng nõn.

Chiếc áo quá nhỏ, mỗi khi Nam Ngôn hô hấp đều sẽ hiện rõ sự phập phồng của lồng ngực.

Nam Ngôn vừa nhìn thoáng qua liền chạy ngay đến khoác thêm áo ngoài vào, thật đúng là gây khó khăn cho nhân viên công tác khi cô tự ý mặc thêm áo khoác.

Sau khi tạo hình xong, bên ngoài cũng bắt đầu gọi người.

“Nhân vật Nghênh Phong Liễu chuẩn bị!”

Vai diễn lần này của Nam Ngôn chính là Nghênh Phong Liễu.

Trợ lí dẫn cô đi đến phim trường.

Một toà nhà cực lớn được phỏng theo kiến trúc của thời nhà Hán, đình viện phủ kín những viên đá nhỏ vụn như hạt gạo, các bồn hoa bách tùng lớn được bày biện khắp nơi, các nhân viên công tác cứ liên tục đi qua đi lại trên chiếc bậc thang gỗ, còn có một số diễn viên phụ khác đang ngồi ở đằng xa.

Người trợ lí thấp giọng nói với Nam Ngôn: “Nam tiểu thư, lát nữa khi cô đối diễn cùng với Triệu Viện Viện thì chú ý nhiều một chút.”

Trợ lí vội vàng nói xong liền hoà vào trong đội ngũ nhân viên công tác làm cho những câu hỏi nghi vấn mà Nam Ngôn muốn đặt ra đều không thốt ra được.

Triệu Viện Viện?


Nam Ngôn lật qua lật lại kịch bản trong tay.

Cô chỉ biết tên của nhân vật chứ không biết tên của diễn viên.

Lát nữa nữ diễn viên cùng cô đối diễn hình như chỉ có một nhân vật Tố Mãn Hương, nhân vật này cũng giống như cô, đều có xuất thân là mật thám, nhưng đã sớm đầu phục* nam chính, dùng tất cả mọi thứ của mình vì nam chính mà trả giá.

*đầu phục: đầu quân, bị thu phục.

Cảnh diễn này là khi Nghênh Phong Liễu đã trở thành thị thiếp của nam chính, vào thời điểm đang tìm kiếm đồ vật thì bị Tố Mãn Hương bắt gặp.

Diễn viên đóng vai Tố Mãn Hương đã chuẩn bị xong, đang đứng trên hành lang bằng gỗ. Cô ấy trông rất được, chỉ là khuôn mặt âm trầm đã phá huỷ đi vẻ đẹp của cô ấy.

Nam Ngôn liếc mắt nhìn cô ấy một chút rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem kịch bản của mình.

“Nghênh Phong Liễu!”

Đạo diễn gọi người.

Nam Ngôn tiến đến.

Cô được hoá trang rất xinh đẹp, để làm nổi bật đặc điểm của một mật thám dùng nhan sắc để thực hiện nhiệm vụ, thợ trang điểm đã kẻ cho cô một đường mắt* dài. Đôi mắt của cô vốn đã rất đẹp, ánh mắt trong suốt, nay lại được tô điểm thêm, vừa hồn nhiên ngây thơ, lại vừa quyến rũ phong tình.

*kẻ đường mắt = kẻ eyeliner.

Đạo diễn ngắm nhìn cô một chút rồi thu hồi tầm mắt, ông cảm thấy bạn cũ đề cử người, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng về ngoại hình thì đúng là không tồi.

Thế nhưng, ánh mắt của phó đạo diễn lại dán sát lên cơ thể của Nam Ngôn không rời, cao thấp đánh giá bộ dáng của cô. Nam Ngôn phải nghiêng người sang bên cạnh một chút để tránh né.

“Lúc trước cháu đã từng diễn những vai gì rồi?” Đạo diễn hoà khí hỏi.

Nam Ngôn ăn ngay nói thật: “Ngay trong kịch bản của Trần đạo diễn vừa rồi là đóng vai vật hi sinh*, ba năm đi diễn đều đóng loại nhân vật này.”

*gốc là nước tương (酱油): chỉ những vai diễn phụ, dạng như vật hi sinh, lót đường, hỗ trợ, làm nền cho các nhân vật khác; hoặc là các vai diễn lặp đi lặp lại, có khi chỉ là đứng làm phong cảnh.

Đạo diễn run rẩy khoé miệng.

Được rồi, đây là một người hoàn toàn mới, yêu cầu của ông bất tri bất giác hạ thấp xuống. Với cái ngoại hình này, nếu không có gì trở ngại thì cũng có thể miễn cưỡng lưu lại. Nếu kỹ thuật diễn thực sự không được thì cũng có thể cho cô một vai diễn bình hoa không cần quá nhiều kỹ thuật diễn xuất cũng tốt.

“Không có kinh nghiệm cũng không sao, cháu không cần phải sợ hãi. Những người đối diễn cùng cháu đều là những diễn viên giỏi, bọn họ có thể kéo* cháu theo.” Đạo diễn muốn giảm bớt sự khẩn trương của Nam Ngôn nên cố ý cười nói, “Nhân vật này đối với một con nhóc như cháu cũng không sai, cháu có thấy những nhân vật đối diễn cùng mình chưa? Đều là nam diễn viên độc thân chất lượng tốt không đấy!”

*kéo: điều khiển, chi phối cảm xúc của bạn diễn, làm cho bạn diễn bị ảnh hưởng mà hành động theo để ứng đối với mình. Mình không tìm được từ thích hợp nên nếu có ai nghĩ ra thì bình luận giúp mình với nhé.

Nam Ngôn rất vui vẻ.


Nhân vật này của cô chính là phải trà trộn vào trong đám nam nhân để thu thập tình báo. Cô đối diễn nhiều nhất ngoại trừ với nam chính Mộ Dung Thành, chính là nam số hai* Mộ Dung Lạc, và nam số ba* An Hoành, còn có một vài nam phụ nữa.

*nam chính được gọi là nam số một, tiếp theo là nam số hai, nam số ba (hay còn gọi là nam thứ chính, không phải là chính nhưng vẫn có vai trò hơn nhân vật phụ rất nhiều).

Bộ phim cổ trang này là một hạng mục lớn, đạo diễn cùng với đội ngũ chế tác hậu trường đều đã giành được rất nhiều giải thưởng. Có thể thấy, đội hình này tự nhiên là phi thường vĩ đại. Có thể trở thành diễn viên chính của bộ phim này, không cần phải nói, chắc chắn đều là những diễn viên giỏi nhất trong ngành.

“Cháu đây đúng là có vinh hạnh cực kì lớn, sau khi diễn xong thì phải đi xin chữ kí mới được, bán ra ngoài còn có thể kiếm được tiền đấy.” Nam Ngôn cười tủm tỉm.

Đạo diễn bị chọc cười: “Vậy thì vận khí của cháu đúng là không tồi, chỉ cần xin chữ kí của một nam diễn viên ở đây thôi cũng đủ để cho cháu phát tài rồi.”

“Lợi hại như vậy sao? Cháu khẳng định đó phải là một diễn viên siêu giỏi và siêu hấp dẫn làm cho người khác rất yêu thích.” Nam Ngôn khoa trương khen ngợi, “Có thể được hợp tác cùng với một Đại tiền bối như vậy đúng là vinh hạnh của cháu mà!”

“Cháu còn chưa xem danh sách diễn viên sao?” Đạo diễn ngay lập tức phát hiện ra lỗ hỏng trong câu nói của Nam Ngôn.

Nam Ngôn chớp chớp đôi mắt.

Cần thiết phải xem danh sách các diễn viên sao? Cô chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, cũng không có giao tình với ai, không phải chỉ cần hoàn thành tốt vai diễn của bản thân là được rồi sao?

Cho dù cô có học thuộc hết tên của tất cả các diễn viên ở đây cũng không có chỗ nào cần dùng đến đâu chứ.

Tâm tính của Nam Ngôn rất đơn giản. Diễn xuất chính là nội dung công việc của cô, các đối tượng đối diễn cùng cô là những người đồng nghiệp cùng hợp tác trong công việc, khi làm việc thì mọi người phối hợp và giúp đỡ lẫn nhau, sau khi tan làm, ai về nhà nấy, có thể duy trì được mối quan hệ đồng nghiệp chính là tốt nhất.

Nếu có thể phát triển chỗ tình bạn ấy, đó chính là thành quả được thưởng thêm của bạn.

Đạo diễn chậc chậc hai tiếng: “Khó trách cháu lại còn có thể bình tĩnh đứng đây thảo luận về việc bán chữ kí của người ta như vậy, cháu nếu biết cậu ấy là ai, chắc chắn sẽ ôm khư khư lấy chữ kí của cậu ấy không rời cho mà xem!”

Nam Ngôn thật sự tò mò: “Đó là ai vậy ạ?”

Đáy mắt của đạo diễn hiện lên ý cười nhưng ông lại thừa nước đục thả câu: “Cậu ấy lúc này vừa khéo đang nghỉ ngơi không có ở đây, chờ đến thời điểm cháu cùng với cậu ấy đối diễn tự nhiên sẽ biết thôi.”

Sau khi trò chuyện giúp diễn viên mới thả lỏng để giảm bớt căng thẳng, đạo diễn vung tay lên: “Được rồi, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta quay thử một lần.”

Đây là một cảnh diễn dài, Nghênh Phong Liễu đi trên hành lang bưng trà vào thư phòng, phát hiện Mộ Dung đại nhân không có ở đây nên nàng* đã tranh thủ không dấu vết lục lọi trên án thư*, không ngờ cuối cùng lại bị Tố Mãn Hương phát hiện.

*Vì là kịch bản cổ trang nên khi miêu tả cảnh quay hoặc liên quan đến kịch bản thì mình sẽ để xưng hô cổ trang nhé. 

*án thư: bàn để đọc và viết sách (án là bàn, thư là sách).

Cảnh quay này hầu như Nam Ngôn không có bất kì lời thoại nào, hoàn toàn phải dựa vào hành động và cử chỉ của cô, Nam Ngôn đã chuẩn bị xong, đứng ổn thoả vào vị trí của mình.

“Cạch” Tiếng clapperboard vừa vang lên, máy quay cũng bắt đầu khởi động.

Trên hành lang, thiếu nữ một bàn tay thon dài đang bê khay đựng trà, tay còn lại thì nắm chặt lấy tà váy. Trên người nàng khoác sa mỏng* lượn lờ, cước bộ* nhẹ nhàng, bóng lưng lay động.

*sa mỏng: áo mỏng, váy mỏng; xiêm y mỏng. 

*cước bộ: bước chân.

Trên mái tóc của nàng được cài một đoá hoa mẫu đơn đỏ rực, thế nhưng so với mẫu đơn, sự tồn tại của nàng còn yêu diễm hơn gấp hàng ngàn hàng vạn lần.

Đôi mắt hẹp dài của nàng như lấp lánh ánh sáng, lông mi kiều diễm cong vút, ánh mắt ngẫu nhiên chuyển động nhìn xung quanh, giảo hoạt giống như một tiểu hồ ly.

Môi nàng hơi nhếch lên, đang ngân nga giai điệu gì đó, có vẻ tâm tình của nàng đang rất tốt. Vòng eo nhỏ bé yếu ớt vặn vẹo một chút, mỗi loại cử chỉ, mỗi một hành động, cả người của nàng đều toát lên vẻ quyến rũ mê người.


Thời điểm Thẩm Quân Cố trở lại phim trường, anh vừa vặn thu hết tình cảnh này vào đáy mắt.

Nam Ngôn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng gõ cửa, thanh âm mềm nhẹ yểu điệu: “Chủ nhân ~ Liễu nhi tới hầu hạ ngài..”

Nàng đẩy cửa vào trong, căn phòng lớn như thế nhưng lại không có một bóng người.

Thiếu nữ tung váy lên rồi ngồi xuống, đặt khay trà trên tay lên án thư, bàn tay lơ đãng tuỳ ý lật qua lật lại một quyển tập đang được đặt trên án kỷ*, bên trong đôi mắt hồ ly dường như đang hiện lên ý cười.

*án kỷ: giống như án thư.

“Ai cho phép ngươi vào đây hả!?”

Diễn viên Triệu Viện Viện đóng vai Tố Mãn Hương đã sớm chuẩn bị xong, cô ấy đứng một bên xem đủ toàn bộ quá trình diễn xuất của Nam Ngôn. Cô vốn không chú ý lắm, chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, cũng chẳng biết tuỳ tiện tìm ở nơi nào kéo đến đây cho đủ số lượng, dù sao cũng không thể nào nổi bật hơn cô được.

Thế nhưng lúc này lại không giống như vậy, cô gái này giống như được bao phủ bởi một lớp mật ong ngọt ngào, tản ra mùi hương mê người. Nhìn từ ống kính không biết như thế nào, nhưng cô đứng gần trong gang tấc như vậy chẳng lẽ còn không biết hay sao? Cô có thể cảm nhận được tia mị lực phát ra từ trên người của Nam Ngôn. Ánh mắt của mọi nhân viên công tác trên phim trường đều dừng ở trên người của cô ấy không rời đi được, không có ai có thể bỏ qua được vẻ đẹp của Nam Ngôn!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sự tồn tại của cô sẽ bị lu mờ mất!

Tuyệt đối không thể để cho một người mới nho nhỏ có thể phát ra mị lực một cách không kiêng nể gì như vậy được!

Triệu Viện Viện nhẫn nhịn cho đến lúc nhân vật của cô được vào sân, cô vừa tiến vào liền ngay lập tức đứng chặn mất một nửa gương mặt của Nam Ngôn.

Triệu Viện Viện sớm đã trở thành thủ hạ của Mộ Dung Thành, nàng ăn mặc đẹp đẽ quý giá hơn nhiều so với một người chỉ biết dùng nhan sắc để quyến rũ người khác như Nghênh Phong Liễu, trên đầu nàng được gắn trâm cài, bộ dáng quý khí bức người, khi đứng ở trước mặt Nam Ngôn, chẳng khác nào bộ dáng của người vợ lớn trong nhà đang ra oai phủ đầu.

Nam Ngôn rất tự nhiên thu tay lại, khi ngước mắt lên, trong con ngươi tràn đầy vẻ hoang mang, nàng hơi khom người xuống: “Tố tỷ tỷ, muội muội đến để hầu hạ chủ nhân….”

“Ai cần thứ nịnh hót như ngươi đến đây để hầu hạ cơ chứ?”

Lời nói còn chưa dứt, Triệu Viện Viện đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia ngoan ý, cô hùng hổ nâng tay phải lên, hung hăng hướng tới khuôn mặt của Nam Ngôn mà xuống tay!

“Đùng” một tiếng thanh thuý vang dội, vừa dứt khoát nhưng cũng không thiếu phần êm tai.

Tiếp ngay sau đó là một tiếng hét thảm thiết của một cô gái, thanh âm cao vút thê lương chẳng khác nào con gà đang cố vươn cổ mà kêu, âm thanh ma quái điếc hết cả tai.

*Trời ơi cho mình chèn vào bình luận xí nha =)))) chỗ này buồn cười thật sự ý, không biết mình edit có khớp không nhưng mà so sánh kiểu này thì đúng là kì diệu =))))).

Triệu Viện Viện khuôn mặt méo mó, bàn tay hung hăng chụp tới của cô bị va chạm đến đỏ bừng, đau đớn đến mức làm cho cô phải ứa cả nước mắt. Triệu Viện Viện che lại bàn tay bị đau của mình. Cô hung thần ác sát trừng mắt nhìn cái khay gỗ trước mắt, như thể chiếc khay này cùng cô có huyết hải thâm cừu* vậy.

*huyết hải thâm cừu: cừu hận, thù hận đẫm máu; nợ máu phải trả bằng máu ấy.

Chiếc khay chậm chạp xê dịch, lộ ra khuôn mặt trắng nõn vô tội của Nam Ngôn, cô đang mỉm cười rất hồn nhiên, nụ cười làm rộ lên lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Tác giả có chuyện muốn nói:

1/7, hôm nay đi bệnh viện nên cập nhật chương mới hơi chậm một chút ~

Các vị đại gia, những chương hiện tại đều hơn ba ngàn từ nha, chờ tồn đủ sau đó nhập vip thì sẽ có nhiều hơn nữa, rất mong các vị hãy ủng hộ ta nhiều hơn nha ~

Cảm tạ LGXSHWQC đã ném bom* cho ta nha, mệnh giá thật sự rất cao đó ~

Cũng cảm tạ “Chi nam” rất nhiều vì đã tưới dinh dưỡng dịch nè ~

*ném bom kiểu giống như quà tặng ấy, tương tự với việc tưới dinh dưỡng dịch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.