Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 4


Đọc truyện Nam Chính Này, Tôi Không Cần! – Chương 4

Sau khi Nam Ngôn trở về nhà, cô liền ném những hành động dị thường của Tô Tà ra sau đầu.

Cô tắm rửa xong thì nằm trên ghế sofa để lướt Weibo, những gì đã xảy ra cô cũng chẳng buồn nhớ đến nữa.

Không phải chỉ là đăng tải một cái weibo thôi sao? Như thế nào lại có nhiều bình luận như vậy? Nam Ngôn ngay lập tức quay về trang chủ Weibo cá nhân của mình.

Cô không làm gì bất hợp pháp đấy chứ?

Nam Ngôn lướt xem, nhìn thấy hàng trăm bình luận đều là mong muốn được đổi vận. Có các loại điều ước khác nhau, trong đó, Nam Ngôn đã phát hiện ra một điều ước có liên quan đến thẻ SSR*.

*thẻ SSR: thẻ chơi game, thẻ sưu tập trong game,…

Trang chủ của Weibo là một bài viết về một loại trò chơi, đây là trò chơi mà lúc trước Nam Ngôn đã tải xuống chơi dùng để giết thời gian.

Nam Ngôn đăng nhập vào trò chơi, cô nhìn vào cột trang bị của nhân vật, hàng loạt thẻ SSR ánh vàng rực rỡ, trong đó vừa vặn có một tấm thẻ mà em gái kia muốn.

Cô chụp lại màn hình cột trang bị nhân vật của mình để đăng lên Weibo, Nam Ngôn trả lời lại bình luận của em gái kia*.

*từ gốc là muội tử.

Nam gia có con cá: Rồi cưng cũng sẽ có thôi @Hùng hùng hổ hổ yêu tể tể.

Chỉ một phút đồng hồ sau, một người bạn mới lại xuất hiện.

Tam phiến: Chị đúng là một đại gia đó! Nói mau, đã có bao nhiêu tiền rót vào đống thẻ này rồi chứ hả? //@Nam gia có con cá: Rồi cưng cũng sẽ có thôi.

Nam Ngôn ngẫm nghĩ, hình như là cô, được chơi miễn phí mà.

Mua bằng tiền sao? Không có.

Nam gia có con cá: 0 đồng [thẹn thùng].

Hùng hùng hổ hổ yêu tể tể: Không cần biết, vị đại gia* này! Xin hãy bảo rằng em cũng được phát thẻ miễn phí đi ạ! //@Nam gia có con cá: Rồi cưng cũng sẽ có thôi @Hùng hùng hổ hổ yêu tể tể.

*chỗ này gốc là từ “âu hoàng” mà âu hoàng có nghĩa là phồn vinh, sung túc nên mình để là đại gia luôn.

Tam phiến đã trả lời lại bình luận của Nam gia có con cá: 0 đồng [thẹn thùng]. Tam phiến:….. Tôi gọi cậu là đại gia, cậu dám nhận sao?

Hùng hùng hổ hổ yêu tể tể: Chúng tôi khác nhau mà…… [sụp đổ khóc lớn] [chắp tay cáo từ].

*Chỗ này khó hiểu thật sự. Chương này edit khó nhất là cuộc trò chuyện trên Weibo này đây TT. Theo như mình hiểu thì câu cuối cùng của Tam phiến là nói với Hùng hùng hổ hổ yêu tể tể. Ý là Nam Ngôn không phải đại gia, các thẻ đều là miễn phí. Trong khi đó Hùng hùng hổ hổ yêu tể tể thì lại có mua thẻ để chơi, nhưng không được trúng thẻ như mong muốn. Và bình luận ước gì mình mua được trúng thẻ mình thích. Sau đó phát hiện Nam Ngôn được miễn phí nên cũng muốn được tặng thẻ miễn phí luôn =)))))) Nếu mấy chương sau có nói gì thêm về cuộc trò chuyện này thì mình sẽ chỉnh sửa lại còn nếu không thì cứ hiểu như vậy nhé:>.

Sau khi Nam Ngôn chơi Weibo một lát thì cảm thấy tâm tình khoan khoái không ít.

Nguyên chủ lúc trước có mời một a di* để chiếu cố* cho cuộc sống hằng ngày của cô, Nam Ngôn cũng giống như nguyên chủ lúc trước. Có vị a di này chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của cô, cô có thể thoải mái tiếp tục công việc của bản thân.

*a di: dì, ở đây nghĩa là dì giúp việc.

*chiếu cố: chăm sóc, giúp đỡ.

Nguyên chủ hiện là sinh viên năm hai, vẫn chưa có lấy bằng tốt nghiệp đại học. Ở trường học, cô cũng không nhận thức* được nhiều người. Nhân mạch* đối với cô chính là sự tồn tại quan trọng mấu chốt, cô cần nhiều cơ hội để diễn xuất.

*nhận thức: quen biết.

*nhân mạch: nguồn lực về con người (như nguồn lao động, hay có quan hệ với nhiều người, quen biết rộng,….).

Trước mắt, nguyên chủ chỉ nghĩ đến việc theo đuổi Tô Tà, sau đó lại lấy được vai diễn là một vật hy sinh trong kịch bản thanh xuân vườn trường. Ngoài vai diễn này ra, sơ yếu lí lịch của cô hoàn toàn trống rỗng.


Nam Ngôn đưa tay ra tính toán, thời gian từ đây đến lúc ly hôn chỉ còn lại ba tháng, mà sau khi ly hôn, có thể cô sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Cô chỉ còn có ba tháng để có thể tự tìm việc làm, kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Vào ngày thứ năm lại có cảnh quay của Nam Ngôn, cũng chỉ là vài phân đoạn nhỏ.

Người đóng vai nữ chính Trịnh Thiến La đã đến trường quay từ sớm. Cô ấy là nhân vật chính của ngày hôm nay. Cảnh quay hôm nay vẫn là do ba người diễn. Nam chính Tô Tà, nữ chính Trịnh Thiến La, và một nhân vật nhỏ chẳng có được bao nhiêu cảnh diễn – Nam Ngôn.

Sau khi cô gái thích thầm anh chàng học trưởng biết được, học trưởng cùng với bạn gái của hắn còn chưa có chia tay, đã thế vị học trưởng đó còn rất sẵn lòng ra tay giúp đỡ cho bạn gái của mình, không cho cô ấy tự mình ra ngoài đi tìm nhà đầu tư nữa. Vì thế, Nam Ngôn – bản thân đã là một kẻ có tiền, đã đến trước mặt của nữ chính mời cô ấy đến quán cà phê để thương lượng một chút về chuyện đầu tư.

Trong cảnh này, Nam Ngôn sẽ cao ngạo hắt ly cà phê vào nữ chính Trịnh Thiến La.

Trịnh Thiến La không phải là một hoa đán có lưu lượng* nhỏ, cô ấy đã xuất đạo nhiều năm, luôn đi theo con đường hình tượng thanh thuần*, đã thu hút được rất nhiều sự yêu thích của fan hâm mộ, năng lực chiến đấu* trên Weibo cũng không thể khinh thường được.

*lưu lượng: chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó.

*thanh thuần: ngây thơ, trong sáng.

*năng lực chiến đấu của fan, fanwar.

Cô ấy còn là một diễn viên phái thực lực, luôn biết phải diễn khi nào và diễn xuất như thế nào.

Khi đạo diễn hô bắt đầu, cả ba người đều vào vị trí của mình để chuẩn bị diễn.

Trên một chiếc bàn bốn người ngồi đặt một phần bánh ngọt matcha và hai tách cà phê vẫn còn độ ấm. Tô Tà cùng với Trịnh Thiến La ngồi bên cạnh nhau, đối diện là vị trí của Nam Ngôn.

Cảnh quay này bắt đầu là phân cảnh của Nam Ngôn.

“Nam Ngôn, đến đây trang điểm nào.”

Thợ trang điểm đến gọi Nam Ngôn, còn giơ cả cái cọ đang cầm trên tay lên.

Nam Ngôn quay đầu lại nhìn Tần Di Nhiên đang đứng cùng với đội ngũ nhân viên công tác ở cách đó không xa, cô khịt mũi, chậc một tiếng.

Cô ngoan ngoãn đi theo thợ trang điểm đến ngồi vào ghế, tuỳ ý thợ trang điểm đánh một lớp phấn mỏng lên khuôn mặt của cô.

“Da của cô trắng thật đấy, nhưng lại trắng quá, nếu cô đứng gần Trịnh lão sư* thì rất dễ chiếm ống kính của chị ấy. Cô không thể nào nổi bật hơn Trịnh lão sư được, Nam Ngôn, quy tắc này, cô phải biết.” Thợ trang điểm vừa đánh phấn cho cô, vừa thì thầm vào tai cô nói nhỏ.

*lão sư: thầy giáo, cô giáo; ở đây dùng để gọi tiền bối, những người có năm nghề lớn hơn, tỏ thái độ kính trọng.

Nam Ngôn hiểu rõ.

Cô chỉ là một nhân vật nhỏ, không thể nào đoạt đi ánh hào quang của nữ chính được.

Thợ trang điểm vặn cổ một chút rồi cất hết dụng cụ: “Tốt lắm, đi thôi.”

Nam Ngôn từ trước đã sống một cuộc sống rất thoải mái và sung sướng, vì vậy, cô đóng vai một bạch phú mỹ* dễ như trở bàn tay, trạng thái, biểu cảm đều rất tự nhiên mà không cần phải trải qua bất cứ tạo hình nào. Nhìn từ ống kính, trông cô diễn xuất rất tinh tế.

*bạch phú mỹ (白富美): người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.

Đạo diễn khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào thân ảnh ba người hiện ra trong máy quay.

Nam Ngôn rất phù hợp để diễn nhân vật này, khi ở trước mặt của Trịnh Thiến La, cô rất thích hợp hạ thấp phong thái của mình xuống một chút. Hai cô gái với hai loại phong tình khác nhau, ngang sức ngang tài. Nhìn từ trong màn ảnh cũng là một loại cảnh đẹp ý vui sống động như thật.

Tô Tà nhớ lại, trong quá khứ, lúc nào Nam Ngôn cũng nhìn hắn không rời. Nhưng bây giờ, tuy bọn họ đang gần kề nhau trong gang tấc, trong mắt của Nam Ngôn cũng chỉ có Trịnh Thiến La. Cho đến thời điểm khi cùng hắn đối thoại, Nam Ngôn rất tự nhiên biến hoá thành một cô gái đang yêu.

Phải, chỉ đơn thuần là đóng vai một cô gái đang yêu.


Đến lời thoại của mình nhưng Tô Tà chẳng thể nào thốt lên thành lời. Làm thế nào mà chỉ trong một đêm, mọi tình cảm ái mộ của cô dành cho hắn đều biến mất không còn một chút gì?

Hắn thật sự không quen với điều đó.

“Cậu đã có tiền như vậy, mọi người đều là bạn học, cậu có thể giúp đỡ tôi một chút hay không? Chờ sau khi tôi kiếm được tiền rồi, tôi nhất định sẽ trả tiền lại cho cậu.”

Lời thoại của nhân vật do Trịnh Thiến La đóng vai vừa xuất ra, Nam Ngôn sẽ cầm lấy tách cà phê hắt lên người cô ấy, sau đó tức giận, cười lạnh mắng ai cần cô ấy trả lại tiền cho chứ.

Trịnh Thiến La cũng đã chuẩn bị tốt tư thế sẽ bị hắt cà phê, thân thể của cô hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt mở to cẩn thận nhìn Nam Ngôn, tuỳ thời đều có thể phản ứng cho phân cảnh tiếp theo.

Ống kính quay đến Nam Ngôn, chờ đến cảnh diễn của cô.

Nam Ngôn cầm lấy tách cà phê trên bàn, chợt nhíu mày mắng thầm một câu: “Bỏng chết!”

Cô đặt lại tách cà phê xuống bàn, vẻ mặt đương nhiên cầm lấy khối bánh ngọt matcha, ném thẳng về phía Trịnh Thiến La.

“Ai cần tiền cô trả lại chứ!”

Cô nâng cằm, trợn trừng đôi mắt, dùng sự cao ngạo để che lấp đi sự yếu ớt của mình.

Trịnh Thiến La bất ngờ bị ném bánh ngọt, cô phản xạ có điều kiện nâng tay lên để chắn lại, thế là bánh ngọt lại rơi chạm vào gò má của Tô Tà.

Màu xanh matcha của bánh ngọt đã để lại một dấu vết mê người trên khuôn mặt của Tô Tà.

Tô Tà nhăn mặt.

“Cô ta lại tiếp tục tự tiện sửa lời kịch!” Phó đạo diễn nổi giận, nhảy lên chỉ vào Nam Ngôn, “Có hai câu mà cô cũng không nhớ được sao? Lại sửa, sửa, rồi lại tiếp tục sửa! Ông đây cũng không phản ứng kịp với cô luôn đấy! Nếu cô lợi hại như vậy, có năng lực như vậy thì sao không lên làm nữ chính luôn đi?”

Nam Ngôn mang tách cà phê trên bàn đến đưa cho phó đạo diễn.

“Nóng nóng nóng nóng nóng!” Phó đạo diễn nhận lấy tách cà phê, bất ngờ bị phỏng đến nhe răng trợn mắt, ông ngay lập tức rụt tay lại.

Nhận thấy sự khác thường này, nhất thời mọi người mới phản ứng lại.

Đặc biệt là Trịnh Thiến La. Khi cô nhìn đến tách cà phê trong tay của Nam Ngôn, sắc mặt cô chợt biến đổi, tim đập nhanh không ngừng.

Cà phê dùng để làm đạo cụ đều có độ ấm vừa phải, làm sao tách cà phê này lại nóng như thế?

Nếu tách cà phê này mà hắt lên người cô, chỉ sợ cô sẽ bị huỷ dung ngay lập tức!

Trịnh Thiến La chỉ nghĩ đến thôi đã sợ hãi, mặt mũi trắng bệch đi.

“Sao lại thế này?”

Cả phim trường đều nháo nhào cả lên.

Trịnh Thiến La là diễn viên đã ra mắt được nhiều năm. Ở bên trong phim trường, nếu ly cà phê này dùng để hắt lên người cô ấy, huỷ đi nhan sắc của cô ấy, cũng đồng nghĩa với việc huỷ hoại cả cô ấy. Chuyện này chắc chắn cũng sẽ trở thành đề tài nóng hổi trong mười năm tới của ngành công nghiệp giải trí.

Toàn bộ nhân viên công tác trong đoàn làm phim như lâm phải đại địch, lo lắng nhìn xung quanh.

Quán cà phê bị bao vây đến không còn một kẽ hở.

Cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân, là do sự tắc trách của nhân viên trong quán cà phê, người phục vụ tưởng rằng các cô muốn đến đây là để uống cà phê. Nhân viên công tác trong phim trường cũng bận rộn không chú ý đến, thế là tách cà phê nóng vẫn được đặt ở trên bàn cho đến tận lúc quay phim.


Thật may mắn vì Nam Ngôn đã phát hiện nhanh, ngay lập tức đổi lời kịch thành ném bánh ngọt, nếu không, tách cà phê nóng kia mà đổ lên trên mặt của Trịnh Thiến La thì chắc chắn cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.

Người phục vụ nước mắt rơi ào ào, khóc thút thít nhận sai, cuối cùng vẫn phải gọi cho người quản lí của quán cà phê ra để thương lượng giải quyết chuyện này.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, ngoại trừ Nam Ngôn.

Cô bưng tách cà phê dựa lưng vào tường, cười mỉm nhìn Tần Di Nhiên. Khi cô bị thợ trang điểm gọi đi, thì đã nhìn thấy Tần Di Nhiên cùng với người phục vụ quán cà phê này nói chuyện rất lâu.

Lúc này, Tần Di Nhiên đang trốn ở phía sau mọi người, cô ta chột dạ cắn cắn môi, cấp cho người phục vụ quán cà phê một ánh mắt.

Cũng không biết rằng các cô ấy đã đạt thành hiệp nghị gì, cô bé phục vụ chỉ khóc lóc nhận lỗi chứ cũng không khai tên của Tần Di Nhiên ra.

Chuyện này xem ra phải dừng lại tại đây rồi.

Nam Ngôn nhanh chóng ngước mắt nhìn lên các góc đặt máy theo dõi trong quán cà phê, trong lòng liền hiểu rõ.

Tô Tà tâm tình rất phức tạp.

Trước mắt hắn suýt nữa liền xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, may mà có Nam Ngôn.

“Cô phản ứng nhanh thật đấy!”

Tô Tà do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn tiến đến để nói lời cảm ơn với Nam Ngôn: “Ít nhiều gì cũng nhờ có cô.”

Nam Ngôn thấy Tô Tà liền phốc xuy* bật cười.

*phốc xuy là tiếng bật cười.

Có cái gì buồn cười sao?

Tô Tà cảm thấy khó hiểu.

Nam Ngôn nhếch mép: “Chỉ là việc nhỏ thôi.”

Nam Ngôn cười đến nỗi không cầm chắc được tách cà phê, cô không nhìn Tô Tà nữa, vội trốn vào nơi nào đó không có ai để cười trộm.

Tô Tà rất buồn bực.

“Tô ca”, trợ lí của hắn tiến đến, rất có thâm ý đưa khăn giấy cho hắn, “Anh có muốn lau mặt một chút không?”

Chỉ lau một chút, cả chiếc khăn giấy đều biến thành màu xanh.

Vừa rồi, khi Nam Ngôn ném bánh ngọt tới, hơn một nửa đều dính ở trên mặt của hắn, từ mái tóc đến cổ áo, tất cả đều là màu xanh.

Rõ ràng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại làm cho hắn không tự chủ được nhớ đến vài ngày trước, Nam Ngôn đã nói trên đầu hắn đội nón xanh. Mấy ngày nay, hắn chỉ hận không thể tẩy hết da đầu cho sạch sẽ.

Nam Ngôn vừa cười chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Đầu hắn xanh như vậy, cô lại còn rất cao hứng sao?

Tô Tà nghiến răng, gương mặt tức giận đến tái xanh luôn rồi.

Con gái khi thích một ai đó, và khi không thích người đó nữa, thật sự là cùng một người hay sao?

“Làm thế nào mà em phát hiện ra được? Nếu vừa rồi em thuận tay mà hắt ly cà phê đó thì sẽ có chuyện xảy ra đó!”

Người quản lí diễn viên – Tôn tỷ, cũng vẫn còn kinh hồn chưa bình tĩnh lại được, đến gần Nam Ngôn nói nhỏ.

Nam Ngôn lắc lắc ly cà phê trên tay: “Vừa nãy, khi em cầm tách cà phê, ngón út không cẩn thận đã chạm đến miệng ly.”

Tôn tỷ bừng tỉnh đại ngộ.

Một vài nhân viên công tác ở xung quanh cũng nghe thấy được, thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Hoàn hảo Nam Ngôn không cẩn thận đã làm lan cà phê ra ngoài, cũng thật may vì Nam Ngôn đã phản ứng nhanh.

Ngoại trừ Tô Tà khuôn mặt đang tái xanh, đạo diễn cũng chẳng mấy vui vẻ.


Phim trường sau chuyện này cũng nháo loạn, không thể quay phim được nữa. Nữ chính vẫn còn kinh sợ đến hoa dung thất sắc*, vì thế ông đã cấp cho mọi người nghỉ ngơi trong vòng hai giờ. Nhân cơ hội này, đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi.

*hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt, sợ hãi.

Động tác của Nam Ngôn rất lưu loát, một chút cũng không nhìn ra sự biến đổi kịp lúc kia của cô. Cũng bởi vì nhờ có Nam Ngôn sửa lại động tác, Trịnh Thiến La cùng với Tô Tà hoàn toàn không ngờ trước được, trên khuôn mặt của hai người vẫn còn sự kinh ngạc rõ ràng. Trông mọi thứ diễn ra đều rất tự nhiên, mang lại hiệu quả rất tốt.

“Nam tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô.”

Trịnh Thiến La khóc đến mức trôi cả lớp trang điểm, sau khi nghỉ ngơi một lát, cô ấy liền vội chạy đến ôm chặt lấy Nam Ngôn, Nam Ngôn còn có thể cảm nhận được tay của cô ấy vẫn còn đang run rẩy không ngừng.

Nam Ngôn hiểu. Bất kì một cô gái nào khi bị cà phê nóng hắt lên người đều sẽ cảm thấy sợ hãi, huống chi là Trịnh Thiến La – một hoa đán dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.

“Không có chuyện gì rồi, cô hãy đi nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Trịnh Thiến La khịt khịt mũi, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

“Chuyện này, thật may vì có cô, Nam Ngôn, hai chúng ta trao đổi phương thức liên hệ cho nhau, nếu sau này cô có cần tôi trợ giúp chuyện gì thì cứ việc mở miệng, đừng ngại.”

Lời cảm ơn của Trịnh Thiến La rất có giá trị.

Cô ấy là một tiểu hoa đán đã lăn lộn nhiều năm trong giới này, và một khi cô ấy đã tự mình hứa hẹn điều gì, đó là sự chân thành của cô ấy.

Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau để kết bạn WeChat. Việc tuyên truyền phim đều thực hiện ở trên Weibo, Trịnh Thiến La cũng muốn theo dõi Weibo của Nam Ngôn.

Nam Ngôn thờ ơ nói ra ID của bản thân: “Nam gia có con cá.”

“Cái gì?” Trịnh Thiến La đang bấm điện thoại, chợt ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nam Ngôn.

Nam Ngôn rất có kiên nhẫn mà lặp lại: “Nam gia có con cá, Nam gia, con cá.”

Trịnh Thiến La câm nín.

Một lát sau, cô ấy đã tìm ra được Weibo của cô.

Lặng lẽ theo dõi (1/10), muốn âm thầm theo dõi một người mà không muốn bị biết đến, chỉ có thể lặng lẽ chú ý tới người đó mà thôi.

Nam gia có con cá.

Trịnh Thiến La ánh mắt phức tạp nhìn Nam Ngôn, nhớ lại ngày đó Nam Ngôn bị nhốt, hôm nay lại là vụ cà phê nóng. Cô trịnh trọng vươn tay ra, uỷ thác bản thân cho Nam Ngôn: “Cái mạng này của tôi, từ hôm nay liền giao lại cho cô rồi!”

Nam Ngôn phì cười, cô là bị Trịnh Thiến La chọc cười.

Cô cũng vui vẻ đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Trịnh Thiến La.

“Xét thấy cô là fan hâm mộ của tôi, nên tôi sẽ nói cho cô nghe một tin tức độc nhất vô nhị.”

“Hãy đi thăm dò một chút các máy theo dõi ở quanh đây, biết đâu sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao nhỉ?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ, đúng là niềm vui bất ngờ, tôi sẽ cố gắng hoàn thiện hơn để đáp lại tình cảm của các bạn đã nhảy hố!

Hôm nay vẫn có hồng bao nhé ~

Editor có lời muốn nói:

Đoạn theo dõi Weibo 1/10 ai hiểu thì giải thích giúp mình với nhé TT Chân thành cảm ơn mọi người rất nhiều.

Chương này không có nam chính, nhưng mình nhìn thấy được gian tình của chị Trịnh và chị Nam đó nha =))))))

Sau khi đọc xong 4 chương, mọi người cảm thấy mình edit như thế nào? Có bị khó hiểu hay không? Hay là văn phong có bị lủng củng hay không ấy nhỉ?

[3698 words | Đã beta]

3/7/2019


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.