Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 32


Đọc truyện Nam Chính Này, Tôi Không Cần! – Chương 32

Edit & Beta: Khả Duyên

Thẩm Quân Cố đã ra mắt được năm năm, nhưng số lần anh tự mình đến thăm đoàn phim của bạn bè có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Phương Duyên biết Thẩm Quân Cố cũng được hai năm rồi, có thể xem là có quen biết với nhau. Hai người bọn họ đều là những người mới nổi danh nhờ tài năng diễn xuất của bản thân, mỗi lần xếp hạng danh sách các diễn viên trẻ của thế hệ mới, thứ nhất luôn là Thẩm Quân Cố, còn thứ hai là Phương Duyên.

Hai người này, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nhau chính là buổi tối hôm đó, ngày mà nhà Nam Ngôn xảy ra chuyện.

Lần thứ hai chính là hiện tại đây.

Thẩm Quân Cố không thể treo slogan đến thăm đoàn phim vì Nam Ngôn được, cho nên anh cũng chỉ có thể chọn đối tượng khác, đó là Phương Duyên.

Phương Duyên khinh thường nhếch miệng với sự xuất hiện của anh.

Người khác không biết thì không nói, chẳng lẽ anh ta còn không rõ tên này có mục đích gì sao?

Hai ngày trước anh ta còn mới trêu ghẹo Nam Ngôn, nói chồng của Nam Ngôn là một tên dính người, Nam Ngôn lúc đó còn không tin. Giờ thì nhìn đi, vợ mới đi được vài ngày mà đã có người đứng ngồi không yên bay từ xa đến đây để thăm đoàn phim rồi, đã vậy còn gắn slogan tên của anh ta nữa chứ.

Thẩm Quân Cố vừa đến thăm đã khiến cho đoàn phim náo nhiệt hẳn lên.

Dàn diễn viên chính đều vây quanh Thẩm Quân Cố nói nói cười cười.

Nam Ngôn xuất hiện, Thẩm Quân Cố cũng không thể quang minh chính đại đi đến gặp cô, nhìn thấy Phương Duyên ngồi xuống, anh chần chờ một lúc lâu rồi cũng ngồi xuống theo.

Chỉ là cặp mắt kia của anh lại lặng lẽ dán vào Nam Ngôn không rời, sau khi anh cẩn thận quan sát Nam Ngôn một vòng thì trong mắt hiện rõ vẻ không đồng ý.

Còn chưa đến mười ngày, sao người lại gầy đi rồi?

Khi ở nhà, Nam Ngôn được anh nuôi tốt, ăn ngon ngủ kĩ, tinh thần lúc nào cũng năng động và hoạt bát. Vậy mà lúc này, cô mặc trên người chiếc áo thun đã đi mua cùng anh, nhưng bộ quần áo ban đầu vẫn còn vừa người bây giờ đã bị rộng ra mất rồi.

Thẩm Quân Cố không phải không biết quay phim rất vất vả. Anh đã trải qua rất nhiều, khó khăn khổ cực gì anh cũng đều đã thử qua, nhưng bản thân anh lại không quan tâm đến điều đó.

Thế nhưng, khi đổi lại thành Nam Ngôn, anh lại cảm thấy khó chịu không thôi.

Nam Ngôn từ xa đã trông thấy Thẩm Quân Cố nhưng cô không có cách nào đến chào hỏi anh được.

Cô suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cô quyết định thành thật đi vào phòng thay quần áo.

Dù sao thì trong trường hợp này, cô cũng chỉ là một diễn viên phụ mà thôi, nếu đi đến nói chuyện cùng đại Ảnh đế thì cô không biết mọi người sẽ chỉ trỏ cô như thế nào đâu.

Tránh xa là tốt nhất.

Lúc Nam Ngôn đang thay đồ, cô trông thấy thợ trang điểm cứ rướn cổ nhìn ra bên ngoài. Đáng tiếc là phòng trang điểm này đã đóng kín cửa rồi, cho dù cô ấy có vươn người như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa mà thôi.

“Tiểu Nam, cô không tò mò về Thẩm tiên sinh sao? Hiếm lắm người ta mới đến thăm đoàn phim của chúng ta đó, đây có thể là lần duy nhất chúng ta được tiếp xúc gần với anh ấy trong cuộc đời này đấy!”


Thợ trang điểm vừa làm tóc cho Nam Ngôn vừa lải nhải nói không ngừng: “Cơ hội tốt như vậy, cô lại còn là một diễn viên nữa, cô có thể đến xin anh ấy chụp một bức ảnh chung với cô mà..”

Nam Ngôn khéo léo từ chối: “Quên đi, như thế thì phiền phức lắm.”

Cô được xem là diễn viên nhỏ tuổi nhất trong dàn diễn viên ở đây, nhưng cô cũng có khả năng là người bình tĩnh nhất đối với vấn đề này.

Ngay cả đạo diễn cũng nhìn Nam Ngôn bằng cặp mắt khác xưa.

Dàn diễn viên chính thì vây quanh Thẩm Quân Cố, còn dàn diễn viên phụ thì tụ tập ở vòng ngoài. Chỉ riêng Nam Ngôn là kéo theo một chiếc ghế ngồi ở cách đó không xa, sát bên chiếc quạt, vừa nhẩm lời thoại vừa hưởng gió mát, chăm chú đọc kịch bản trên tay.

Cho dù là giả vờ chăm chú hay thật sự chuyên tâm thì người khác chỉ cần quan sát một lúc là có thể nhận ra được ngay.

Đạo diễn, Phương Duyên và cả Hà Chỉ đều nhận ra được thì đương nhiên Thẩm Quân Cố cũng có thể nhìn ra.

Anh vô cùng không thoải mái.

Nơi này quả thực không phải là địa phương thích hợp để nói chuyện, nhưng tại sao Nam Ngôn lại không thèm nhìn anh một cái nào vậy?

“Cô bé kia, tên là Nam Ngôn, diễn vai Tiểu Điệp Lan. Cô bé rất biết cố gắng, vừa thấy liền biết đã dành rất nhiều thời gian để luyện tập nên nắm bắt trạng thái của nhân vật rất tốt!” Lưu đạo diễn này không giống với Văn đạo diễn lúc trước, Văn đạo* thích khen trực tiếp trước mặt người ta, như vậy thì có thể tiếp thêm lòng tự tin cho các diễn viên. Nhưng Lưu đạo lại chưa từng khen thẳng diễn viên nào, cùng lắm cũng chỉ nhận xét khích lệ vài câu mà thôi.

*Văn đạo, Lưu đạo là viết tắt của Văn đạo diễn, Lưu đạo diễn chứ không phải là viết thiếu đâu nha.

Nam Ngôn đã vào đoàn phim được mười ngày rồi, nhưng cô vẫn chưa từng được khen ngợi dù chỉ là nửa câu. Điểm này làm cho cô nhớ đến thời điểm đóng phim của Văn đạo diễn. Văn đạo lúc đó có phải là xem cô như người mới cho nên mới khen ngợi để cổ vũ cô không? Đến lượt Lưu đạo thì cô nhát gan hẳn đi.. Nam Ngôn cực kì căng thẳng, vì thế nên vài ngày nay, cô luôn làm việc rất cẩn trọng.

Có thể nói, Lưu đạo và Văn đạo là hai kiểu đạo diễn khác nhau nhưng cả hai người đều có cách riêng của mình để khích lệ diễn viên đạt được trạng thái tốt nhất.

Lưu đạo diễn không hề trực tiếp khen Nam Ngôn được nửa câu nhưng ông vẫn nhớ kĩ cô, ở trước mặt Thẩm Quân Cố khen ngợi cô vài câu.

Thẩm Quân Cố mỉm cười nhìn Nam Ngôn: “Là cực kì cố gắng mới đúng!”

Trước buổi thử vai, mặc dù không biết vai diễn này sẽ thuộc về ai nhưng cô vẫn bắt đầu nỗ lực luyện tập từ sớm. Cô căn bản không quá lo lắng khi rớt vòng tuyển chọn thì sẽ như thế nào, vì dù sao cô cũng đã luyện tập qua, cuối cùng người được lợi vẫn là cô.

Phương Duyên cùng Hà Chỉ đồng thời quay đầu sang liếc mắt nhìn Thẩm Quân Cố.

Ý tứ có chút hàm xúc không rõ.

Lúc trước khi còn ở đoàn phim cũ, Hà Chỉ vẫn không nhìn ra cái gì. Nhưng trong bữa tiệc đóng máy, ít nhiều gì anh cũng nhận ra được hai ba phần.

Anh và Văn đạo diễn có quan hệ tốt với nhau nên cũng nghe ngóng được vài chuyện. Chuyện phó đạo diễn bị phong sát trong ngành, anh cũng nắm được vài thông tin nội bộ. Hà Chỉ cho rằng chuyện này không thoát khỏi liên hệ với Thẩm Quân Cố.

Người trong ngành chỉ biết Thẩm Quân Cố diễn xuất rất tốt, ra mắt cũng vô cùng thuận lợi, nhưng Hà Chỉ thì biết nhiều hơn thế.

Xuất thân của Thẩm Quân Cố cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài mà anh thể hiện ra.

Thẩm Quân Cố ra mặt vì Nam Ngôn như vậy, là do xuất thân của Nam Ngôn cũng tốt? Hay là vì….


Thẩm Quân Cố coi trọng Nam Ngôn?

Hà Chỉ không nói gì, chỉ yên lặng đứng một bên quan sát.

Phương Duyên thì không giống vậy, anh ta nhướng mày lên: “Thẩm tiên sinh cũng biết rồi đấy, Tiểu Nam quả thật rất biết cố gắng phấn đấu, diễn viên có tố chất như vậy, anh Thẩm cũng nên đến làm quen đi.”

“Không cần đâu”, Hà Chỉ nói chen vào, “Tiểu Nam có đối diễn vài cảnh với Thẩm ca ở đoàn phim cũ, hai người họ có quen nhau rồi.”

“Thì ra là như vậy à…” Phương Duyên nhìn Thẩm Quân Cố đầy thâm ý, “Quên đi. Tôi sẽ gọi Tiểu Nam đến đây chào hỏi với anh Thẩm!”

Thẩm Quân Cố hờ hững đáp trả: “Đều là đồng nghiệp cả, thấy mặt thì đương nhiên phải chào hỏi với nhau rồi.”

Phương Duyên lúc này mới rống to đến chỗ Nam Ngôn đang ngồi đằng kia: “Tiểu Nam, phải biết lễ phép một chút chứ, đến đây chào tiền bối một tiếng coi!”

Nam Ngôn sửng sốt, không biết trong hồ lô của bọn họ đang giấu thứ gì. Nhưng cô vẫn gấp kịch bản lại rồi nhấc váy đi tới đó.

“Chào anh Thẩm”, Nam Ngôn nghiêm túc vươn tay ra, “Rất hoan nghênh anh đã đến thăm đoàn phim, chúc anh sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ khi ở đây.”

Thẩm Quân Cố đứng dậy, nắm lấy tay Nam Ngôn.

“Xin chào Nam tiểu thư, tôi cũng chúc em quay phim thuận lợi nhé!”

Hai người vừa ly hôn xong đều treo nụ cười trên môi, khách sáo với đối phương một phen.

Phương Duyên nheo mắt nhìn bọn họ một hồi, sau đó anh ta đứng dậy vỗ vai Thẩm Quân Cố: “Được rồi, đi đường xa đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, chiều nay có cảnh diễn của tôi với Tiểu Nam, anh trước tiên cứ về khách sạn nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì sau khi quay phim xong lại nói sau.”

“Đoàn phim không phải là nơi để nói chuyện.” Phương Duyên thấp giọng nhắc nhở.

Thẩm Quân Cố đương nhiên biết điều này.

Tuy nhiên, anh không quay về khách sạn mà ngược lại, Thẩm Quân Cố đã gọi điện cho trợ lý mua một ít hoa quả tươi ướp lạnh và nước trái cây đến đây, sau đó anh ngồi dưới ô che nắng xem bọn họ quay phim.

Đây cũng là lần đầu tiên sau vài tháng anh cảm nhận được trạng thái khi đối diễn cùng người khác của Nam Ngôn.

Nam Ngôn đóng vai vợ lẽ của Phương Duyên, giữa hai người trong lúc diễn có rất nhiều động tác thân mật với nhau.

Khi Phương Duyên nắm lấy bàn tay của Nam Ngôn rồi đặt lên môi hôn, vẻ mặt của Thẩm Quân Cố vô cảm.

Khi Nam Ngôn ghé đầu vào vai của Phương Duyên làm nũng, vẻ mặt của Thẩm Quân Cố vẫn không có biểu cảm gì.

Sau khi một cảnh quay kết thúc, Thẩm Quân Cố thân là người ngoài đến xem còn mệt tâm hơn cả diễn viên đóng chính.


Đúng như Phương Duyên đã nói, đoàn phim không phải là nơi để nói chuyện. Thẩm Quân Cố ngồi xem Nam Ngôn hoàn thành xong hai cảnh diễn hôm nay của cô nhưng giữa hai người cũng chỉ nói được hai câu khách sáo lúc đầu mà thôi.

Chờ đến khi Nam Ngôn diễn xong, trời cũng đã chạng vạng.

Thẩm Quân Cố thì không thấy đâu.

“Thẩm ca nói anh ấy có việc nên phải về khách sạn trước.”

Hà Chỉ phát hiện ánh mắt đang tìm người của Nam Ngôn nên mới thản nhiên lên tiếng: “Thẩm ca với Phương ca quan hệ tốt thật đấy, tôi không ngờ anh ấy lại có thể ở đây cả một ngày với Phương ca.”

Phương Duyên từ trong nhà đi ra, nghe thấy thế liền cười tít cả mắt: “Quan hệ tốt thật mà..”

Ít ra thì trông còn tốt hơn nhiều so với mối quan hệ giữa Thẩm Quân Cố và Nam Ngôn.

“Tiểu Nam, cô có lái xe đến đây không?”

Phương Duyên đưa một ánh mắt cho Nam Ngôn rồi hỏi.

“Có chứ.”

Nam Ngôn không hiểu ý của anh ta là gì.

“Nếu cô đi xe đến đây thì phiền cô đưa tôi về trung tâm thành phố được không? Trợ lý của tôi hôm nay có việc bận, đành làm phiền trợ lý của cô và cô đưa tôi đi một chuyến rồi. Các cô nhân tiện cũng có thể đi ăn uống cho khuây khoả một bữa..”

“Để một nữ diễn viên đưa anh đi thì không được thích hợp cho lắm. Phương ca, hay là để tôi chở anh đi nhé?”

Hà Chỉ đưa ra đề nghị.

“Cậu còn có cảnh quay mà, đừng để chậm trễ tiến độ”, Phương Duyên lười biếng ngáp một cái, “Tôi chọn người cũng phải là người không có cảnh quay trong hôm nay và ngày mai cơ.”

Nam Ngôn quay xong rồi, hôm nay và ngày mai quả thực là ngày cô được nghỉ.

“Cô chưa đến nơi này bao giờ đúng không? Đây được xem là một thành phố du lịch đấy. Ngày mai cô không có cảnh diễn, vừa khéo, cô có thể đi dạo một vòng cho biết, như thế nào? Cô thấy được không?”

Phương Duyên tiếp tục hỏi.

Nam Ngôn suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Cô để cho Điềm Điềm lái xe, cô ngồi ở ghế phụ lái, còn Phương Duyên thì ngồi ở hàng ghế sau.

“Phương lão sư, anh bảo tôi đưa anh đi, có phải còn có mục đích gì khác không?”

Nam Ngôn thông qua kính chiếu hậu, cùng Phương Duyên bốn mắt nhìn nhau.

“Tôi đây còn không phải là đau đớn con tim vì các người hay sao?” Phương Duyên thả lỏng người dựa về phía sau, thở dài một hơi, “Cô cũng không thèm bận tâm đến anh ấy đáng thương như thế nào, lặn lội đường xa đi đến tận đây nhưng một câu cũng không thể nói rõ. Bây giờ, tôi và anh ấy là bạn bè tốt của nhau, tôi không ngại đâm hai đao nghĩa bất dung từ vì bạn bè đâu!”

Vẻ mặt của Nam Ngôn cứng lại: “…. Gì cơ?”

“Ha ha, tôi nói nhảm thôi, ý tôi là nghĩa bất dung từ* chắn hai đao vì bạn bè..” Phương Duyên cười tủm tỉm sửa lại.

*nghĩa bất dung từ: vì đạo nghĩa nên không thể từ chối. Ở câu trên, ý của PD là không ngại giải quyết khó khăn giúp bạn bè vì đây là đạo nghĩa phải làm. Còn câu trên nữa thì PD khịa, đâm thọt TQC.


Nam Ngôn lặng lẽ nâng lên vách ngăn giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau.

“Hey hey hey!! Bạn học Nam Ngôn, tôi là tiền bối của cô đấy, cô tôn trọng tôi một chút được không?” Phương Duyên đập tay liên tục lên vách ngăn.

Cuối cùng, vách ngăn vẫn không hề hạ xuống, mà Phương Duyên cũng không thể mở miệng nói bậy được nữa. Bởi vì, tốc độ lái xe của Điềm Điềm lại được phát huy.

Phương Duyên xuống xe rồi nhưng vẫn không dám mở miệng ra nói thêm một tiếng nào nữa. Anh chống tay lên xe, sắc mặt xanh mét, một lúc lâu sau anh mới nâng một ngón tay cái lên, không nói nên lời nhìn Điềm Điềm.

Điềm Điềm bẽn lẽn nở nụ cười, ngại ngùng xua tay ý bảo anh không cần khen cô bé.

Nam Ngôn thì cực kì bình tĩnh. Cô đã quá quen với kỹ thuật lái xe vừa điên cuồng vừa bất hợp pháp của Điềm Điềm rồi.

Phương Duyên chưa thể vào khách sạn cùng Nam Ngôn được, mà anh đợi Nam Ngôn và Điềm Điềm xuống xe xong, sau đó anh mới cải trang bản thân ở trong xe. Khi anh xuất hiện một lần nữa, là hình tượng ngự tỷ Phương Duyên.

Hai cô gái cao gầy đi cùng nhau, tuy vẫn khiến cho người khác chú ý nhưng ít nhất cũng không gây sốc bằng việc nam nữ diễn viên cùng nhau đi vào chung một khách sạn.

“Được rồi, nhiệm vụ đưa người đến của tôi đã hoàn thành, hai người không cần phải cảm ơn tôi đâu.”

Phương Duyên dừng thang máy lại giữa chừng để đi hưởng thụ mỹ thực của anh ta.

Còn Nam Ngôn thì đi thẳng lên tầng cao nhất.

Thẩm Quân Cố đã gửi số phòng qua WeChat cho cô.

Nam Ngôn bước trên tấm thảm mềm mại trải dài trên hành lang khách sạn, cô luôn có một loại liên tưởng rất kì lạ.

Khách sạn, thẻ phòng, số phòng,…..

Nam Ngôn dừng chân đứng trước cửa phòng, đưa tay lên nhấn chuông cửa.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra.

Thẩm Quân Cố đang đứng bên trong, mỉm cười nhìn Nam Ngôn.

“Vào đi, tôi đã chuẩn bị cho em một điều bất ngờ.”

Ánh mắt của Nam Ngôn rơi xuống chiếc áo choàng tắm trên người của Thẩm Quân Cố, cô nhất thời không thể nói nên lời.

Điều bất ngờ là sau khi anh tắm rửa xong sao? Không đúng, vì sao trước khi gặp cô, anh lại phải đi tắm trước vậy? Tại sao tắm xong rồi, anh vẫn chưa thay quần áo chỉnh tề chứ?

Nam Ngôn đột nhiên không dám nghĩ đến thứ bất ngờ mà Thẩm Quân Cố đã chuẩn bị cho cô.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thẩm tiên sinh: “Chủ nhân, em muốn ăn cơm trước, hay là ăn tôi trước?”

Nam Ngôn: “….. Cáo từ!”

[3096 words | Đã beta]

9/9/2020


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.