Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 25


Đọc truyện Nam Chính Này, Tôi Không Cần! – Chương 25

Edit & Beta: Khả Duyên

Tưởng Tố gửi thời gian và địa điểm thử vai cho Nam Ngôn, lần này là Tưởng Tố và Điềm Điềm cùng nhau đến đón Nam Ngôn.

Tưởng Tố đã đến nhà Nam Ngôn hai lần. Một lần là đến cho biết đường, còn một lần là hiện tại.

Một đường đi vào khu nhà của Nam Ngôn, cô đều quan sát đánh giá hoàn cảnh xung quanh một vòng, nhớ kĩ toàn bộ mọi thứ nơi đây.

Nam Ngôn vẫn còn đang thay quần áo.

Cô mua một chiếc váy sườn xám, mỗi ngày đều mặc thử một lần. Điềm Điềm đến giúp Nam Ngôn kéo khoá.

“Chị Ngôn Ngôn, chị gầy quá, xem cái eo này này…..” Điềm Điềm vừa nói, vừa đưa tay bao quanh vòng eo của Nam Ngôn, “Em cá vòng eo của chị Ngôn Ngôn còn chưa đến sáu mươi nữa.”

Nam Ngôn nhướng mày nhìn Điềm Điềm qua gương trang điểm: “Ánh mắt tốt đấy!”

Vòng eo của cô là 58 cm.

Chiếc váy nhỏ này mặc trên người cô rất vừa vặn, chỉ có điều phần eo sẽ hơi rộng một chút.

Ba người thu thập xong xuôi, liền ngay lập tức lái xe đến địa điểm thử vai.

“Ngôn Ngôn”, Tưởng Tố ngồi ở bên cạnh Nam Ngôn, cô ấy đưa cho cô một phần tư liệu, đồng thời thuận miệng nói, “Chị đã quan sát hoàn cảnh khu nhà của em, chị thấy cũng ổn đấy! Nhưng toà nhà này có hơi cũ thì phải, độ an toàn chắc cũng sẽ không cao, em có tính sẽ chuyển đến một nơi ở khác không?”

Nam Ngôn nhận lấy tư liệu trong tay, trong đây là thông tin về đạo diễn và biên kịch của đoàn phim này.

Các tác phẩm trong quá khứ, loại hình diễn viên ưa thích, và cả phong cách quay phim của đạo diễn đều được tóm tắt lại. Dựa vào phần thông tin này, Nam Ngôn có thể dễ dàng tìm ra được cách giới thiệu bản thân sao cho thật ấn tượng ở trước mặt bọn họ.

Nam Ngôn lật qua lật lại, sau đó mới nói đến vấn đề lo lắng của Tưởng Tố dành cho cô.

“Quả thật em cũng không định sống ở đây lâu đâu, em cũng có dự định sẽ chuyển nhà”, Nam Ngôn nói đùa, “Chờ sau khi em đóng phim xong, kiếm tiền từ vai phụ rồi sẽ đi mua nhà mới.”

Mắt kính của Tưởng Tố loé lên, cô đẩy mắt kính trên sống mũi, nhìn Nam Ngôn đang cúi đầu xem tư liệu, cô không có nói cho Nam Ngôn biết, trên tay của cô đã có một vai phụ rồi.

Chờ cho Nam Ngôn thử vai này xong rồi nói cũng không muộn.

Lần thử vai này, đi cũng không xa lắm, cách công ty giải trí Mãn Thành rất gần. Nghe nói kịch bản này cũng là do Mãn Thành đầu tư.


Buổi thử vai hôm nay chỉ có ba nhân vật, Ngô phu nhân là một, Tiết chưởng quầy là hai, cuối cùng là Tiểu Điệp Lan.

Nam Ngôn vừa mới tới, có không ít người đều hướng ánh mắt nhìn Tưởng Tố đứng phía sau cô, rồi thì thầm to nhỏ với nhau.

Đây là Tưởng Tố đó, là người đại diện trước kia của Thẩm Quân Cố, sau khi hết hợp đồng với anh*, cô ấy liền ký hợp đồng ngay với cô người mới này?

*đã chỉnh sửa thông tin ở chương 19 (không phải vừa đảm nhiệm vai trò người đại diện của TQC mà là chấm dứt hợp đồng).

Không ít tầm mắt đánh giá đều đổ dồn hết trên người của Nam Ngôn.

Nam Ngôn thờ ơ, tuỳ ý để cho bọn họ đánh giá, cô chỉ nói nhỏ vài câu với Tưởng Tố về sự cố phát sinh ngoài ý muốn của lần thử vai trước đó, coi như là một câu chuyện phiếm để giết thời gian đi.

Tưởng Tố đã sớm biết chuyện này, cô thậm chí còn biết thêm nhiều chuyện mà Nam Ngôn không biết nữa cơ.

Chuyện này của Bùi Tuyết đã bị áp chế đi. Đối phương là người của công ty giải trí Huyễn Nhạc, chi rất nhiều tiền để giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Đồng thời còn mang Bùi Tuyết từ Mãn Thành sang Huyễn Nhạc, chuẩn bị một lần nữa đào tạo cô ta, cho cô ta xuất đạo với tư cách là một ca sĩ.

Lúc đó giữa hai công ty đã thương lượng tốt chuyện này rồi.

Sau khi kiểm tra ly trà sữa thì phát hiện ra bên trong bị cho thêm thuốc xổ. Đây không phải là một chất phụ gia gây chết người, nên bên kia mới có can đảm đến đây để đàm phán. Hơn nữa, Nam Ngôn cũng không bị tổn thương, thuốc xổ vẫn có tính an toàn nhất định nên cuối cùng chuyện này cũng không thể làm lớn hơn nữa. Song phương giải quyết chuyện này trong hoà bình.

Mãn Thành yêu cầu một nhân vật trong MV âm nhạc của ca sĩ hàng đầu thuộc Huyễn Nhạc cho Nam Ngôn, dùng để bồi thường cho cô.

Mà Bùi Tuyết không thể không cụp đuôi làm người, thành thành thật thật biến mất trước mặt Nam Ngôn.

Chỉ là những chuyện này Tưởng Tố không cần phải nói cho Nam Ngôn biết, cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì, đến ngày đó, cô đưa Nam Ngôn đi quay một chiếc MV là xong.

Tưởng Tố đẩy đẩy mắt kính: “Nơi này sẽ không phát sinh loại chuyện như thế đâu. Nói cho cùng thì Bùi Tuyết là một trong số ít của số ít đấy, cô bé hồi nhỏ được xoay quanh quen rồi. Lớn lên cũng chẳng chịu suy nghĩ, cứ thích học theo mấy thứ thủ đoạn trong phim truyền hình 20 năm trước.”

Nam Ngôn “phụt” một tiếng bật cười.

Để trấn an cảm xúc của Nam Ngôn, Tưởng Tố xoa xoa bả vai của cô: “Em đừng để tâm đến những người đó làm gì. Muốn đi lên cao, có người sẽ phải ngã xuống, có người thì tự mình rút lui, còn có người thì lại tự hại bản thân đến xương cốt cũng không còn. Em chỉ cần mắt nhìn thẳng về phía trước, hướng tới mục tiêu của em mà kiên định bước đi là đủ rồi.”

Nam Ngôn gật đầu.

Có nhân viên công tác đến phát thẻ thứ tự cho mọi người, lần này Nam Ngôn xếp ở cuối cùng.

Nam Ngôn cũng không cảm thấy nhàm chán, cô cùng với Điềm Điềm thiếu chút nữa đã cầm điện thoại lên lướt Taobao rồi, thật may là sự chuyên nghiệp đã kiềm chế cô lại, cô vẫn rất thành thật luyện tập điệu hoa lan chỉ.


Về phần Tưởng Tố, cô ấy gặp được người quen nên không ngừng giới thiệu Nam Ngôn với những người khác.

Đến khi trước Nam Ngôn chỉ còn một người nữa, thắt lưng của cô cũng trở nên cứng ngắc luôn rồi.

Nam Ngôn nhân lúc còn chưa tới lượt cô, cô đã nhanh chóng đứng dậy, tập một bài thể dục như trên đài phát thanh hằng ngày để giảm bớt sự tê cứng của chân và cánh tay.

Cô ở lớp huấn luyện học được rất nhiều điều thực dụng. Đặc biệt là về độ mềm mại của cơ thể. Nam Ngôn cảm thấy thân thể của cô đã thư thái hơn rất nhiều, cô bắt đầu đặt tay theo thế hoa lan chỉ, cúi đầu mím môi cười, phóng một cái mị nhãn cho Tưởng Tố.

Tưởng Tố đẩy mắt kính lên: “Không tệ, em chuẩn bị rất tốt.”

Tiểu Điệp Lan là một nhân vật mềm mại không xương, mảnh mai tựa như lá liễu, Nam Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế này cho đến khi được gọi tên vào.

Dưới chân cô mang giày cao gót, bước đi một tiếng động cũng không phát ra. Khi cô bước vào, vòng eo nhỏ nhắn đung đưa, đôi mắt lóng lánh, khoé miệng cười vừa ngây thơ vừa như dụ dỗ người khác.

Cô đứng im trên sân khấu.

Bên dưới sân khấu lúc này có nhiều người hơn trong đoàn phim cổ trang lúc trước.

Đoàn phim này các vai phụ khác cũng là những diễn viên có tên tuổi trong phái thực lực, thậm chí còn có các diễn viên lão làng trong nghề. Những người này đều là những tiền bối quyền cao chức trọng rất có tiếng nói, là đối tượng rất được kính trọng. Lần tuyển chọn diễn viên phụ này, bọn họ cũng đến đây, một phần là để xem nhóm diễn viên mới, một phần là để quan sát đối tượng phù hợp có thể đối diễn cùng bọn họ.

Thật rõ ràng, khi Nam Ngôn vừa mới bước vào, mọi người đều chú ý đến cô.

Cô trong nháy mắt đã hợp lại thành một với hình tượng của Tiểu Điệp Lan. Cô thậm chí còn không tự giới thiệu bản thân, chỉ khẽ chớp mắt rồi cười nhẹ.

Đạo diễn sửng sốt, vội nói nhỏ gì đó với người bên cạnh.

“Cô cãi nhau với Nhị di thái* sao?” Người đặt câu hỏi là một người đàn ông trung niên. Vẻ mặt của người đàn ông trung niên rất nghiêm túc.

*di thái: vợ lẽ/ vợ bé/ tiểu thiếp. Nhưng khi trong đối thoại và xưng hô thì mình vẫn giữ nguyên “di thái”, nếu trong phần kể chuyện thì sẽ để là “vợ lẽ”.

Nam Ngôn chậm rãi đưa bàn tay điệu hoa lan chỉ lên vuốt một bên tóc mai, lười biếng nói: “Nhị di thái thật là quá đáng, ức hiếp tôi! Nguyên đại bá, ngài thiên vị Nhị di thái cũng không sao, nhưng nguyệt ngân vẫn phải đưa cho tôi chứ! Nếu không tôi liền đi ầm ĩ cùng Đại phu nhân cho xem!”

Người đàn ông trung niên lập tức tiếp lời: “Tiểu di thái, ngài như vậy là không hợp quy củ. Nhị di thái đã ra lệnh rồi, tháng này ngài không có tiền.”


“Không có tiền?!” Nam Ngôn trừng mắt nhìn ông, tức giận xắn tay áo lên, chống nạnh nói: “À à! Đại phu nhân còn chưa nói gì! Cô ta cũng giống như tôi, chỉ là một kẻ đi làm vợ lẽ cho người ta thôi, vậy mà cũng dám ra dáng chủ nhân với tôi? Cô ta lấy bạc của tôi, tôi liền đi xé nát bộ mặt hồ ly tinh của cô ta!”

Người đàn ông gật đầu một cái.

Hàng diễn viên ngồi phía sau cũng tấm tắc gật đầu, thì thầm nói chuyện với nhau.

“Cháu tự giới thiệu bản thân đi.”

Nam Ngôn vội kiềm chế sức lực muốn lao ra đánh nhau với người khác lại, an tĩnh đáp: “Xin chào các thầy cô, em tên là Nam Ngôn, số thứ tự 12.”

“Chắc hẳn cháu đã luyện tập rất nhiều, toàn bộ quá trình đều nhập tâm vào bên trong nhân vật, đúng là cực khổ cho cháu rồi.” Người đàn ông trung niên vừa mới đối lời thoại với Nam Ngôn trên sân khấu vừa cười hớn hở vừa nói.

Nam Ngôn khiêm tốn trả lời: “Đó là điều nên làm ạ.”

“Điểm này của cháu rất tốt, có nhiều người đều không làm được đến mức này đâu.” Đạo diễn trực tiếp đánh một dấu tick ở phía sau tên của Nam Ngôn.

“Được rồi, Nam Ngôn phải không? Cháu trở về chuẩn bị ký hợp đồng đi. Thời gian khởi động máy sẽ được gửi vào hộp thư của cháu, cháu nhớ chú ý nhé.”

Đạo diễn còn bổ sung thêm: “Về nhà nhớ tiếp tục chăm chỉ luyện tập, không được lơ là đâu đấy.”

“Vâng ạ, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn các tiền bối.” Nam Ngôn cũng giật mình, không nghĩ tới cô có thể lấy được vai diễn này thuận lợi như vậy.

Cô chỉ nghĩ, cô sẽ được lọt vào danh sách các diễn viên được tuyển, sau khi thử một vòng nữa mới có quyết định cuối cùng. Nhưng không ngờ, đạo diễn của đoàn phim này lại trực tiếp quyết định ký hợp đồng với cô luôn.

Khi Nam Ngôn đi ra ngoài vẫn còn có chút hồ đồ.

Tưởng Tố đến đón cô.

“Em muốn ngồi một bên nghỉ ngơi trước, hay là muốn trở về ngay bây giờ?”

“Trở về đi ạ….” Nửa ngày sau, Nam Ngôn mới chậm chạp phản ứng lại. Cô vui vẻ ôm mặt của mình cười tủm tỉm, “Chị Tố, chị mau nhìn mặt em đi này, đạo diễn nói chúng ta có thể chuẩn bị ký hợp đồng rồi đó.”

Tưởng Tố sửng sốt, sau đó mới gật gật đầu: “Được, việc đó cứ để chị lo. Em không cần quan tâm đâu, chỉ cần trở về chuẩn bị kịch bản cho thật tốt là được.”

Nam Ngôn vô cùng hạnh phúc, đây là nhân vật đầu tiên mà cô tự tay giành được. Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn gọi điện chia sẻ niềm vui này với Thẩm Quân Cố.

Nhưng sau khi mở WeChat của Thẩm Quân Cố ra, tay của Nam Ngôn thoáng dừng lại trên màn hình.

Gần đây có phải cô cùng với Thẩm Quân Cố liên lạc rất thường xuyên không?

Nam Ngôn do dự một chút, sau đó tắt WeChat đi.

Ít nhất cũng phải đợi đến chiều rồi nói cho anh biết cũng được, nếu không thì có vẻ như cô rất gấp gáp vậy.


Buổi chiều ngày hôm đó, Thẩm Quân Cố gửi một tin nhắn cho Nam Ngôn, hỏi xem tình huống thử vai của cô. Nam Ngôn lúc này mới dè dặt nói tin tốt cho anh biết.

Nam Ngôn cảm thấy ghét bỏ bản thân sao lại có thể dễ dàng xấu hổ như vậy, nhưng cô lại nhịn không được mà ôm gối nhìn chăm chú vào điện thoại di động. Khi Thẩm Quân Cố vừa gửi đến tin nhắn chúc mừng, cô vui vẻ đến mức cắn chặt lấy góc gối không buông.

Không thể cứ tiếp tục như vậy được. Đầu óc của Nam Ngôn nhanh chóng phát ra tín hiệu nguy hiểm.

Thường xuyên trò chuyện với một người trong một khoảng thời gian dài, lại có mối quan hệ khác với những người khác, mà mối quan hệ này có chừng mực hay không, phụ thuộc vào bầu không khí giữa hai người là như thế nào.

Nam Ngôn cảm thấy, cô bắt đầu gặp nguy hiểm rồi.

Cô cần phải làm cho bản thân thanh tỉnh lên mới được.

Nam Ngôn hai ngày liền không liên lạc với Thẩm Quân Cố. Đối phương gửi tin nhắn đến, cô cũng sẽ trả lời, nhưng đều trả lời rất trễ.

Không biết có phải Thẩm Quân Cố cảm giác được cô muốn giữ khoảng cách với anh không, mà trong hai ngày qua, lượng tin nhắn anh gửi cho cô cũng ít đi nhiều.

Cho dù ít tin nhắn hơn, hay Nam Ngôn trả lời tin nhắn trễ đến mấy, thì anh vẫn đảm bảo mỗi ngày đều có hai câu chào hỏi cơ bản.

Nam Ngôn cho rằng, chỉ cần cô tham gia vào đoàn phim mới, bận rộn hơn, thì mọi chuyện sẽ trở nên ổn hơn.

Địa điểm quay của bộ phim dân quốc là ở một Điện Ảnh Thành xa xôi, nơi ở xa, cũng có rất nhiều chỗ bất tiện.

Nam Ngôn đã xác định muốn đi, trước tiên cô quan sát kĩ lưỡng Điện Ảnh Thành, sau đó lại xem xét các tuyến đường giao thông và các phương tiện xung quanh đó vài lần. Cuối cùng, cô quyết định đi mua những thứ cần thiết trước.

Nam Ngôn mua đồ trên mạng rất nhiều, mỗi ngày đều có hàng chuyển phát nhanh gửi đến, cô lấy hàng rồi vẫn nhớ xé bỏ thông tin trên hộp giấy rồi vứt đi.

Nhưng sau này hàng đến càng lúc càng nhiều, cô khui hàng xong đã cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, làm sao còn nhớ đến việc xé bỏ thông tin cá nhân nữa, nên cô trực tiếp ném hộp giấy đi.

Nửa đêm, Nam Ngôn đắp mặt nạ lên mặt xong liền leo lên giường, tắt đèn, nằm lướt điện thoại di động, nhưng đột nhiên cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng động lạ.

Cô sửng sốt, tầng này chỉ có một người sống là cô thôi.

“Rắc…. rắc”

Ngoài cửa lại tiếp tục truyền đến một tiếng động nữa. Lần này, Nam Ngôn nghe rất rõ ràng, trong đêm khuya yên tĩnh, âm thanh phát ra ngay tại cửa nhà cô.

*Thời Dân Quốc không phải cổ đại cũng không phải hiện đại nên cách xưng hô và dùng đại từ của mình kết hợp giữa hai thời đại luôn.

[2862 words | Đã beta]

16/8/2020


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.