Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 19


Đọc truyện Nam Chính Này, Tôi Không Cần! – Chương 19

Edit & Beta: Khả Duyên

Sau vài ngày nằm ở nhà lướt Idle Fish*, cuối cùng Nam Ngôn cũng nhận được tin nhắn WeChat mà Thẩm Quân Cố gửi đến. Thẩm Quân Cố đã giới thiệu cho cô một lớp huấn luyện diễn viên từ các thầy cô chuyên nghiệp trong ngành.

*Idle Fish (Xianyu): một trang web mua sắm hàng second-hand.

Lớp huấn luyện này được chia thành các lớp nhỏ hơn, sẽ có các thầy cô khác nhau đến dạy cùng một lúc ở các kĩ năng khác nhau, cũng không khác nhiều lắm so với các trường đào tạo chuyên nghiệp.

Thẩm Quân Cố biết Nam Ngôn đã tính toán đi theo con đường này, ở trong phòng khách nhà của cô, anh thấy có rất nhiều sách vở được bày biện trên bàn trà, bên trong đều là những ghi chép tâm đắc của Nam Ngôn khi đóng phim, trong đó còn có cả phân tích cảnh diễn của anh.

Nam Ngôn hiện tại thực sự rất yêu thích việc diễn xuất này.

Thẩm Quân Cố có ý định sẽ để cho Nam Ngôn tìm và gia nhập vào một đoàn phim nào đó, quan sát xem người khác đóng phim và học tập, đồng thời còn phải tham gia vào lớp huấn luyện để nạp thêm năng lượng và kiến thức, nâng cao thực lực của chính mình, tốt nhất là ký kết hợp đồng với một công ty đại diện nào đó.

Lớp huấn luyện mà anh đề xuất cho cô là một chương trình đào tạo của Mãn Thành – một công ty giải trí nổi tiếng hàng đầu trong ngành. Mà công ty Mãn Thành này, là nơi Thẩm Quân Cố đã từng ký kết, hiện tại, phòng làm việc của anh đang trực thuộc dưới trướng của công ty.

Hợp đồng ký kết thông thường đều sẽ có kỳ hạn là 10 năm, riêng Thẩm Quân Cố là ngoại lệ, bởi vì Thẩm phu nhân mẹ của anh là một trong những cổ đông của công ty giải trí Mãn Thành, các thành viên cổ đông khác cũng đều có quan hệ với vị Thẩm phu nhân của Thẩm gia này. Vì thế, hợp đồng của Thẩm Quân Cố rất đặc biệt, mỗi năm đều sẽ tái ký một lần.

Nam Ngôn một mình đi trên con đường này, nếu không có người ở bên cạnh giúp đỡ thì không được. Khi cô gia nhập vào đoàn phim nào đó, đều sẽ lấy thân phận là trợ lí của đoàn phim, nhưng không phải mọi đoàn phim đều giống như nhau, dễ dàng gia nhập như vậy.

Ký kết với công ty đại diện sẽ dễ dàng cho cô hơn rất nhiều, ít nhất cũng sẽ có người đi theo bên cạnh chăm sóc cho cô.

Nam Ngôn mau chóng chấp nhận lời đề nghị này.

Cô chọn một ngày thời tiết đẹp trời, thích hợp để làm việc. Từ sáng sớm, Nam Ngôn đã rời nhà, lái xe chạy đến công ty giải trí Mãn Thành.

Bên ngoài cửa lớn của công ty giải trí Mãn Thành, đã có một người phụ nữ mặc đồng phục đang đứng chờ sẵn ở đó.

“Xin chào, Nam tiểu thư.”

Nam Ngôn trông rất chói mắt. Mặc dù cô chỉ trang điểm nhẹ, mặc áo T-shirt đơn giản kết hợp cùng váy ngắn, không khác lắm so với các cô gái ở xung quanh.

So với Nam Ngôn bên trong ảnh chụp, Nam Ngôn đứng trước mặt cô ấy lúc này trông càng linh động hơn nhiều.

Người phụ nữ được Thẩm Quân Cố chọn này, là một trong những người đại diện cực kì xuất sắc của công ty, Tưởng Tố.

Tưởng Tố từ chỗ của Thẩm Quân Cố cũng biết được ít nhiều về tình huống hiện tại của Nam Ngôn. Đầu tiên, cô đưa Nam Ngôn đến lớp huấn luyện ở tầng năm của công ty.

Lớp huấn luyện tổng cộng có năm phòng học, tất cả các bức tường ngăn cách trên hành lang đều được làm bằng thuỷ tinh cả. Đứng từ bên ngoài nhìn vào có thể dễ dàng thấy rõ ràng rành mạch những gì diễn ra bên trong phòng học.

Có sân khấu biểu diễn, cũng có phòng được lấp đầy máy quay.

“Các thầy cô ở đây đều là những giáo viên hàng đầu về mảng nhạc kịch ở Trung Quốc, đã dẫn dắt không ít diễn viên nổi tiếng. Đương nhiên, việc chỉ điểm là việc của người thầy, nhưng việc tu hành có thành chánh quả hay không là ở bản thân của mỗi người. Lúc bắt đầu, các cô các cậu đều sẽ ở vị trí khởi điểm như nhau, các thầy cô cũng sẽ giảng dạy như nhau, nhưng về sau, điểm số cuối cùng là cao hay thấp, chỉ có thể tự bản thân mình chiến đấu mà thôi.”


Bên trong bức tường kính của phòng học dạy kĩ năng biểu diễn, ước chừng có khoảng năm, sáu cô gái đang được giáo viên chỉ dạy, bày ra các dáng vẻ khóc khác nhau.

Nam Ngôn đứng nhìn một lát, sau đó Tưởng Tố đưa cô đến phòng nghỉ bên cạnh, lấy ra một bản hợp đồng.

“Những bộ phim trước đó mà Nam tiểu thư đóng tôi đều đã xem qua. Cách diễn của cô rất tự nhiên, điều đó chứng tỏ Nam tiểu thư là một người có thiên phú, nhưng thiên phú cũng cần phải kết hợp với kỹ năng và sự chăm chỉ để tiến bộ, như vậy Nam tiểu thư mới có thể trở thành một diễn viên thực thụ được.”

Tưởng Tố mở một cuốn sổ ra.

“Xin hỏi Nam tiểu thư, trước khi cô đóng qua hai bộ phim, cô đã từng tiếp xúc với diễn xuất chưa?”

Nam Ngôn ngồi trên ghế sofa đối diện Tưởng Tố, tay cầm tách cà phê, chần chờ một lát rồi mới trả lời.

“Cũng xem như là có đi.”

“Tôi thường một mình xem TV, sau đó sẽ bắt chước theo các nhân vật trong phim, tự mình tạo náo nhiệt cho chính mình. Nhiều năm trôi qua đều như vậy, cũng được tính là đã diễn xuất rồi.”

Tưởng Tố xoay ngòi bút một lát rồi hiểu rõ gật gật đầu: “Tốt, tôi biết rồi. Tôi sẽ dựa vào tình huống của Nam tiểu thư để điều chỉnh một phương án huấn luyện hợp lí cho cô.”

Tưởng Tố đẩy bản hợp đồng đến trước mặt cô.

“Xin tự chính thức giới thiệu, tôi tên là Tưởng Tố, năm nay ba mươi sáu tuổi, giữ chức vụ người đại diện. Trên tay tôi hiện đang dẫn dắt ba diễn viên, người cuối cùng là một người mà Nam tiểu thư cũng quen biết, đó là Ảnh đế Thẩm Quân Cố tiên sinh. Tôi vừa đảm nhận vai trò người đại diện của Thẩm tiên sinh vào mười ngày trước thôi.”

“Đây là nội dung toàn bộ bản hợp đồng của cô, cô cứ xem cho thật kỹ, Nam tiểu thư cũng có thể mời luật sư đến để giúp cô xem xét.”

Nam Ngôn nhận lấy bản hợp đồng, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, ký tên của bản thân vào.

Tưởng Tố phức tạp nhìn Nam Ngôn: “Cô không cần đọc qua nội dung bên trong à?”

Người mới nếu ngây thơ theo loại hình ngốc bạch ngọt như vậy, quả thật đúng là gánh nặng của cô đấy.

“Không cần đọc đâu, nếu Thẩm tiên sinh đã giới thiệu em đến đây, em cũng đã đến rồi, tất nhiên là em tín nhiệm anh ấy, cũng như sự tín nhiệm của em đối với Tưởng tỷ vậy.”

Tưởng Tố thở dài một hơi, cười nhìn cô: “Em thật đúng là tiêu sái mà.”

Sau khi ký xong bản hợp đồng này, Nam Ngôn chính thức trở thành diễn viên trực thuộc công ty giải trí Mãn Thành. Bản hợp đồng của cô cũng coi như là một hợp đồng đặc biệt, sau khi Tưởng Tố cất hợp đồng đi thì Tống tổng của công ty giải trí Mãn Thành gọi điện đến yêu cầu Nam Ngôn đến văn phòng làm việc của anh ta một chuyến.

Tưởng Tố vẫn chưa hết kinh ngạc khi nhận được thông báo này, nhân lúc trong thang máy không có ai, cô nhìn nhìn Nam Ngôn rồi nhắc nhở: “Nam tiểu thư à, từ nay về sau em và chị sẽ cùng hưởng chung một lợi ích đó, những sự tình có thể gây ra ảnh hưởng nhất định đến sự nghiệp của em thì em nên nói cho chị biết trước, để chị có thời gian mà chuẩn bị, không bị đột ngột luống cuống tay chân, làm trễ nãi công việc của em.”

“Ví dụ như là việc em quen biết với Tống tổng sao?”

Ánh mắt của Tưởng Tố sáng ngời, Nam Ngôn rất hiểu ý cô.

Tổng giám đốc đương nhiệm của công ty giải trí Mãn Thành – Tống Tu Ân chỉ vừa mới ngoài ba mươi tuổi, so với những tổng giám đốc của các công ty lớn khác thì anh trẻ hơn nhiều, tướng mạo anh tuấn, cao lớn đầy suất khí, là một nhân vật dễ dàng vướng vào các tin tức nóng hổi nhất.


Nam Ngôn không biết phải nói như thế nào.

Tống Tu Ân là con trai cả của cậu Thẩm Quân Cố, là anh họ của anh.

Sau khi cô cùng Thẩm Quân Cố kết hôn, Tống Tu Ân cũng được xem như là anh họ của cô. Thế nhưng, bọn họ hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua với nhau, cũng có thể nói chẳng khác nào người xa lạ cả.

“Là quan hệ thân thích ạ.” Nam Ngôn biết ý tứ mà Tưởng Tố muốn hỏi cô, câu trả lời của cô đã trực tiếp cắt đứt sự lo lắng vừa mới dâng lên của cô ấy.

Tưởng Tố hiểu rõ.

Nếu là thân thích thì chuyện này dễ xử lí hơn nhiều rồi.

“Vào đi.” Tưởng Tố tiến lên gõ cửa, khi nhận được sự cho phép thì cô ấy ngay lập tức đưa Nam Ngôn vào văn phòng.

Tống Tu Ân vẫn còn đang bận rộn vùi đầu bên bàn làm việc, khi Tưởng Tố đưa hợp đồng cho anh, anh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Nam Ngôn ở lại đây, Tưởng Tố, cô ra ngoài trước đi.”

Vào lúc Tưởng Tố đi ra ngoài cũng thuận tay đóng cửa lại, trong văn phòng lúc này chỉ còn lại Nam Ngôn cùng Tống Tu Ân.

Tống Tu Ân ngừng lại công việc trên tay, đẩy chiếc mắt kính gọng vàng trên gương mặt rồi gật gật đầu với Nam Ngôn đang ngồi trên chiếc sofa đối diện.

“Em dâu.”

Nam Ngôn cũng khách khí chào anh: “Anh họ.”

“Quân Cố đã nói qua với anh, em cũng muốn đi theo con đường này, vậy thì nên chọn ký kết với người một nhà của mình cho an toàn. Ở trong công ty em không cần quá lo lắng, người đại diện hiện tại của em, trước kia đã từng đi theo Quân Cố, là một người rất ổn, em có thể yên tâm.”

“Hợp đồng của em cũng giống như của Quân Cố, không thể phân biệt đối xử giữa hai đứa được, các khoản mục và điều kiện đều như nhau cả. Anh họ của mấy đứa đây, người kiếm tiền cho anh có rất nhiều, hai đứa dâng tiền thêm cho anh thì anh nhận, chứ thật sự anh cũng chẳng trông cậy gì nhiều đâu.”

Nam Ngôn bật cười.

Người anh họ này thật sự rất thú vị.

“Được rồi, những gì cần nói anh cũng đã nói xong, khi nào rảnh thì em và Quân Cố nhớ ghé đến nhà anh chơi.”

Tống Tu Ân đây là đang nói chuyện với cô với vai trò là một người anh lớn, nói hai ba câu đã nhanh chóng giúp tâm tình của Nam Ngôn thả lỏng hơn nhiều.

“Vâng ạ, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh cứ tiếp tục làm việc đi ạ.”

Lúc Nam Ngôn từ văn phòng tổng giám đốc đi ra, cô nhìn thấy bên trong phòng chờ có một cô gái đang ngồi bên cạnh Tưởng Tố. Cô gái ấy trông rất tươi trẻ và xinh đẹp, đang cười cười nói nói cái gì đấy với Tưởng Tố. Đôi mắt của cô gái vừa chuyển động liền nhìn thấy Nam Ngôn đang đẩy cửa đi ra ngoài.

“Bên người tôi đã có đủ nghệ sĩ rồi, em có thể đến tìm Hồ ca hoặc Từ tỷ, bọn họ vẫn đang tìm người đấy.”


Nam Ngôn vừa đi qua liền nghe thấy lời từ chối khéo léo của Tưởng Tố.

“Nghệ sĩ mà Tưởng tỷ dẫn dắt là chị gái này sao ạ?” Cô gái nhấn mạnh hai từ “chị gái” rồi vươn tay ra với Nam Ngôn, “Chào chị, em tên là Bùi Tuyết, năm nay mười chín tuổi, vẫn còn đang học đại học. Em đã từng được diễn chung với Thẩm tiền bối, Sở tiền bối, và cả Dương Diệp tiền bối nữa ạ.”

Nam Ngôn lạnh nhạt bắt tay với cô ấy.

“Xin chào.”

Cô không có giới thiệu về bản thân mình.

Bùi Tuyết nhanh chóng rút tay lại, vẫy tay với cô: “Nếu Tưởng tỷ đã ký hợp đồng với chị rồi thì thôi vậy, em sẽ không quấy rầy hai người nữa, bây giờ em phải lên lớp đây. Hẹn gặp lại Tưởng tỷ, hẹn gặp lại chị.”

“Cô bé Bùi Tuyết này ra mắt từ sớm, khi chỉ mới mười hai tuổi, vì ngoại hình phù hợp, đầu tiên cô bé đóng vai em gái của Ảnh hậu Sở Sở, tiếp đến lại đóng vai con gái của Dương Diệp. Thời điểm Quân Cố xuất đạo, cô bé cũng tham gia vào vai diễn em gái của Quân Cố.”

Tưởng Tố đưa Nam Ngôn xuống lầu, vừa đi vừa giới thiệu cho cô: “Chẳng qua là, Bùi Tuyết đã có vài năm không đóng phim, tài năng thiên phú của cô bé cũng không đọ lại nổi sức mạnh của thời gian, khi cô bé quay lại với nghiệp diễn thì những người cùng độ tuổi với cô bé đều đã lần lượt ra mắt, vượt lên cô bé một khoảng cách khá xa rồi. Lần này cô bé ký hợp đồng với công ty của chúng ta, vừa học tập ở trường, vừa tham gia lớp huấn luyện của công ty để học thêm kỹ năng.”

Nam Ngôn trầm ngâm không đáp.

“Hôm nay em vừa mới ký hợp đồng xong, trước tiên em cứ về nhà nghỉ ngơi rồi chuẩn bị tinh thần cho thật tốt. Chị sẽ đi nói chuyện với các thầy cô để sắp xếp thời gian cho em tìm hiểu và đến lớp học tập.”

Tưởng Tố trở lại văn phòng, đóng dấu một vài tư liệu rồi đưa cho Nam Ngôn.

“Em về nhà tham khảo thử xem, đây đều là những vai phụ không tồi trong một số bộ phim chị tìm được.”

Nam Ngôn nhận lấy, đây là các kịch bản Tưởng Tố đã căn cứ theo thông tin của Nam Ngôn mà lựa chọn ra.

Nam Ngôn vừa về đến nhà liền mở ra xem ngay, những nhân vật thích hợp với cô, đều đã được Tưởng Tố dùng bút đánh dấu lại cả rồi.

Không thể không nói, có một người đại diện tốt, có trách nhiệm làm cho Nam Ngôn đỡ phải lo lắng hơn nhiều.

Nam Ngôn đang xem kịch bản chăm chú thì di động của cô rung lên, là thông báo tin nhắn WeChat của Thẩm Quân Cố.

“Em từ công ty về chưa? Có cảm thấy hài lòng hay không?”

Ánh mắt Nam Ngôn sáng lên, cô mỉm cười đánh chữ trả lời anh.

“Tôi về nhà rồi. Thật sự rất cảm ơn Thẩm tiền bối đã giới thiệu cho tôi, công ty rất ổn, người đại diện cũng rất tốt nữa, tôi cảm thấy cực kì hài lòng.”

“Vậy là được rồi. Tưởng tỷ là một người rất tốt, em nên tiếp xúc với chị ấy nhiều hơn.”

Sự nghiệp của Thẩm Quân Cố đến bây giờ vẫn ổn định, không gặp phải rắc rối, thị phi cũng nhờ có một người đại diện như Tưởng Tố. Anh còn kể cho cô nghe những vấn đề mà anh đã gặp phải khi vừa mới xuất đạo.

Đây đều là những kinh nghiệm cực kì quý giá mà Thẩm Quân Cố đã trải qua, bây giờ anh lại đang chia sẻ cùng cô, Nam Ngôn rất nghiêm túc ghi nhớ từng câu từng chữ mà anh nói. Thỉnh thoảng, khi kể lại những chuyện xấu hổ trong quá khứ của mình, Thẩm Quân Cố cũng sẽ bật cười.

Cả Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố đều rất ăn ý mà không mở mục ghi âm, hai người chỉ đơn giản cảm nhận được sự ấm áp phát ra từ đối phương qua những đoạn văn tán gẫu lạnh băng trên màn hình.

Ngày hôm sau, Nam Ngôn đã chuẩn bị xong xuôi để xuất phát.

Lúc sáng Tưởng Tố có gọi điện cho cô, nhắc cô phải mặc quần áo thể thao để dễ cho việc hoạt động thân thể hơn. Vì sáng hôm nay, các thầy cô sẽ tiến hành kiểm tra về phương diện thể chất của cô.


Nơi tổ chức kiểm tra là văn phòng của các giáo viên bên cạnh năm phòng học chính. Nói là văn phòng thế thôi, nhưng bên trong vẫn có một khoảng không gian rất rộng, năm thầy cô sẽ thay phiên nhau quan sát Nam Ngôn và ghi lại thành tích của cô. Cuối cùng, bọn họ để cho Nam Ngôn biểu diễn trên sân khấu và luyện tập một đoạn vũ đạo.

Đường cong cơ thể của cô rất đẹp, động tác vũ đạo cũng không tồi, tuy nhiên, giáo viên có chuyên môn vừa kiểm tra liền chỉ ra, thân thể của cô vẫn còn cứng ngắc.

Nam Ngôn hai mươi ba tuổi bị buộc phải giạng chân thống khổ như người già.

Sau khi được huấn luyện cơ bản một vài ngày, cuối cùng thời gian lên lớp của Nam Ngôn cũng được sắp xếp xong.

Nam Ngôn từ sớm đã thay đồng phục tập luyện và đến phòng học rồi.

Trong phòng học đã có ba, bốn cô gái, các cô ấy đang vừa cười cười nói nói vừa uống nước. Khi Nam Ngôn đẩy cửa đi vào, tiếng cười nói bỗng dưng im bặt.

“Là người mới à?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nam Ngôn, trong đó có hai cô gái tươi cười thiện ý định tiến đến nghênh đón cô.

Một cô gái cao gầy đi vòng quanh cô: “Đẹp quá đi. Thật là xinh đẹp.”

“A, tôi biết rồi!” Ở xa xa, một cô gái khác sáng mắt lên, vẫy vẫy tay với Nam Ngôn: “Chị cũng đến đây ạ?”

Cô ấy chỉ tay vào Nam Ngôn rồi giới thiệu cho các bạn học của mình: “Chị gái này đã ký hợp đồng với Tưởng tỷ đó, ngày hôm đó tôi còn nhìn thấy chị ấy đi ra từ văn phòng của Tống tổng nữa cơ, chị ấy có vẻ như là một người rất có tiềm lực đó mọi người.”

Bùi Tuyết vừa dứt lời, nụ cười thân thiện trên mặt của các cô gái khác ngay lập tức biến mất không vết tích, thậm chí ánh mắt các cô ấy khi nhìn Nam Ngôn còn tràn đầy vẻ đề phòng.

Nam Ngôn nhướn mày, thoải mái nở nụ cười bước vào.

“Em gái nhỏ, em thật sự rất thông minh, không hổ là một diễn viên rất được ưa chuộng, còn có thể được hợp tác cùng với các Ảnh đế và Ảnh hậu nữa cơ mà.”

Editor có chuyện muốn nói:

Khi edit, có những chỗ mình thay từ “lão sư” thành “giáo viên” khi không xác định được giới tính và danh tính của người đó, hay gọi chung chung là “thầy cô”. Vì đây là những người đi trước có chuyên môn và kinh nghiệm sẽ dạy học cho Nam Ngôn cũng như các diễn viên khác của Mãn Thành.

Nhưng ở các chương trước, mình vẫn giữ nguyên là “Thẩm lão sư” vì mình cảm thấy để “Thầy Thẩm” hay “Thầy giáo Thẩm” lại không được ổn lắm á do mình nghĩ đồng nghiệp với nhau, có những người nhỏ tuổi hơn nhưng nếu ra mắt trước, có kinh nghiệm hơn và chia sẻ kinh nghiệm đó cho mình thì mình vẫn có thể gọi họ là tiền bối/lão sư á. Mặc dù nghĩa thuần Việt của từ “lão sư” là “thầy giáo/cô giáo” nhưng mình vẫn thấy có một số trường hợp nên giữ nguyên sẽ hay hơn như trong showbiz như thế này nè:))

Ví dụ: Lạp lão sư (Lisa) trong TXCB2 nhỏ tuổi hơn Ngu Thư Hân =))))))

Mình sẽ cố gắng edit thuần Việt nhất có thể, nhưng chắc chắn sẽ có vài chỗ mình không nghĩ ra được từ thuần Việt của một từ Hán Việt nào đó, hoặc nếu dịch từ Hán Việt đó ra sẽ không bao quát được hết ý nghĩa thì mình sẽ giữ nguyên.

Mình quay lại, thấy có nhiều bạn vẫn còn đợi mình, yêu quý mình, yêu thích văn phong của mình, mình cảm thấy rất vui. Mỗi một người trong các bạn đều là động lực để mình cố gắng.

Mình tự nhận văn phong của mình chưa được tốt lắm, edit chắc chắn sẽ không được mượt như bản dịch của các bạn, anh, chị phiên dịch viên/dịch giả hoặc chuyển ngữ chuyên nghiệp. Nên mình vẫn muốn bản thân phải tiến bộ hơn nữa.

Vì vậy, mỗi một bình luận cổ vũ hoặc góp ý hoặc chỉnh sửa lỗi sai của các bạn, đều giúp ích cho mình rất nhiều. Mình đều đọc hết các cmt của các bạn, những cmt nhắc mình sửa lỗi mình đều đọc và check lại hết nhưng sau đó thì lại quên mất tiêu nên không rep cảm ơn một số bạn, huhu xin nhỗi nhiềuuu.

Bản edit của mình ngày càng hoàn thiện hơn, các bạn là một phần đóng góp không nhỏ:> Vậy nên khi các bạn thấy mình sai, đừng ngại góp ý nhaaa. Yêu các bạn.

[3384 words | Đã beta]

25/4/2020


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.