Đọc truyện Nam Chính Này, Tôi Không Cần! – Chương 1
Tiếng điện thoại di động rung mạnh liên hồi ở gần gò má. Nam Ngôn mơ mơ màng màng đưa tay tìm kiếm điện thoại.
“Xin chào……”
Cô từ từ nhắm lại đôi mắt buồn ngủ đang hé mở, mơ hồ trả lời một tiếng với người bên trong điện thoại, sau đó nhẹ nhàng xoay người, chợt thân thể mất đi thăng bằng, ngay lập tức, “Ầm” – Nam Ngôn hoa lệ té trên mặt đất.
Nam Ngôn đau đến mức không thể phát ra tiếng, ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm tức giận của một người phụ nữ truyền đến: “Nam Ngôn! Cô đang ở đâu đấy? Phải lập tức quay phim ngay bây giờ! Được hợp tác cùng với Tô Tà, bao nhiêu người cầu còn không được! Cơ hội này thế nhưng lại do cô cầu xin tôi giúp cô đấy, nhân vật lớn như Tô Tà đều đã chuẩn bị tốt hết rồi. Vậy mà loại nhân vật nhỏ như cô đến bây giờ còn chưa chịu xuất hiện? Người đâu rồi hả?”
Nam Ngôn ngã đến choáng váng đầu óc, trong tay vẫn còn ôm chiếc chăn mềm mại ngồi trên mặt đất, xung quanh là hàng loạt giá áo rơi vãi trên sàn nhà, cô kinh ngạc nắm chặt chiếc điện thoại di động trên tay.
“Tôi cảnh cáo cô, trước khi bấm máy mà cô vẫn chưa đến, thì đừng trách tại sao tôi lại thay đổi người khác!”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia sau khi nói xong thì ngay lập tức cúp máy.
Nam Ngôn vẫn còn ngẩn người chưa tỉnh táo.
Bàn tay đang cầm điện thoại của cô được làm móng rất kĩ lưỡng, bộ móng được sơn màu đỏ sẫm. Chiếc ốp lưng điện thoại của cô được đính hình vỏ sò, kèm theo một sợi dây trang trí có đầu là một quả cầu bằng lông. Rõ ràng, đây không phải là tay của cô, điện thoại này cũng không phải là của cô. Ngay cả nơi này cũng không phải là ngôi nhà mà cô đang sống.
Nam Ngôn đứng dậy, khắp căn phòng là hàng loạt gương trang điểm lấp lánh ánh sáng. Cô đặt tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong tấm gương, đôi mắt dần trợn tròn.
Trong gương là một cô gái cao gầy, mảnh khảnh, trên người đang khoác một kiện áo choàng màu nâu, mái tóc xoăn dài gợn sóng đầy quyến rũ. Khuôn mặt thanh tú được trang điểm một cách tinh tế, ngoại trừ biểu cảm hoảng sợ trên gương mặt đã phá huỷ hết mỹ quan, xét về mọi góc độ, cô gái này quả thật rất xinh đẹp.
Thế nhưng, Nam Ngôn không thể nào thưởng thức được vẻ đẹp của người phụ nữ trong gương, bởi vì, đó không phải là cô!
Cơn buồn ngủ chợt bay biến, Nam Ngôn lúc này mới nhớ lại, người phụ nữ trong điện thoại vừa rồi nói cái gì? Tô Tà? Cơ hội hợp tác?
Trước đó không lâu, cô có xem qua một quyển tiểu thuyết, nam chính Tô Tà là minh tinh mới sáng giá trong làng giải trí, cùng với nữ chính ôn nhu Tần Di Nhiên, cả hai nắm tay nhau vẽ nên một câu chuyện xưa ngọt sủng trong giới giải trí. Nam Ngôn nhớ rất kĩ câu chuyện này, bởi vì bên trong truyện có một nữ phụ trùng họ trùng tên với cô.
Nữ phụ Nam Ngôn đã sớm cùng với Thẩm Quân Cố kết hôn theo hiệp nghị hôn nhân. Kết quả là, cô lại nhất kiến chung tình* với Tô Tà – người vừa mới gia nhập vào giới giải trí, giấu diếm tình trạng hôn nhân của bản thân, sống chết bám lấy Tô Tà.
*nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Đối với Tô Tà, cô tìm đủ mọi cách, sử dụng mọi thủ đoạn để được đến gần hắn, đồng thời cũng bài xích và khi dễ nữ chính Tần Di Nhiên. Cô là một trở ngại lớn trên con đường tình yêu của nam nữ chính, nhưng cũng là viên đá lót đường giúp cho cảm tình của bọn họ ngày một tăng cao.
Nam Ngôn mãnh liệt theo đuổi Tô Tà, tìm rất nhiều biện pháp để đến gần Tô Tà, nghĩ mọi cách để trợ giúp cho Tô Tà, theo đuổi đến mức những người khác đánh chủ ý lên Tô Tà cũng đều tự động rút lui.
Một người theo đuổi nhiệt tình như vậy đã thu hút sự chú ý của nữ chính Tần Di Nhiên. Ở trước mặt Tô Tà, Tần Di Nhiên luôn tỏ ra yếu đuối và bất lực. Thế nhưng, vừa thoát khỏi tầm mắt của Tô Tà, cô ta cũng không phải là một quả hồng mềm dễ bị bắt nạt. Tần Di Nhiên rất không thoải mái đối với sự tồn tại của Nam Ngôn, sau khi nảy sinh xung đột với Nam Ngôn vài lần, cô ta phát hiện ra Nam Ngôn phá lệ coi trọng mặt mũi và danh tiếng, đây đúng là tử huyệt của Nam Ngôn. Thế là, cô ta bỏ tiền ra thuê một người đàn ông xấu xí, muốn hắn dây dưa cùng với Nam Ngôn. Sau đó, tìm người nhân cơ hội chụp ảnh thân mật của Nam Ngôn với người khác. Đó không phải là ảnh thật, chỉ là dựa vào góc độ ảnh chụp, rất dễ làm cho người khác hiểu lầm. Không những thế, trong buổi tiệc, Tần Di Nhiên còn cho người cắt chỉ trên váy của Nam Ngôn, khiến cho Nam Ngôn phải xấu mặt trước tất cả mọi người, đến mức mà Nam Ngôn phải tuyệt vọng sụp đổ, không dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước.
Nam Ngôn không phải là đối thủ của Tần Di Nhiên, cuối cùng cô đành phải tìm đến sự trợ giúp từ đối tượng kết hôn của mình, Ảnh đế Thẩm Quân Cố. Mà cô căn bản lại không để ý rằng bản thân đã che giấu tình trạng hôn nhân của mình, chỉ để hoàn thành mục đích theo đuổi người đàn ông khác. Cỏ xanh* trên đầu Thẩm Quân Cố cũng đã sớm mọc dày thành thảo nguyên.
*Bị cắm sừng, lúc trước chỉ nghe đội nón xanh, lần đầu tiên nhìn thấy cỏ xanh, đã vậy còn mọc như thảo nguyên mênh mông nữa =)))))))
Thứ Nam Ngôn nhận được chỉ là đơn thoả thuận li hôn từ Thẩm Quân Cố. Vào ngày thứ ba sau khi li hôn, toàn bộ thông tin liên quan đến cô đều bị bôi đen*, những chiếc gif* nào là cùng với đàn ông dây dưa không rõ, trang phục bị rơi trong buổi tiệc đều đồng loạt được đẩy lên trang nhất. Rất nhiều trang báo chỉ trích Nam Ngôn có đời sống cá nhân hỗn loạn, dây dưa với không ít đàn ông chất lượng tốt*, chủ động câu dẫn đàn ông, bị vợ của kim chủ* bắt gian tại giường, thậm chí khi còn là học sinh, Nam Ngôn còn bắt nạt cả bạn học, mọi thông tin đều hướng cư dân mạng điên cuồng công kích Nam Ngôn.
*bôi đen: hắt nước bẩn, không làm nhưng lại bị vu oan làm việc xấu.
*gif (Graphics Interchange Format – Định dạng trao đổi hình ảnh): hình ảnh động.
*chất lượng tốt: ở đây là nói kháy chỉ những người đàn ông xấu nhưng giàu có.
*kim chủ: thường chỉ những người bao nuôi các minh tinh, người mẫu,…. Kim chủ có thể là nam cũng có thể là nữ.
Nam Ngôn thân bại danh liệt, biến thành tiểu tam, trở thành người phụ nữ cặn bã bị người người khinh thường, phỉ nhổ.
Mất đi thân phận Thẩm phu nhân, Nam Ngôn nửa bước cũng khó đi. Dưới sự “trợ giúp” của bạn gái của minh tinh mới nổi Tô Tà, Nam Ngôn liên tiếp gặp rủi ro, các đại gia ào ào bỏ đá xuống giếng, Nam Ngôn cũng mất đi ý nghĩa để sống. Cô cắt cổ tay tự vẫn vào đúng ngày sinh nhật của mình.
Hiện tại, cô đã trở thành vật hy sinh nữ phụ Nam Ngôn.
Trong phòng thay đồ mờ tối, ánh sáng phát xạ từ chiếc gương trang điểm là nguồn sáng duy nhất, chiếu sáng hoàn toàn khuôn mặt của Nam Ngôn, đem biểu cảm ngây ngốc dại ra của cô phản chiếu toàn bộ trên tấm gương.
Nam Ngôn sắp xếp lại thời gian, lúc này chắc hẳn là lúc cô vừa mới bắt đầu theo đuổi Tô Tà, bắt đầu từ việc hợp tác diễn cùng nhau. Kết quả không nghĩ tới lại diễn bất chấp cả thời tiết, thời gian hoàn toàn do tổ công tác điều chỉnh không có dự tính trước, phải luôn luôn ở trong trạng thái chuẩn bị, chờ đợi sẵn sàng. Nhiều năm sống trong an nhàn sung sướng, Nam Ngôn rất nhanh đã mất kiên nhẫn, cô nhiều lần gây sự ở trường quay, sau khi bị uy hiếp sẽ đổi người thì cô mới yên tĩnh được đôi chút. Để không lãng phí cơ hội vất vả mới lấy được này, Nam Ngôn cũng chỉ có thể nghiêm mặt chờ đợi ở bên trong phòng thay đồ.
Sau khi Nam Ngôn chợp mắt một giấc thức dậy, thì phát hiện bản thân đã bị nhốt bên trong phòng thay quần áo, cửa bị khoá trái, gọi điện thoại thì không có ai nghe máy, không có cách nào ra khỏi phòng. Vì vậy nên đã bỏ lỡ buổi quay phim, nhân vật của cô trực tiếp bị thay thế, giao cho bạn tốt của nữ chính Tần Di Nhiên đảm nhận.
Vài giờ sau, Nam Ngôn mới được một đôi tình nhân phát hiện ra và đưa cô ra ngoài. Bị nhốt mấy giờ liền đã làm cho Nam Ngôn triệt để nổi giận, cô nháo loạn cả trường quay khiến cho tổ quay phim không thể nào hoàn thành xong công việc. Không những thế, từ việc này mà nam chính Tô Tà đối với cô càng thêm phản cảm và chán ghét cực độ.
Người vừa rồi gọi điện thoại cho cô ắt hẳn là người quản lí diễn viên – Tôn tỷ. Nam Ngôn đã tặng cho cô ấy một lọ nước hoa và một chiếc túi xách hiệu WM để đổi lấy một vai diễn có thể đối diễn trực tiếp với Tô Tà.
Trong phòng thay đồ, chỉ có tấm gương trang điểm là điểm sáng duy nhất, cả căn phòng âm u nhỏ hẹp chất đầy quần áo, ngay cả một chiếc cửa sổ cũng không có.
Nam Ngôn kéo cánh cửa nhưng không được. Cô hô to vài tiếng nhưng cũng chẳng có ai ở bên ngoài cả.
Để cam đoan không làm quấy rầy đến trường học, tổ quay phim đã thuê phòng thay quần áo ở một góc hẻo lánh, xung quanh cũng là các căn phòng bị bỏ trống không được sử dụng.
Sau khi xác định không thể mở cửa, Nam Ngôn gọi điện thoại cho người quản lí nhưng lại không liên lạc được. Xem ra, đã có người động tay động chân vào điện thoại của người quản lí, đem số di động của cô kéo vào danh sách đen.
Hiện tại, trừ phi người quản lí gọi lại cho cô một lần nữa, nếu không thì cô thật không còn cách nào để xin giúp đỡ được nữa.
Không có cách nào để xin sự trợ giúp…….Nam Ngôn suy nghĩ một lúc, cô gấp cái gì chứ? Cô không cần phải gấp gáp như vậy.
Ký lai chi tắc an chi*, Nam Ngôn dứt khoát mở điện thoại, tải xuống một trò chơi, cô rất bình tĩnh ngồi xếp bằng trong phòng thay đồ để chơi game.
*Ký lai chi tắc an chi (既来之则安之): Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tâm, bình tĩnh mà đương đầu với nó.
Qua hơn một tiếng đồng hồ, bên ngoài cửa phòng vang lên vài tiếng động.
Tay Nam Ngôn run lên, cô lại rút ra một tấm thẻ SSR* khác. Mới hơn một giờ mà cô đã tiêu hao gần hết thẻ SSR rồi sao?
*thẻ SSR: thẻ chơi game, sưu tập trong game,……mình không chơi game nên không rành lắm TT
Nam Ngôn chậc lưỡi một tiếng, cất điện thoại đi, chậm rãi đứng dậy đi đến đập cửa: “Bên ngoài có ai không? Cảm phiền mở cửa giúp tôi có được hay không? Tôi đang bị nhốt ở bên trong này.”
Bên ngoài thoáng yên tĩnh một lát, sau đó cửa phòng được mở ra từ bên ngoài.
Đứng ở cửa là một bác lao công, bác ấy nhìn thấy trong căn phòng đã bị khoá hơn một giờ trước cư nhiên còn có người thì liền phát hoảng.
Nam Ngôn cũng rất bất ngờ khi có người đến cứu cô sớm như vậy, bất quá có thể đi ra ngoài sớm một chút cũng rất tốt. Cô mỉm cười nói lời cảm ơn với bác lao công rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc này, nhân vật kia đã được bạn tốt của Tần Di Nhiên tiếp nhận, cô bây giờ không có gì để làm cả. Cũng tốt, vừa hay đỡ được phiền toái.
Vừa hết tháng ba, thời tiết vừa mới bắt đầu ấm dần lên, nhiệt độ không khí vẫn còn thấp. Ngôi trường mà tổ quay phim thuê đã mọc đầy dây mây trên tường, hai bên đường là hàng cây xanh rợp lá, từng tia sáng mặt trời nhỏ bé xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, khắp nơi tràn đầy xuân ý.
Nam Ngôn sợ lạnh, cô chỉ mặc một chiếc váy đầm hở vai màu rượu vang đỏ, dưới đôi chân trần là một đôi giày cao gót. Bộ trang phục này khiến cô cảm thấy rùng mình khi vừa từ căn phòng thay đồ đi ra ngoài. Vì vậy, Nam Ngôn quyết định quay trở về phòng khoác thêm một chiếc áo bành tô phủ thêm ở bên ngoài.
Trực tiếp đi về nhà.
Nam Ngôn vừa đặt một chiếc xe trên điện thoại, bây giờ cô chuẩn bị đi ra cửa chính để chờ xe về nhà.
“Này! Nam Ngôn! Cô sao lại ở đây?”
Cô vừa đi chưa được bao xa thì một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đầy lão luyện từ phim trường đi tới nắm chặt lấy cổ tay cô, cau mày: “Cô muốn vai diễn, vậy mà lúc quay chụp lại không đến. Cô lại diễn trò gì nữa đây? Cô đang đùa giỡn với tôi đấy phải không?”
Tôn tỷ tức đến bốc hoả. Một nhân vật nhỏ không phải là chuyện gì to tát, ai muốn cũng đều được thôi. Cô đã nhận quà tặng của Nam Ngôn, còn khen Nam Ngôn rất nhiều ở trước mặt đạo diễn, để có thể lấy được một vai diễn cho Nam Ngôn. Còn Nam Ngôn thì khen ngược, thậm chí còn không thèm đến!
Chỉ mệt cho nam chính Tô Tà và trợ lý của Tần Di Nhiên, vừa khéo có hai vị bằng hữu* đến thăm, ngoại hình lại phù hợp nên được lựa chọn ngay.
*bằng hữu: bạn tốt.
Tôn tỷ nhìn thấy Nam Ngôn liền đầy bụng tức giận.
Cô biết Nam Ngôn tham gia tổ quay phim là vì để theo đuổi đàn ông, việc này cô không quan tâm. Nhưng Nam Ngôn lại dám trêu đùa cô, làm cho cô rất mất hứng.
Nam Ngôn bị ngăn cản nửa đường, cô không tiếng động thở dài một tiếng.
Thanh âm của Tôn tỷ rất lớn, rất nhiều người đều nghe thấy được. Các nhân viên công tác của tổ quay phim đang chuẩn bị kết thúc công việc, bận rộn thu dọn phim trường, sau khi nhìn thấy Nam Ngôn xuất hiện, ai nấy cũng đều nhịn không được mà quay đầu lại nhìn người đàn ông đang cầm kịch bản đứng dưới gốc cây.
Nam chính của bộ phim truyền hình này, ngôi sao mới nổi Tô Tà.
Tô Tà năm nay hai mươi hai tuổi, tuổi còn trẻ, tinh thần phấn chấn bồng bột, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Bộ dạng thanh tú, phù hợp với gu thẩm mỹ hiện nay, làn da trắng nõn, mái tóc ngắn hơi xoăn có màu nâu hạt dẻ, môi hồng răng trắng.
Người đàn ông vốn đang tươi cười trò chuyện cùng với cô gái bên cạnh, sau khi nhìn thấy Nam Ngôn thì liền thu hồi nụ cười, nhíu mày, tràn đầy khó chịu quay mặt đi.
Tô Tà bị Nam Ngôn theo đuổi đến mức sợ hãi, vừa nhìn thấy Nam Ngôn liền đau đầu. Hôm nay, khi quay phim, thời điểm biết được nhân vật nhỏ kia là Nam Ngôn, hắn còn đặc biệt mâu thuẫn, chỉ sợ Nam Ngôn lợi dụng cơ hội mà động tay động chân với hắn, cuối cùng người bị chê cười lại là hắn.
Vào lúc quay phim Nam Ngôn không có xuất hiện, Tô Tà thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to, người cùng hắn đối diễn* đổi thành chị em tốt của Tần Di Nhiên là Hiểu Đào, Tô Tà thậm chí còn vui vẻ hơn.
*đối diễn là diễn trực tiếp với nhau, có tiếp xúc với nhau, có lời thoại với nhau.
Hắn đang theo đuổi Tần Di Nhiên, vì vậy, bạn tốt của Tần Di Nhiên cũng là đối tượng để hắn lấy lòng. Một nhân vật nhỏ mà thôi, Tô Tà đều cố gắng nhường* Hiểu Đào, đổi lấy niềm vui của Tần Di Nhiên.
*thường thì diễn xuất quá xuất sắc sẽ chèn ép bạn diễn, làm cho bạn diễn cảm thấy áp lực, bạn diễn sẽ bị chi phối. Nhường ở đây là để Hiểu Đào cảm thấy thoải mái khi diễn, dễ dàng thể hiện kĩ năng diễn xuất của bản thân hơn.
Hết thảy đều diễn ra rất tốt đẹp thì ngay lúc này, Nam Ngôn lại xuất hiện.
Cô dựa vào cái gì mà còn dám xuất hiện ở đây?
Tô Tà không quá vui vẻ, nhưng sự giáo dưỡng của hắn khiến cho hắn không có cách nào làm mặt lạnh đối với một cô gái, chỉ có thể quay mặt đi, sẽ không nhìn thấy, tự lừa mình dối người rằng Nam Ngôn không có ở đây.
Tô Tà được giáo dục tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là ba cô gái ở bên cạnh hắn cũng như vậy. Tần Di Nhiên nhìn thấy Nam Ngôn, ánh mắt chợt loé, trên gương mặt hiện lên một nụ cười yếu ớt không rõ. Bên cạnh là hai người bạn tốt của cô ta, trong đó có một người là người thay thế cho vai diễn của Nam Ngôn – Hiểu Đào. Hiểu Đào căn bản không thể nào che giấu ác ý của bản thân, lớn tiếng đùa cợt: “Có một số người, mắt thật sự rất cao, chướng mắt với bạn diễn thì chướng mắt đi, nhất quyết muốn đoạt lấy vai diễn nhưng lại không đến, làm chậm trễ đến tiến độ của đoàn làm phim. Nam tiểu thư thật đúng là không biết tôn trọng người của đoàn làm phim đấy!”
Hiểu Đào nói xong, Tần Di Nhiên mím môi cười túm lấy tay áo của cô: “Đừng nói nữa!”
“Có cái gì mà không thể nói?” Hiểu Đào cười lạnh, “Nam tiểu thư, nơi này là phim trường, chứ không phải là nhà của cô. Mời cô đến từ nơi nào thì quay về nơi đó đi, đừng mang thêm phiền toái cho người khác!”
Phim trường lớn như vậy, có không ít nhân viên công tác dần chuyển hướng nhìn sang Nam Ngôn.
Chỉ là một nhân vật nhỏ nhưng suýt nữa đã làm trễ nãi thời gian của tổ quay phim, mỗi giây mỗi phút đều là tiền bạc, không ít người nổi giận khi nhìn thấy Nam Ngôn. Còn không phải sao? Theo đuổi người ta đến tận tổ làm phim, vậy mà không đặt người của đoàn phim vào mắt, nói không đến liền không đến, đúng là quá đáng!
Trên đầu có không ít ánh mắt chán ghét phóng đến, Nam Ngôn lạnh lùng nở nụ cười: “Tôn tỷ..”
Cô không muốn bị cuốn vào bên trong cốt truyện nguyên bản. Cô chỉ định thẳng thắn nói lời xin lỗi, sau đó sẽ bỏ chạy lấy người. Thế nhưng, khi ánh mắt của cô đảo qua hai cô gái đứng bên cạnh Tần Di Nhiên, rõ ràng trên khuôn mặt của các cô ấy là vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ, cười chế giễu nhìn cô. Nam Ngôn liền thay đổi chủ ý.
Không phải là muốn chọc giận cô, sau đó nhìn cô nháo loạn ở phim trường sao?
Thật ngại quá, cô bây giờ liền nháo loạn cho các cô ấy xem.
Nam Ngôn nâng cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Có một số người chính là rất am hiểu vừa ăn cướp vừa la làng, kỹ thuật trả đũa thế nhưng lại luyện đến lô hoả thuần thanh*.”
*lô hoả thuần thanh (炉火纯青): lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục. Ý chỉ Hiểu Đào rất thuần thục trong việc trả đũa người khác.
Mắt thấy Hiểu Đào khuôn mặt biến sắc, cảnh giác nhìn cô chằm chằm, Nam Ngôn từng lời nói chậm rãi: “Vốn dĩ con người của tôi rất hoà khí, không tính toán truy cứu, giữ lại một chút mặt mũi cho cô gái nhỏ này đây. Thế nhưng mà lại có những người vô liêm sỉ đến trình độ phải làm cho người khác líu lưỡi, đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, ngay cả bản thân cũng không cần mặt mũi, vậy thì tôi trả lại mặt mũi cho cô để làm gì? Cô đã nói tôi không đem người của đoàn làm phim để vào mắt, không bằng cô trước giải thích cho tôi nghe một chút, tại sao cô lại khoá cửa nhốt tôi ở bên trong phòng thay quần áo, sau đó lại đến thay thế vai diễn của tôi vậy – Chu Hiểu Đào tiểu thư?”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nam Ngôn: Người không phạm tôi, tôi không phạm người. Nếu như người nào đó động đến tôi, xin lỗi, tát vào mặt!
Ngày đầu tiên của năm mới, viết một chương mở màn.
Ôi chao, nếu có chỗ nào viết không tốt, mong mọi người thông cảm nhiều hơn QAQ, tôi sẽ nghiêm túc để viết tốt hơn ~
Nếu bạn thích, vui lòng bấm chọn mục lục, vào chuyên mục của tác giả ở góc trên cùng bên phải, sau đó nhập tuổi của bạn vào nha* (thật ra chỗ này bạn Duyên không biết tác giả muốn nói gì huhu).
Weibo: @Tuế Tuế Thiên Thiên
Ngày đầu năm mới, khai văn mong muốn những điều tốt lành, ba chương đầu tiên sẽ phát bao lì xì đỏ nha, muốn gặp độc giả thân yêu ở khu vực bình luận quá đi ~
Editor có lời muốn nói:
Xin chào mọi người, chương đầu tiên đã edit xong rồi đây, vì là lần đầu edit nên sẽ có sai sót. Mong mọi người góp ý cho mình để mình ngày càng hoàn thiện hơn nha ~
Chỗ “Tôn tỷ”, thật ra ban đầu mình để là “chị Tôn” nhưng đọc không hay nên đã sửa lại. Mình edit không hoàn toàn là thuần Việt, cũng không lậm Hán Việt mà là dung hoà cả hai.
Chỗ nào đọc bị lỗi chính tả hoặc không hiểu thì mọi người bình luận cho mình biết với nha. Mình sẽ fix ngay.
Sau khi đọc chương đầu tiên, hãy để lại nhận xét dưới bình luận cho mình nha. Yêu mọi người!!
[3982 words | Đã beta]
4/6/2019