Đọc truyện Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi – Chương 9: Sói Đói
Edit: Mị Mê Mều
Diệp Hân cũng không xa lạ gì với cô gái Mạnh Sơ này, cô đã nhiều lần thấy cô bé đi lanh quanh ngoài tòa nhà thí nghiệm, xách theo một túi đồ lớn nặng trịch, thấy các cô đều ngọt ngào mà gọi: “Chị ơi, hôm nay sếp Trần của các chị có ở đây không ạ? Em mời các chị ăn vặt nha.”
Ngoại trừ phòng ăn ở tầng một, tòa nhà thí nghiệm đều phải quẹt thẻ mới có thể đi vào.
Có điều sinh hoạt của Trần Thù Quan rất quy luật, đến thời gian cơm trưa nhất định sẽ xuất hiện đúng giờ ở dưới lầu, cô gái nhỏ cũng thăm dò, luôn cố ý hay vô tình chạy tới nơi đây.
Sáu người bọn họ đi theo Trần Thù Quan, trong nhóm đàn anh có người còn lớn tuổi hơn Trần Thù Quan một chút, cũng là mặt than không hiểu phong tình, ăn ké nhiều ưu ái của cô gái nhỏ, sau lưng cũng hiếm thấy mà nói đùa, đánh cược rằng khi đối mặt với tình tình sống chết chờ gần của Trần Thù Quan, cô gái nhỏ này có thể sống được mấy ngày.
Nhưng xem điệu bộ này, làm gì có chuyện cô gái nhỏ tóm được Trần Thù Quan, rõ ràng là tướng ăn của vị thầy giáo này quá khó coi, như sói đói vồ mồi, cắn nuốt cô gái nhỏ hầu như không còn gì.
Tuy Mạnh Sơ cố chịu đựng, nhưng khi Trần Thù Quan đẩy cánh hoa ra, tìm được miệng huyệt nhỏ hẹp, trong nháy mắt ngón tay chậm rãi tiến vào thì cô vẫn không kìm được tiếng rên rỉ.
Ban đêm, lần đầu cô gái tiếp nhận dương v*t của người đàn ông, huyệt động bị cọ xát tàn nhẫn, thịt non bên trong vẫn chưa khôi phục tốt.
Mặc dù ngón tay của người đàn ông được cắt tỉa chỉnh tề, nhưng trong động cô chưa được mở rộng se khít, móng tay lại là vật cứng, cọ lên mị thịt rất đau.
Mạnh Sơ cắn môi, chủ động khẽ mở chân ra một cách chật vật.
Như vậy đúng ý muốn của Trần Thù Quan, anh nhân cơ hội lại cắm một ngón tay vào, hai ngón tay hợp lại chậm rãi căng hoa huy*t.
Bới móc vách huyệt mềm nhũn, ra ra vào vào chuyển động, ngón tay chưa đi vào khe hở giữa hai chân lại hoàn toàn rút ra, xoa nắn miệng huyệt nói: “Khi chắt lọc, cần để phễu duy trì trạng thái nghiêng, sau đó vặn nút bịt, phóng thích hơi nước hoặc chất thể khí khác, khiến áp lực bên trong duy trì cân bằng.”
Sinh viên dưới bục nhìn từng động tác trên màn hình chằm chằm, chăm chú nghe theo lời anh, ghi chép như sợ bỏ sót thứ gì nên cũng không ai phát hiện dị thường.
Không biết có phải cảm giác xấu hổ kích thích khi làm việc này trước mặt mọi người hay không, trong hoa huy*t cô dần dần chảy nước, hai ngón tay thọc rút trong huyệt trơn trượt, rõ ràng thông thuận hơn rất nhiều.
Hơi thở của người đàn ông nặng nề hơn, gần như thô lỗ quấy đảo đâm chọc trong cơ thể nhỏ hẹp của cô, hạ thân giống như bị lửa đốt cháy, nóng bỏng đến đáng sợ.
Nước sướng trơn trượt tập trung trong huyệt, bởi vì sự quấy rối của vật bên ngoài mà vang lép nhép lép nhép.
Cô gái không dám lên tiếng, tay lại bị chiếm giữ, đạp lên chân của người bên cạnh một cách bất lực, mệt mỏi.
Đến cả lông mày người kia cũng gần như không nhướng, vẫn không nhúc nhích.
Ngón tay rút ra khỏi cơ thể cô, đầu ngón tay lấp lánh lóe sáng, dính một sợi chất lỏng sền sệt kỳ lạ.
Trần Thù Quan không để ý rũ mắt xuống, sững sờ suy xét ba giây, cuối cùng đưa tay cọ cọ vào túi của mình.
Hai tay anh chống lên bục giảng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà thay thế động tác trong tay cô: “Cảm ơn bạn học này.”
Dứt lời, anh tiếp tục bước mà cô chưa hoàn thành.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Lúc này, Mạnh Sơ mới có cơ hội rút tay mình về, dưới bục giảng trông như cô đang kì kèo, thật ra thì cô vội vàng mặc quần lót vào, khập khiễng trốn về chỗ ngồi.
Thao tác thực hành kết thúc, có mười phút nghỉ ngơi giữa giờ, sau đó là giải đáp thắc mắc nửa tiếng.
Trần Thù Quan tắt màn hình, bảo Diệp Hân nãy giờ trốn ở gần bục giảng nhất tới thu xếp dụng cụ, để lại một câu: “Giải đáp nghi vấn sau hai mươi phút giải lao.”
Rồi vội vã ra khỏi phòng học.
.
Ngôn Tình Hay
Để lại mọi người hai mắt nhìn nhau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho giáo sư Trần trước giờ luôn lạnh nhạt như mây bay nôn nóng và hoang mang như vậy.
Trần Thù Quan đi ra ngoài không bao lâu, trừ Diệp Hân thì cũng chẳng ai để ý tới, cô gái nhỏ hồi hàng thứ nhất ở rìa hành lang đã lặng lẽ rời đi theo bước chân anh.
Hết chương 9.