Đọc truyện Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi – Chương 36: Con Thỏ
Edit: Mị Mê Mều
Rốt cuộc, bài phỏng vấn riêng mà đài truyền hình thành phố thực hiện cho Trần Thù Quan cũng phát ra, vốn định đối thoại trong 60 phút nhưng lúc phát ra sau cùng, toàn bộ hành trình bị cắt còn 30 phút ngắn ngủn.
Cuộn phim do Ngô Cường giám sát cắt, thậm chí ông ta còn bởi vì vậy nổi nóng, dời ngày người dẫn chương trình thăm hỏi.
Ông ta giận vỗ bàn, chỉ vào máy tính chế tác hậu kỳ, ném thẳng nội dung thăm hỏi đã quyết định từ trước lên người người dẫn chương trình: “Ai cho cậu phát huy tại chỗ, tại sao phải thêm vấn đề này vào?!”
“Giáo sư Trần có hứng thú nói về gia đình của anh ấy mà, tôi tin rằng mọi người nhất định cũng rất tò mò hoàn cảnh gia đình anh ấy ra sao mới có thế giáo dục ra nhân tài như anh ấy.”
“Bố chưa xuất ngũ, mẹ chỉ là bà chủ gia đình bình thường.”
Câu trả lời của Trần Thù Quan ngắn gọn trước sau như một.
Người dẫn chương trình cũng rất oan uổng, đâu phải Trần Thù Quan không phối hợp, trái lại anh quá phối hợp, hỏi một câu thì đáp một câu, không có một câu thừa thãi.
Cậu ta chỉ đành vắt hết óc gom góp cho đủ thời gian.
Huống hồ cậu ta không hiểu rốt cuộc những lời giới thiệu gia đình đơn giản này có gì không thể hỏi?
Nhưng trong 24 giờ ngắn ngủi, lượng truyền phát video mạng đã vượt qua tám triệu lượt người xem.
Cùng lúc, weibo của Mạnh Sơ nhận được không ít tin nhắn và gắn thẻ.
Đó đều là một ít lời kiểu như “Đi xem giáo sư nhà cậu kìa”, “Ánh mắt cô gái nhỏ không tệ nha”.
Mạnh Sơ không xem video, ngược lại hiểu ra tại sao ngày đó gặp Trần Thù Quan ở đài truyền hình thành phố.
Cô buồn bực mất tập trung, sự ràng buộc giữa mình và Trần Thù Quan dường như càng ngày càng sâu.
Mấy ngày không gặp, cô có chút ngứa ngáy trong lòng.
Sự trống vắng, lo lắng trong cơ thể không sao hiểu được, như thiếu hụt một khối.
Chính Trần Thù Quan bị ép ngắm nhìn một chút, mấy cô bé trong nghiên cứu sinh tiến sĩ của anh còn hưng phấn hơn anh, gần như thảo thuận cả ngày.
“Tôi còn theo dõi weibo của cô bé kia nè.” Chu Minh Vũ ôm điện thoại.
“Bức ảnh của sếp và cô bé kia có tướng phu thê, tôi là fan CP của bọn họ.” (1)
(1) Fan CP: hay fan couple nghĩa là yêu thích một cặp đôi nào đó
Nghe tới chuyện bức ảnh, Diệp Hân không nhịn được lúng túng đỏ mặt.
Chuyện ngày đó, quả thật cô nhìn thấy rất rõ ràng.
“Fan CP là gì?”
Giọng nói chợt phát ra dọa mấy người họ giật nảy mình.
Trần Thù Quan không trách móc bọn họ nặng nề, ngược lại nhếch môi, hỏi một câu trông vô cùng nghiêm túc.
Chu Minh Vũ tạm dừng, chột dạ đưa điện thoại cho anh: “Đều do trên mạng truyền lung tung.
Sếp, anh đừng để ý.”
Trần Thù Quan lướt xem rất lâu, thời gian chậm chạp dường như đọng lại.
Mấy người họ không ngẩng đầu lên, đương nhiên không phát hiện có trong nháy mắt ấy, trên mặt Trần Thù Quan như nhuộm ý cười nhẹ nhàng.
Nhưng ý cười thấp thoáng bấy giờ nhanh chóng xuất hiện vết rách, Trần Thù Quan híp mắt, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Vẻ mặt đó giống như giống như con thỏ cái mình cung phụng, nuôi trong chuồng, ăn ngon uống mát sắp chạy cùng con thỏ đực vậy.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Quay phim thí điểm phải thức dậy từ sáng sớm, trong khoảng thời gian quay đó, đại học S không cho tổ đạo diễn tiến vào nên buổi chiều hôm trước, Mạnh Sơ thuê sẵn một căn phòng khách sạn, mang theo hành lý thiết yếu, đi vào ở.
Thu xếp đồ đạc đơn giản xong, Mạnh Sơ lại xem kịch bản của tập phim thí điểm một cách cẩn thận.
Cuối cùng mơ màng ngáp một cái, đến cả kế hoạch đi siêu thị ban đầu cũng không đi, dứt khoát thay váy ngủ, vùi trong khách sạn ngủ đến trời đất tăm tối.
Đang ngủ, điện thoại đột ngột vang lên, Mạnh Sơ mơ mơ màng màng đáp một tiếng: “A lô.”
Bên kia hỏi cô một chút, cô tùy tiện trả lời vài câu rồi vứt điện thoại đi, tiếp tục ngủ.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa khách sạn truyền đến tiếng gõ cửa có thứ tự.
Cô gái nhỏ miễn cưỡng bò dậy khỏi giường, lê dép kéo mở cửa, dụi dụi mắt không tỉnh táo lắm.
Người đàn ông lặng im không nói, thân thể cao to đứng chắn trước mặt cô.
Mạnh Sơ tạm thời không phản ứng lại, ngẩn ngơ.
Cô ngẩng đầu lên, người đàn ông đã kéo cô đi thẳng vào, tiện thể khóa cửa lại.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông đảo qua toàn bộ căn phòng, vẻ tức giận trên mặt cuối cùng cũng phai nhạt bớt: “Sao lại chạy tới đây?”
Anh gần sát cô, xoa xoa mái tóc cô gái nhỏ vốn ngủ rối bù.
Mạnh Sơ ngửi mùi xạ hương quen thuộc lại khiến người khác nghiện trên người anh, trong phút chốc, vẻ mặt cô hốt hoảng.
Cô chẳng những không tránh né anh, ngược lại còn không kìm được nghiêng về phía trước, cả người gần như dựa vào anh.
Trần Thù Quan hơi ngẩn người, nhưng nháy mắt tiếp theo, một tay ôm cô vào trong lòng, rõ ràng là anh không quen với loại ôm thân mật trêu người, nhìn thì bình thường nhưng lại khiến người khác tự dưng khô nóng này.
Anh khá mới lạ mà chật vật siết chặt eo cô.
Trong nháy mặt, anh tựa như chợt ngừng thở.
Chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ tuổi trẻ của cô, trái tim của cô rất vững vàng, đây là minh chứng mạnh mẽ nhất rằng cô sống trên cõi đời này.
Cảm giác này cũng không tệ.
Anh bất giác mừng thầm lúc chính anh cũng không nhận ra.
Tiếng cô gái nhỏ rầu rĩ từ trong ngực anh truyền ra: “Ngày mai em có một chương trình phải quay.”
Ánh mắt Trần Thù Quan hơi thay đổi, giữ mông cô, đưa tay nhéo nhéo chỗ thịt này, chọc cô đột nhiên nhạy cảm mà run lên, yêu kiều rên rỉ thành tiếng, anh nhàn nhạt hỏi: “Em thiếu tiền lắm à?”
Cả người Mạnh Sơ bị hơi thở của anh bao bọc, quấn quanh, cô đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ trong ngực anh, lắc lắc đầu.
Trên người anh còn thấm khí lạnh từ ngoài mà đến, mát mát lành lạnh, rất thoải mái.
Anh cúi đầu, nhìn dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn của cô, đoạn da thịt lộ ra ở cổ hiện lên một tầng hồng kiều diễm.
Cô gái tuổi còn nhỏ nhưng thứ cần có cũng không thiếu, tuy bánh bao nhỏ nhô ra trước ngực vẫn còn chỗ cần phát triển nhưng đã sớm có bản lĩnh quyến rũ người khác.
Cô mặc váy ngủ rất mỏng, hơi xuyên thấu, tay anh luồng từ dưới váy ngủ vào, tìm thấy quần lót ẩm ướt.
Anh ôm chặt cô, khom người hôn vành tai cô: “Bé ngoan muốn à?”
Mạnh Sơ biết mình không đúng lắm nhưng cô khó mà tránh được, cơ thể xụi lơ không hề có lực ngăn cản.
Thời khắc chạm vào anh, rốt cuộc sự nôn nóng mấy ngày nay dường như được trút ra, chỉ đành mặc cho dục vọng nóng nảy, bất an trong lòng thao túng.
Cô gái khuất phục.
Tay cô có ý thức mà vòng lên cổ anh, cô nhón chân lên, hơi hạ thấp đầu anh, cắn gặm hàm dưới của anh, lưu lại dấu răng rõ ràng.
Cô gái nhỏ im lặng, chỉ ngửa đầu mở to đôi mắt hoa đào, trong đôi mắt sáng có sóng nước trong trẻo lập lòe, chờ mong khát vọng mà nhìn anh.
Trần Thù Quan hôn môi cô, lại không di động chút nào: “Sơ Sơ ngoan, muốn thì tự tới, được không?”
Cô gái nhỏ như nhận được mệnh lệnh, tay tự bỏ ra khỏi cổ anh, chậm rãi trượt xuống, mò đến lưng quần anh.
Cô chưa cởi cái này bao giờ, tìm tòi rồi giật mấy lần vẫn không mở ra.
Cô gái nhỏ gấp đến độ cắn môi hừ nhẹ.
Cô luống cuống tay chân đến nỗi trực tiếp kéo dây kéo trước quần anh, cơ thể anh đã sớm phản ứng, thân dưới nhô cao đứng thẳng hướng lên trên, đội dây kéo lên.
Cuối cùng, anh ngăn cản cô trước khi cô làm hỏng quần mình: “Tôi giúp em.”
Quần của Trần Thù Quan bị ném thẳng lên tấm thảm trong khách sạn, cô gái nhỏ tự cởi quần lót, cả người đeo trên người anh.
Hai chân cô quấn lấy eo anh, cầm lấy dương v*t anh, cũng chẳng biết nhắm chuẩn hay không thì đã đưa vào huyệt của mình.
Dục vọng cứng chắc không xen vào động mà đánh thẳng lên thịt ngoài mềm mại của cô, cô gái nhỏ rụt rè nhỏ giọng kêu đau đớn.
Trần Thù Quan không chịu để cô thoát đi, đưa ngón tay tách huyệt thịt hai bên cô ra, nước dịch chảy ra từ bên trong huyệt động chật hẹp, ướt đẫm nhỏ giọt trên tay anh.
Anh nhấn eo, đẩy vật to lớn vào.
Hết chương 36.