Đọc truyện Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi – Chương 32: Chủ Động
Edit: Mị Mê Mều
Mạnh Sơ sững sờ nhìn quần áo mà Trần Thù Quan gọi người đưa tới, có phải anh có sở thích gì với váy nhún bèo, nơ con bướm không thể cho ai biết không?
Áo khoác lông bên ngoài màu trắng tinh may một vòng viền ren nhún bèo, sau lưng thêu nơ con bướm lớn màu hồng nhạt.
Váy bên trong trăm nếp gấp bồng, quần tất là loại sợi len tổng hợp dài tới đầu gối, treo hai quả bóng lông xù xù khác nhau.
Quần áo thế này, mặc vào quả thật là quá xấu hổ, chỉ sợ là bé Mạnh Sơ chừng mười tuổi mới thích nổi.
Thực ra chẳng thể trách Trần Thù Quan, ít nhất không phải anh cố ý dặn dò như thế thật.
Phạm vi sinh hoạt của Trần Thù Quan không có gì để khen, người anh dặn dò đi mua quần áo chính là nhân viên bảo vệ ở nhà anh hơn hai mươi mấy năm.
Anh nói kích cỡ đại khái với người ta, chỉ nói mua cho cô bé, chắc ông chú trung niên hơn năm mươi tuổi đã hiểu lầm.
Giữa đống quần áo gần như trần trụi lắc lư trước mặt anh, Mạnh Sơ thà lựa chọn tiếp tục tự mình quấn chăn.
Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được mình mặc bộ quần áo như thế vào sẽ có dáng vẻ gì.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Mạnh Sơ túm làn váy của chiếc váy bồng một cách bất an.
Trần Thù Quan đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt anh dừng trên cô gái nhỏ chỉ cao gần đến yết hầu mình.
Người đàn ông hơi nhướng mày, vóc dáng cô không cao gầy, không mang giày, chỉ mặc chiếc váy này, mang vớ đạp trên tấm thảm, dáng dấp khiếp sợ mà rụt rè, khó tránh khiến người khác sinh ra ảo giác làm nhục bé gái, dường quá mức đáng yêu như con thỏ mắt đỏ, còn đeo nơ con bướm.
Anh kéo dây băng thuần sắc buộc thành nút thắt cổ áo cô, bên trong cô gái không mặc áo lót, dây băng rơi xuống, quần áo tản ra hai bên, ngực mềm xinh xắn, trắng nõn nửa ẩn nửa hiện, điểm đỏ ửng lộ ra này đủ làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Mạnh Sơ nghe được giọng trầm ấm của anh, đầu ngón tay anh xẹt qua trước ngực cô: “Đáng yêu quá, hửm? Còn muốn ăn cơm không? Lại dụ dỗ tôi.”
Mạnh Sơ cảm thấy mình lại bắt đầu không bình thường lắm.
Tuy cô bị anh lăn qua lộn lại, chơi đùa nhiều như vậy nhưng cũng không như bây giờ, anh chỉ chạm nhẹ vào thì cô đã muốn dán lên một cách bất chấp.
Lần đầu cô không tránh né vòng tay anh không phải vì sợ hãi không dám từ chối, mà là vì ngọn lửa không nói rõ được cũng không sao tả được lại bừng cháy trong cơ thể.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, mắt đào hoa mê man tựa như ẩn giấu báu vật, như hoa đào nở rộ, quyến rũ mà mê hoặc.
Dường như Trần Thù Quan nhìn ra sự giãy dụa của Mạnh Sơ, càng như hiểu rõ vì sao mà cô giãy dụa.
Anh cúi người liếm đôi môi ấm áp của cô, cắn khóe môi cô, cô hơi nâng mắt lên, cả người xụi lơ vô lực, lại không nhịn được chủ động hôn môi anh, mút bờ môi anh, nước bọt anh, tựa như muốn hấp thụ gì đó từ trên người anh.
Trên người Trần Thù Quan có mùi thơm khiến người khác không thể chống cự, rất muốn anh.
Thả lỏng giam cầm với cô, người đàn ông cởi đồ đi một cách bình tĩnh, nằm hờ trên giường, đường cong cơ bắp dưới eo căng chặt, côn th*t to khỏe, cứng chắc đầy gân xanh dữ tợn, sáng loáng ngẩng cao đầu.
“Sơ Sơ, lại đây.” Trần Thù Quan tựa vào, ngoắc ngoắc tay với Mạnh Sơ, trong mắt cũng không có nhiều tình cảm.
Mạnh Sơ hít sâu một hơi, đi tới phía giường.
Váy bồng của cô gái nhỏ thật sự rất rộng, bị Trần Thù Quan cuốn lên, xếp chồng đến eo, anh chỉ chỉ dương v*t kinh người giữa hai chân mình: “Sơ Sơ ngoan, tự ngồi lên đi.”
Hết chương 32.