Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 26: Xác Nhận


Đọc truyện Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi – Chương 26: Xác Nhận


Edit: Mị Mê Mều
Không dễ dàng xuống tới tầng hầm lầu một, trưởng đài Ngô ân cần đi theo Trần Thù Quan tới tìm chỗ đỗ xe cho anh, ngoài ra còn kéo Tần Tắc lên: “Tiểu Tần, đi chung đi.”
Theo động tác của trưởng đài Ngô, Trần Thù Quan nhìn Tần Tắc đi tới theo một chút, đột nhiên anh dừng bước, túm cô gái nhỏ bước đi chầm chậm rối loạn ở cuối cùng tới bên cạnh: “Sơ Sơ, sao em chậm vậy?”
Nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông truyền đến tay cô, Mạnh Sơ kinh hoàng quay đầu nhìn Tần Tắc, đã muốn hất tay anh ra theo bản năng.

Hai tay nắm lấy nhau, Trần Thù Quan vẫn không buông cô ra, ngược lại dùng sức, thuận thế ghì cô vào vòng tay mình, giam giữ chặt chẽ.

Vì sự ràng buộc của anh, Mạnh Sơ gần như tựa nửa người vào lòng Trần Thù Quan.

Trường đài Ngô là người từng trải lăn lộn nhiều năm, chút tinh mắt vẫn phải có.

Ông âm thầm hối hận vừa nãy mình nhất thời lanh mồm lanh miệng và thất lễ trong thang máy, người ta vốn chẳng phải quan hệ thầy trò gì cả.

Ông hồi tưởng hai giây, sau đó vòng sang bên kia của Trần Thù Quan, tiến lên mở cửa xe thay Mạnh Sơ, nếp nhăn trên mặt rõ ràng chen chất chung một chỗ, cười như vớt vát với hai người ngồi trong xe: “Giáo sư Trần, cô Mạnh đi thong thả.”
Làm một trưởng đài, có quyền cầm lái tuyệt đối với hầu hết các diễn viên, nhưng giờ cử chỉ của ông ta có hơi quá mức nịnh nọt, tư thế cũng hạ rất thấp.

Tần Tắc sẽ không chủ động dò hỏi trưởng đài Ngô, nhưng trợ lý bên cạnh anh là người tinh anh: “Trưởng đài Ngô, không biết vị giáo sư Trần vừa nãy…”
Xe đã bắt đầu lái đi, Ngô Cường ngẩng đầu ra hiệu cho bọn họ nhìn chiếc xe đại chúng không chút bắt mắt nào từ từ chạy xa, nói: “Thành tựu của vị kia ở lĩnh vực chuyên ngành, dự là khó tìm thấy người thứ hai, nhưng điều này cũng không được xem là gì, phía sau anh ta còn liên quan với…”
Ông ta ra hiệu hướng lên trên đầy sâu xa, không nói gì thêm nữa.

Ngô Cường là người giữ kín như bưng.


Bối cảnh đó…!
Trợ lý hơi sửng sốt, cậu cảm giác sau lưng lành lạnh nên không dám tiếp tục hỏi nhiều.

Ngược lại, Ngô Cường hỏi Tần Tắc: “Tần Tắc, cậu biết cô Mạnh vừa nãy à?”
“Hôm nay cô ấy tới thử kính.”
Ngô Cương “ừm” một tiếng, lại đặc biệt để trong lòng.

Ngày đông phương Bắc trời mau tối, vừa mới sáu giờ, bầu trời mờ mịt đã bao phủ thành phố, đèn nê ông rực rỡ sáng nhấp nháy.

Bên trong xe hơi mờ tối, bầu không khí không có chút quanh co khúc khuỷu.

Mạnh Sơ không thoải mái khi ở chung chỗ với Trần Thù Quan lắm, nhất là trong không gian chật chội, nhỏ hẹp như thế này, cô thấy nghẹt thở khiến người ta tuyệt vọng.

Tay Trần Thù Quan đặt trên vô-lăng khẽ run, chờ khoảng nghỉ của đèn xanh đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn sang Mạnh Sơ.

Thực ra mắt anh rất đẹp và thâm thúy, vô ý sẽ khiến tạo cho người ta ảo giác thâm tình: “Sơ Sơ…”
Thứ phản chiếu trong mắt anh lúc này, tất cả đều là cô gái nhỏ yên lặng bên cạnh.

“Hôm nay em tới đài truyền hình làm gì?” Anh hỏi lần nữa, môi mong khẽ mở.

Mạnh Sơ chầm chậm đáp: “Có một buổi thử kính của gameshow.”
Dường như Trần Thù Quan nghĩ đến điều gì, anh nhíu nhíu mày, rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Đầu ngón tay cứng đờ lõm vào bao da vô-lăng, cả buổi mới trả lời cô: “Ừm.

Cảm giác thế nào?”
“Không tốt lắm.” Mạnh Sơ vốn hơi chán nản, xác thực cô ôm hy vọng rất lớn với buổi thử kính lần này.

Nếu cô đạt được cơ hội vốn không thuộc về cô, có phải nó có nghĩa là cô có thể sửa kết cục bi thảm của mình không?
Nhưng sự xuất hiện của Trần Thù Quan lần thứ hai nhắc nhở cô, chút mất mát kia của cô lập tức trở thành vô vọng.

“Vậy…!lần sau sẽ tốt.” Người đàn ông nhìn đôi tình nhân đang ôm hôn trong góc khuất sáng ở ngõ nhỏ đối diện, nhạt nhẽo nói một câu.

Nói thật, Mạnh Sơ có hơi lấy làm lạ, không hiểu sao Trần Thù Quan hôm nay nói nhiều, hơn nữa còn lải nhải.

“Đói bụng không? Tôi đưa em đi ăn, em muốn ăn gì?” Phương hướng anh đi cũng không phải đại học S, lúc nói lời này đã lái xe vào bãi đậu xe ở nơi nào đó.


*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Trong quán cháo có phong cách trang trí thời nhà Thanh – Minh, khung gỗ đàn hương theo phong cách cổ ngăn cách không gian riêng tư, mùi đàn hương thanh nhã mà sâu lắng.

Mạnh Sơ không quen ngồi ghế bành bằng gỗ đặc cứng rắn, cô tùy ý chọn chén canh bí đỏ thanh đạm rồi giao thực đơn cho Trần Thù Quan.

Cháo được hầm ngay lúc đó, đem lên khá chậm, xung quanh chỉ có âm nhạc êm dịu lẳng lặng chảy xuôi.

Mạnh Sơ căng thẳng thần kinh, ngồi cứng đờ không nhúc nhích, thậm chí đến cả nước lọc trước mặt do người phục vụ rót cô cũng không dám uống.

Canh bí đỏ của Mạnh Sơ được đưa tới, Trần Thù Quan chặn thìa canh trong tay người phục vụ, bài trí cháo cho cô.

Ánh sáng màu da cam nhuộm đẫm ra, chiếu lên người đàn ông ngồi đối diện, mạ thành kim quang đầy người, vốn là người đàn ông thu hút, không có bất kỳ quy luật gì lại càng thêm hấp dẫn.

Một tay Mạnh Sơ khuấy chén cháo, tay run bật bật, sững người không định ăn.

Động tác máy móc cứng ngắc, lập lại hết lần này đến lần khác.

Cô không dám.

Cơ thể của cô đang chống cự.

Bất kỳ đồ vật nào anh chạm qua hay đưa tới.

Trần Thù Quan làm như không có chuyện gì xảy ra.


Lúc Mạnh Sơ đang cúi đầu, trên mặt anh treo nụ cười quỷ dị, trêu ghẹo cô nói: “Sao Sơ Sơ không ăn vậy, chẳng lẽ trong cháo bị người khác hạ độc à? Mau ăn đi, lạnh sẽ đau dạ dày.”
Mạnh Sơ nghe vậy thì sợ hãi ngẩng đầu.

Câu “Bị người khác hạ độc” từ trong miệng anh nói ra, mặc dù anh chỉ nói đùa nhưng vẫn kích thích cô hồn bay phách lạc.

Cả người cô như bị vây chặt trong ghế bành nho nhỏ, toàn thân không thể cử động, ngũ giác đều biến mất.

Cho đến khi “loảng xoảng” một tiếng, chén trong tay bị lật úp, bắn tung tóe lên quần áo cô.

Rốt cuộc cô bình tĩnh lại, quay đầu nhìn bốn phía, không có vết máu, không có đau nhức, không có gì cả.

Mà người đàn ông tựa lưng vào ghế một cách tỉnh táo.

Từ trong phản ứng của cô, anh hoàn toàn xác nhận suy nghĩ của mình.

Người phục vụ lau sạch bàn, lại lấy bộ đồ ăn đến, thêm một chén cháo dưới mí mắt Mạnh Sơ.

Một bữa ăn chấn động lòng người, cuối cùng cũng kết thúc.

Hết chương 26.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.