Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 2: Kẻ Điên


Đọc truyện Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi – Chương 2: Kẻ Điên


điên
Edit: Mị Mê Mều
Vật nam tính to lớn cứng rắn như gang chọc thủng tấm màng mỏng không chút lưu tình, tiếng kêu thảm thiết, thê lương của cô gái nhỏ cắt ngang màn đêm: “A…!đau…”
Trần Thù Quan nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, đặc biệt săn sóc chợt ngừng động tác, anh hơi lui ra, cúi người nhìn đến chỗ hai người kết hợp, mặc dù dưới ánh sáng vàng mờ không rõ ràng, anh vẫn nhạy bén phát hiện chất nhầy khác thường dinh dính trên dương v*t.

Khứu giác của anh luôn nhạy bén, huống chi mùi tanh như gỉ sắt này trên thực tế rất dễ kích thích ham muốn ở đáy lòng anh, chỉ là sự kiềm chế của anh rất tốt, sẽ không để cho người khác phát hiện được.

Trần Thù Quan duỗi tay phết cây gậy nhuốm máu của mình, dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạnh Sơ, anh không chút hoang mang mà ngậm vào, liếm đi, ngước mắt nhìn cô, cười nói: “Hương vị không tệ.”
Trần Thù Quan là kẻ điên, Mạnh Sơ bị dạy dỗ nửa đời mới hiểu được sự thật này.


Cô không khỏi oán hận, vận mệnh đã cho cô cơ hội làm lại từ đầu, vì sao không sớm hơn một chút, sống lại trước lúc cô trêu chọc anh?
Trần Thù Quan chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác được cơ thể phụ nữ bao lấy, dưới góc nhìn của anh, một khối thịt này và những món ăn ngày thường của anh cũng không có gì khác biệt, đều được tạo thành từ albumin và mỡ.

Có điều trong giây lát anh, anh mê muội, thân thể của thiếu nữ cực kì nóng bỏng, không ngờ cô yếu ớt lại có sức lực lớn như vậy, cánh hoa mềm mại siết chặt cây gậy lớn của anh, tầng tầng thịt nịnh hót mở mấy cái miệng nhỏ mút lấy, nuốt vào không chút mệt mỏi, anh gần như không thể động đậy.

Mùi thơm ngát thiếu nữ ngọt ngào nhè nhẹ quanh quẩn ở chóp mũi, dường như còn có tác dụng hơn thuốc thử ether trong phòng thí nghiệm, dù sao anh từng nghiên cứu tính kháng thuốc của mình với ether, sau hai phút tiếp xúc, anh vẫn có thể duy trì tỉnh táo tuyệt đối.

Không giống cô, chỉ cần cởi sạch nằm ở đây, mắt hoa đào sóng nước mênh mông khẽ nhíu, một tay cầm bầu ngực mềm mại tô điểm nụ hoa hồng nhạt, bụng không có một vết sẹo, mở chân ra, không cần làm gì cũng đủ lay động tâm trí anh.

Đây không phải là hiện tượng tốt, bản năng Trần Thù Quan nhận thấy nguy hiểm, nhưng loại cảm giác nguy hiểm hiếm thấy này ngược lại khiến anh cảm thấy hưng phấn.

Như dã thú ẩn nấp trong rừng sâu, mãi lâu mới thấy con mồi, dục vọng chinh phục và chiếm hữu chiến thắng tất cả.

Trần Thù Quan không kịp chờ cô thích ứng thì đã lui mông, thẳng lưng vùi vào người cô cắm rút.


Trộm thấy sự chống cự của cô, Trần Thù Quan cảm thấy hơi mất hứng, anh vẫn thích cô gái nhỏ đầy năng lượng mấy phút trước, vểnh mông nhỏ nằm nhoài trên người anh, vừa gặm vừa liếm, hết sức lẳng lơ, ánh mắt quyến rũ dụ dỗ anh.

Anh chợt không vui đánh vào mông cô, ra lệnh: “Nâng mông lên, duy trì tư thế này, chân mở lớn ra chút nữa.”
Trần Thù Quan tức giận vì sự thay đổi của cô gái nhỏ, nhưng nào biết nội tâm Mạnh Sơ của lúc này đã thay đổi, trở thành Mạnh Sơ bị anh tiêm vi khuẩn Listeria, bất đắc dĩ làm bạn với xe lăn mười năm, đến phút cuối cùng tuyệt vọng nhảy lầu.

Càng không biết rốt cuộc cô gái nhỏ vất vả thế nào mới miễn cưỡng ăn dương v*t thô lớn hơn người thường của anh, đùi bị bẻ ra thành đường thẳng, miệng huyệt trắng mịn chưa từng gặp ai bị lộ ra không chút che chắn, run rẩy kẹp chặt gậy th*t lớn hơn nó mấy lần, vách huyệt căng đến cực hạn, nếp nhăn non nớt trong huyệt đều bị kéo căng, để chừa ra nhiều không gian chứa đựng anh hơn.

Anh trông lịch sự cấm dục, khá tự kiềm chế, đối xử với ai cũng bình tĩnh, lạnh nhạt, dáng dấp như đóa hoa lạnh lùng không cho người khác khinh nhờn, nào ngờ rằng anh ở trên giường lại như vậy.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Trần Thù Quan cởi bỏ quần áo, không còn mắt kính ngụy trang, bỗng dưng anh tăng thêm mấy phần tà ác dọa người, khiến người ta không khỏi khủng hoảng, kinh sợ.


Gân xanh phồng lên lạ thường quấn quanh toàn bộ thân gậy to lớn, từ cơ bụng săn chắc nổi dọc xuống, trông xấu xí mà dữ tợn.

Nó không ngừng gây rối, giày vò hoa huy*t yếu đuối, mẫn cảm Sơ Sơ theo động tác lên xuống chập trùng của người đàn ông
Mạnh Sơ cảm thấy giày vò, nửa người dưới tựa như lăn qua lưỡi dao, ngoại trừ đau đớn thì chẳng cảm giác được gì nữa, đè nén giọng, khổ sở cầu xin: “Đừng mà, anh đừng cử động, rút ra trước được không? Bên dưới tôi đau quá.”
Đương nhiên là không.

Hết chương 2.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.