Bạn đang đọc Nam Chính Không Thay Người FULL – Chương 8: Hiểu Lầm
Quan Thừa Phong và Tân Kình xác định ngày mai sẽ để Tân Kình đưa Tân Duyên đến chỗ của mình, sau khi học xong sẽ quay về nhà họ Tân.
Hắn vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm.
Nhà họ Tân sống tại một tòa nhà cao năm tầng.
Quan Thừa Phong đi qua hành lang dài hẹp u ám lại gặp được người bạn trước đó đã đi tìm Tân Duyên.
Ở thời đại này, vì lí do chính ơhur cung cấp giáo dục đến khi thành niên và hệ thống giao thông công cộng tương đối phát triển nên trẻ con đi học được phân lớp dựa theo năm sinh và tháng sinh, trong một thành phố những ai sinh cùng năm cùng tháng sẽ vào cùng một lớp, thường sẽ học chung với nhau.
Người trước mắt này là bạn học của Tân Duyên, nói cách khác tuổi tác cũng giống với Tân Duyên.
Nhưng người này nhìn qua đã thấy trưởng thành thục hơn Tân Duyên một chút.
Tướng mạo không đẹp như Tân Duyên nhưng khí chất rất ôn hòa, khiến mọi người theo bản năng gần gũi.
Quan Thừa Phong cau mày quét mắt nhìn người kia một cái rồi tiến vào thang máy.
Túc Giang Nham từ trong thang máy đi ra rồi thở phào nhẹ nhõm thật sâu.
Gã có chút sợ Quan An.
Trong quyển tiểu thuyết “Chiến sĩ Phúc Năng mạnh nhất” này, Quan An mặc dù chỉ là một nhân vật phản diện nhỏ ở giai đoạnn đầu dùng để thúc đẩy nội dung câu chuyện nhưng người nọ là một tên biến thái!
Trong sách có miêu tả vài nét về Quan An, chỉ đọc chữ cũng đủ khiến người ta nổi da gà.
Hơn nữa trong giai đoạn này di chúc của Quan Thừa Phong vẫn chưa được công bố, Quan An còn có thể ỷ vào tên tuổi của Quan Thừa Phong muốn làm gì thì làm… Nếu gã chọc giận Quan An mà Quan An muốn giết chết gã thì Sở Đông Vũ lúc này vẫn chưa gây dựng được thế lực của mình chưa chắc đã cứu được gã.
Quan An tới nơi này làm gì? Có liên quan đến Tân Duyên sao?
Túc Giang Nham tăng nhanh bước chân đi đến nhà Tân Duyên.
Mà lúc này Tân Duyên còn đang tò mò nhìn ba mình: “Ba, sao ba lại để con… làm trợ lý cho Quan An?”
Sao người kia chỉ nói với ba vài câu, ba đã để con đi làm trợ lý cho người ta rồi?
“Cậu ta là cháu trai của Quan Thừa Phong, nhất định không kém, con đi làm trợ lý cho người ta có thể học được không ít thứ.” Tân Kình nói.
“Thế sao ba cũng đi?” Tân Duyên lại hỏi, mới vừa nói xong cũng “Á” một tiếng —— mẹ của y vừa lấy ra một bình thuốc nước, lúc này đang bôi lên mặt y…
Nước mắt của Tân Duyên bị cơn đau bỗng nhiên xuất hiện ép cho chảy ra ngoài.
Tân Kình từ nhỏ đã không dễ nhìn, nhưng lại cưới được Chu Y Y vô cùng xinh đẹp, lại sinh ra đứa con trai trò giỏi hơn thầy.
Nhìn rất giống vợ ông, đứa con lớn lên đáng yêu đang nước mắt lưng tròng khiến trong lòng Tân Kình mềm nhũn, nhưng cuối cùng ông vẫn ép bản thân phải cứng rắn: “Con chưa từng từng đi làm, ba đi theo dạy con làm việc!”
Tân Duyên luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng lúc này Chu Y Y lại xoa lên mặt y rất nhiều thuốc nước.
“Mẹ, mẹ nhẹ chút.” Tân Duyên đáng thương lắp bắp nói.
“Mẹ đã rất nhẹ nhàng rồi, vết thương này của con nhất định phải bôi thuốc, không là hỏng mặt đấy.” Chu Y Y trừng con trai một cái.
Chỉ là giọng nói của bà ngọt ngào, khuôn mặt tròn tròn, thật sự không có lực uy hiếp.
“Sẽ hỏng mặt sao?” Tân Duyên sốt ruột.
“Bị thương trên mặt nhất định phải chú ý.”
“Thế mẹ bôi cho con nhiều chút!” Tân Duyên vội vàng nói, người như y không có bản lĩnh gì chỉ có một khuôn mặt có thể dùng, nhất định phải bảo vệ!
Chu Y Y nghe vậy lúc này lại bôi thêm rất nhiều thuốc lên mặt con.
Mới vừa bôi thuốc xong, bọn họ liền nghe được tiếng gõ cửa.
Tân Kình đi tới cửa, nhìn ra ngoài thông qua màn hình trên cửa, thấy là Túc Giang Nham thì hơi nhướn mày.
Tân Kình tin tưởng những câu Quan Thừa Phong vừa nói trước đó —— Quan Thừa Phong đáng giá được kính trọng, cháu của Quan Thừa Phong khẳng định cũng không kém.
Nếu người này muốn gây bất lợi cho bọn họ thì đã không nói nội dung di chúc của Quan Thừa Phong cho họ biết… Lấy thân phận của cậu ta muốn bí mật giết chết con ông cũng không khó khăn gì.
Ông muốn đi cùng cũng là vì lo con mình cái gì cũng không biết, không cẩn thận lại đắc tội người ta.
Nếu Quan Thừa Phong có thể tin tưởng, vậy có nghĩa là thực sự có người muốn hại con ông, người này còn là bạn học của con trai.
Tân Kình mở cửa, quan sát Túc Giang Nham một chút.
Trước đây Túc Giang Nham đến tìm Tân Duyên từng thấy Tân Kình.
Tân Kình đen gầy, nhìn có chút già, giống như nông dân trong thời đại trước khi gã xuyên không đến, nhưng ở thế giới này dáng dấp của Tân Kình lại là điều mọi đàn ông đều ao ước.
Túc Giang Nham vẫn luôn không quá thích Tân Kình, nhưng Tân Kình mỗi lần nhìn thấy gã đều tươi cười, đối xử rất tốt với gã —— Tân Kình và Chu Y Y thương yêu Tân Duyên, nên đối với bạn bè của Tân Duyên cũng là yêu ai yêu cả đường đi.
Nhưng hôm nay Tân Kình…
Vẻ mặt Tân Kình khó coi, Tân Duyên xảy ra chuyện rồi?
Nghĩ cũng đúng, trong tiểu thuyết Quan An cũng đã giết chết mấy người, đêm qua sau khi Tân Duyên vào phòng hắn vẫn luôn không đi ra, dù cho không bị hắn giết chết thì nhất định cũng phải chịu tội rất nhiều.
Trong đầu mới vừa lóe lên ý nghĩ này Túc Giang Nham liền gặp được Tân Duyên.
Trên mặt Tân Duyên được bôi lên rất nhiều thuốc nước màu xanh khiến cho khuôn mặt y cũng toàn một màu xanh mượt, mà thuốc nước này cũng không thể che hết toàn bộ vết thương trên mặt.
Ngoài ra, đôi mắt Tân Duyên sưng vù, khóe mắt còn mang theo nước mắt, rõ ràng trước khi gã tới còn vừa khóc.
Túc Giang Nham nhất thời yên lòng.
Đêm qua, hơn nửa là Tân Duyên bị Quan An mạnh mẽ giằng co một phen, về phần tại sao không chết… Tân Duyên là nhân vật chính, cho nên mạng lớn?
Cho dù Tân Duyên không chết thì đã sao, y đã bị Quan An dằn vặt, Sở Đông Vũ còn có thể liếc mắt nhìn y nữa sao?
“Tân Duyên, cậu làm sao vậy?” Túc Giang Nham lo lắng hỏi.
“Tớ không sao.” Tân Duyên không muốn nhiều lời.
Chuyện xảy ra tối hôm qua đối với y mà nói thực sự rất mất thể diện! Y không muốn để cho Túc Giang Nham biết.
Túc Giang Nham sợ hỏi nhiều sẽ khiến Tân Kình nghi ngờ mình, Tân Duyên đã không muốn nhiều lời nên hai người chỉ nói chuyện đơn giản vài câu liền thôi.
“Tân Duyên bị thương nhẹ, không quá thoải mái, lần tới Tiểu Giang đến chơi với nó sau nhé.” Tân Kình nói với Túc Giang Nham.
“Vâng, vậy lần sau cháu lại tới.” Túc Giang Nham khéo léo cười nói với Tân Kình rồi rời khỏi nhà họ Tân.
Túc Giang Nham vừa đi, Tân Kình liền nhìn con trai: “Duyên Duyên, chuyện đêm qua con kể lại tỉ mỉ một lần cho ba nghe.” Túc Giang Nham vừa nãy kia, ông cứ cảm thấy gã có chút không đúng.
“Đêm qua… Đêm qua cũng không có chuyện gì…” Tân Duyên cẩn thận nhìn ba mình, rồi lại quay đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ nhất định phải chữa tốt vết thương trên mặt con để nó biến mất hoàn toàn!”
“Duyên Duyên con yên tâm, tuy rằng con dễ bị thương nhưng cũng không để lại vết sẹo…” Chu Y Y trước đó chỉ là dọa con thôi, lúc này thấy y cuống lên lại vội vàng an ủi.
“Tân Duyên! Đêm qua xảy ra chuyện gì Quan An đều kể với ba hết rồi!” Tân Kình trực tiếp gọi tên đầy đủ của con trai.
Tân Duyên khựng lại.
Tân Kình hừ lạnh một tiếng, chiếu lại video Quan Thừa Phong vừa quay đêm qua: “Cậu ta quay video lại hết những gì xảy ra hôm qua!”
Tân Duyên: “…” Quan An là ma quỷ sao? Thế mà còn quay video!
Anh ta đang nghĩ cái gì vậy chứ!
Sắc mặt Tân Duyên lúc xanh lúc trắng, khóc không ra nước mắt cứ như bị phán án tử trước mặt ba mẹ.
Giờ nghĩ đến Quan Thừa Phong là y lại muốn nghiến răng —— cái video mất mặt như vậy mà cũng để cho ba mẹ y xem!
Còn nữa, có phải anh ta “không được” không đó! Y chủ động nhào vào mà sao người này có thể lạnh lùng như vậy…
“Rốt cuộc là ai muốn hại Duyên Duyên!” Giọng nói của Chu Y Y đột nhiên nổ tung trong nhà.
Dáng người bà thấp bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo được bảo vệ tốt giống Tân Duyên vừa nhìn đã mềm lòng, bình thường ăn nói nhỏ nhẹ nhưng lúc này bà lại bùng nổ ra giọng nói vừa to vừa cao khiến Tân Duyên theo bản năng phải trốn ra sau lưng ba.
Trước đây mỗi lần mẹ y phát hỏa y đều phải dựa và ba cứu mạng.
“Thậm chí có người còn bỏ thuốc Duyên Duyên! Dáng vẻ của Duyên Duyên như vậy cũng không biết đã bị chúng nó cho uống thuốc gì! Không được, chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Chu Y Y nghiến răng nghiến lợi.
Khi Tân Kình nói chuyện với Quan Thừa Phong thì Chu Y Y xem qua vết thương của Tân Duyên.
Khi đó Tân Duyên vội vã tắm rửa thay quần áo, nước thuốc của bà cũng cần phải pha chế nên mới chưa kịp bôi thuốc cho Tân Duyên.
Đương nhiên bà không vội còn có một nguyên nhân khác, đó chính là vết thương trên người Tân Duyên đều là vết thương nhỏ.
Bà cũng biết thể chất của con mình, vết thương trên mặt Tân Duyên, rửa mặt cho y mạnh tay một chút cũng có thể tạo thành thương tổn rồi.
Con trai bà chỉ nhảy nhót từng bừng một lúc đã có chút vết thương ngoài da, lúc trước bà còn nghĩ con trai mình trên đường về gặp được cháu trai của Quan Thừa Phong, nhìn vết thương của nó quá khủng bố nên cháu trai của Quan Thừa Phong mới đưa nó về,
Bà đọc nhiều tiểu thuyết còn cảm thấy rất lãng mạn.
Kết quả… Sự thật lại là như vậy?
Chu Y Y hận chết kẻ nào hãm hại con mình.
“Duyên Duyên không có chuyện gì, em đừng gấp…” Tân Kình động viên vợ mình, vội vã xóa video.
Chờ Chu Y Y bình tĩnh lại, Tân Kình lần thứ hai nhìn con trai: “Duyên Duyên, đêm qua đã xảy ra chuyện gì, con tỉ mỉ nói cho ba mẹ.”
Lần này Tân Duyên không còn dám che giấu, kể lại tất cả mọi chuyện, chỉ là y cũng không biết chuyện gì xảy ra, có thể nói cũng rất ít.
Tân Kình nghe xong, thở dài: “May là người con gặp không phải người xấu!”
Tân Duyên bĩu môi, nhưng cũng không phản bác lại ba mình —— Quan An là quân tử, cũng rất đẹp trai…
“Ngày mai đến nhà người ta, con phải nghe lời cậu ấy.” Tân Kình lại nói.
Tân Duyên bất đắc dĩ gật đầu, cũng không tránh được thấy kì quái —— Quan An là cháu trai của Quan Thừa Phong, khẳng định không thiếu tiền, cũng không nhìn lọt số tiền bồi thường của y, nếu như vậy sao còn đưa y về nhà, còn tuyển y làm trợ lý?
Hẳn là Quan An không thiếu trợ lý đi?!
Túc Giang Nham nói y rất đẹp, sau khi trang điểm lại càng đẹp, chẳng lẽ… Quan An coi trọng y?
Tân Duyên đột nhiên có chút mong đợi ngày mai.
Sau khi Túc Giang Nham rời khỏi nhà Tân Duyên thì lấy thiết bị liên lạc ra tìm kiếm thông tin liên quan đến xổ số.
Thời đại này có rất nhiều chủng loại xổ số, đồng thời, phát hành vé số không phải chính phủ mà là các thế gia.
Thật ra mua xổ số online cũng được, nhưng ở trong sách Tân Duyên lại mua offline… Túc Giang Nham sợ nội sau khi nội dung truyện bị gã phá hỏng sẽ không trúng thưởng được cuối cùng đành đến tận cửa hàng duy nhất bán vé số trong thành phố này.
Kết quả là dù chỉ có một cửa hàng nhưng hầu hết vé số đều được bán tại đây và ít nhất 2/3 số vé số này được chọn theo số!
Cuối cùng mua kiểu gì đây?
Túc Giang Nham rất xoắn xuýt, xui xẻo là trong sách cũng chỉ nhắc đến qua một câu, Tân Duyên dùng sinh nhật Sở Đông Vũ để mua vé số, lại không nói rõ là dùng số nào, cũng không nói có dùng năm hay không, có tách ra hay không, hoặc có dùng lặp con số nào hay không.
Túc Giang Nham có cảm giác sứt đầu mẻ trán, gã tính tới tính lui cuối cùng vẫn không cam lòng bỏ qua, mua mười mấy loại.
Cha mẹ Túc Giang Nham đều là công nhân bình thường, thu nhập mỗi tháng trên dưới ba nghìn, nếu không phải có một căn nhà nhỏ với một phòng ngủ một phòng khách do người lớn tuổi để lại cho chưa chắc đã có thể sống qua ngày.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên trong tay Túc Giang Nham không có tiền.
Xui xẻo thay vé số cũng không rẻ, mười mấy loại vé số, gã còn có vài tờ phải đổi để có được số mình muốn, cứ như vậy trong nháy mắt mấy trăm đồng đã bay màu.
Túc Giang Nham đau lòng không chịu được, nhưng bị nhân viên cửa hàng vé số khinh bỉ: “Mua không nổi thì đừng mua.”
Lườm nhân viên kia một cái, Túc Giang Nham cầm vé xổ số vội vã rời đi, về nhà.
Nhà gã chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, trước vẫn luôn là cha mẹ gã ở trong phòng ngủ, gã ở phòng khách.
Nhưng trước đây không lâu gã đưa Sở Đông Vũ về nhà.
Thành Sùng An được Vương gia, một trong bảy đại thế gia quản hạt.
Quan hệ giữa Vương gia và Sở gia vẫn luôn không quá tốt, chuyện em trai con riêng của Sở Đông Vũ dưới sự ủng hộ của ông bố đánh đuổi Sở Đông Vũ khiến vài người Sở gia rất bất mãn.
Vương gia muốn nhìn vở kịch của Sở gia, Sở gia cũng có vài người đứng về phía Sở Đông Vũ… Sở Đông Vũ ở thành Sùng An vẫn coi như được bảo đảm tính mạng.
Nhưng em trai Sở Đông Vũ động tay động chân khiến Sở Đông Vũ có một khoản nợ lớn, vì vậy trong túi Sở Đông Vũ một xu cũng không có.
Sở Đông Vũ không xu dính túi chỉ có thể ăn ở tại nhà họ Túc.
Túc Giang Nham tốn công sức mới có thể thuyết phục được cha mẹ nhường phòng ngủ cho Sở Đông Vũ trụ, nhưng từ đó trở đi nhà họ luôn có mâu thuẫn.
Gã mua xổ số về nhà thì thấy cha mẹ mình đang không vui ăn loại cơm dinh dưỡng rẻ tiền nhất.
Này nói là cơm, kỳ thực chỉ là những bộ phận đầu thừa đuôi thẹo của dị thú trộn lẫn vào nhau, lại thêm chút thuốc vitamin trộn vào làm thành, rất khó ăn.
Túc Giang Nham không thích ăn cái này, Sở Đông Vũ càng ăn không vào cái này, cho nên gần đây Túc Giang Nham đều mua một vài thức ăn quý giá hơn cho Sở Đông Vũ, ngày hôm nay gã mang theo hai hộp cơm dinh dưỡng năm mươi đồng về nhà.
Nhìn thấy hai hộp cơm kia cha mẹ Túc Giang Nham liền mất hứng —— nếu không phải Túc Giang Nham nói nhà Sở Đông Vũ rất có tiền, hai ngày nay Sở Đông Vũ cũng tích cực ra khỏi thành đi săn thì bọn họ đã làm ầm lên rồi.
Tâm trạng không vui nên cha mẹ Túc đang định mắng Túc Giang Nham vài câu thì Sở Đông Vũ từ phòng ngủ đi ra.
Khi Sở Đông Vũ được Túc Giang Nham cứu đã bị thương nặng.
Túc Giang Nham không có tiền mua thuốc trị thương nên vết thương trên người hắn lúc này vẫn chưa khỏi hết.
Nếu là trước kia lúc này hắn nhất định đang nằm trên giường dưỡng thương, nhưng cha mẹ Túc Giang Nham khó ở hắn ăn cơm dinh dưỡng loại xịn nhất cũng không vào, cũng chỉ có thể mang theo vết thương ra khỏi thành.
Ngày hôm qua từ ngoài thành trở về, hắn liền cảm thấy rất không khỏe, còn lo lắng cho Túc Giang Nham mãi không về nhà… Sau khi đón Giang Nham từ club về nhà, hắn liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Hiện tại Túc Giang Nham mua đồ ăn trở lại… Sở Đông Vũ tiếp nhận đồ ăn Túc Giang Nham mang về, rồi nói với Túc Giang Nham: “Dị thú lúc trước anh bắt được đã bán rồi, tiền kia vừa gửi vào tài khoản của anh sẽ bị trừ ngay lập tức, mai em đi với anh một chuyến, để người ta chuyển tiền vào tài khoản của em.”
Sở Đông Vũ đặc biệt đi ra nói lời này thực chất là nói cho cha mẹ Túc nghe.
Sau khi cha mẹ Túc Giang Nham nghe được quả thật rất vui, Túc Giang Nham cũng cũng rất vui —— gã có tiền mua vé số rồi!.