Bạn đang đọc Nam Chính Không Thay Người FULL – Chương 67: Đi Gặp Gia Trưởng
Edit: Gin’s
Nhà họ Vương thất thế, Triệu Khoa Lâm mất tích.
Xảy ra chuyện như vậy không chỉ người nhà họ Triệu theo Triệu Khoa Lâm đến thành Hàng Hải bối rối, ngay cả dân chúng thành Hàng Hải cũng bối rối.
Cũng chính lúc này Chân Thiệu Tề cường thế ra tay, trực tiếp tiếp quản thành Hàng Hải.
Chuyện lần này tiến hành rất thuận lợi.
Vốn dĩ họ là người của Cộng Tiến Hội, không có cơ hội tiến vào cơ cấu chính phủ nhưng có Triệu Khoa Lâm hỗ trợ họ đều đã vào, rất nhiều người còn ngồi ở vị trí cao.
Hơn nữa trước đó Triệu Khoa Lâm và nhà họ Vương đánh lợi hại, rất nhiều người cảm thấy hai nhóm người là cá mè một lứa, đều không có hảo cảm…
Chân Thiệu Tề những năm này ở thành Hàng Hải Thành có thanh danh rất tốt, càng chiếm được ủng hộ của mọi người.
Này còn chưa tính, Chân Thiệu Tề sau khi ổn định Hàng Hải Thành còn khôi phục đường truyền tin ở thành Sùng An, đồng thời đưa ra chứng cứ Triệu Khoa Lâm cố ý khơi ra thú triều, và rất nhiều chuyện chẳng mấy vẻ vang của nhà họ Vương, tất cả đều đăng lên internet.
Khi Triệu Khoa Lâm và nhà họ Vương tranh đấu từng công khai rất nhiều chuyện xấu của nhà họ Vương từng làm, nhưng chuyện liên quan đến một vài thế gia y sẽ không công khai.
Dù sao y cũng là thế gia.
Tranh đấu giữa những thế gia nên gạt dân chúng đều sẽ gạt.
Nhưng Chân Thiệu Tề bất đồng, hắn công khai toàn bộ.
Không chỉ như vậy, phương pháp tu luyện Phúc Năng từng được công khai toàn bộ ở thành Sùng An cũng được hắn công khai tất cả.
Mức tín nhiệm ủng hộ của hắn trong dân chúng nhanh chóng tăng đến 90%, số ít không ủng hộ… Đều là mấy giai cấp đặc quyền trước đây, hoặc là người có quan hệ với giai cấp đặc quyền.
Sự tình quá nhiều, Chân Thiệu Tề bận rộn đến mức đầu óc choáng váng, mà vào lúc này Quan Thừa Phong đã mang theo Tân Duyên về thành Sùng An.
Biết được tin tức này, Chân Thiệu Tề có chút muốn mắng người.
Nhưng hắn hết cách rồi, Quan Thừa Phong đã đi mất!
Bất đắc dĩ Chân Thiệu Tề chỉ có thể chộp Sở Đông Vũ tới, bắt Sở Đông Vũ hỗ trợ.
Triệu Khoa Lâm và Túc Giang Nham một sống lại một xuyên sách, việc này Chân Thiệu Tề đã rõ, hắn thậm chí còn để Lâm Kỳ Minh và cặp sinh đôi lấy được “nội dung vở kịch” hoàn chỉnh từ chỗ hai người này.
Nhưng cùng lúc hắn cũng ém chuyện này lại, không cho người ngoài biết.
Chuyện như vậy nhất định phải bảo mật.
Nhưng hắn có thể dựa vào “nội dung vở kịch” làm một ít chuyện.
Không nói những cái khác… Ít ra hắn biết Sở Đông Vũ là tài năng có thể dùng.
Bằng không trong truyện hắn cũng sẽ không giúp Sở Đông Vũ.
Đương nhiên hắn không thể phạm sai lầm giống Túc Giang Nham và Triệu Khoa Lâm, hoàn toàn tín nhiệm nội dung vở kịch… Cuộc sống là chân thực, sao có thể đi tin vào một câu chuyện?
Sau khi Chân Thiệu Tề gọi Sở Đông Vũ tới thì trước tiên thử một chút, phát hiện Sở Đông Vũ thật sự có thiên phú xử lý chính sự lúc này mới cho hắn làm phụ tá hỗ trợ cho mình.
Sở Đông Vũ không biết gì về nội dung vở kích ban đầu, vô cùng cảm kích Chân Thiệu Tề đã thưởng thức, nguyện ý vì công việc này cúc cung tận tụy…
Chân Thiệu Tề cuối cùng cũng coi như thanh thản một chút.
Ha ha, Quan Thừa Phong ông lười biếng à, tôi trọng dụng tình địch của ông!
Nhưng với tính cách của Quan Thừa Phong chắc chắn sẽ không lưu ý loại này…
Thôi, hắn đi làm việc trước vậy…
Quan Thừa Phong xác thực không coi Sở Đông Vũ là chuyện to tát.
Hắn sống không dựa vào người khác an bài, Tân Duyên thích hắn, hắn cũng thích Tân Duyên, nếu như thế Sở Đông Vũ đã là gì?
Hắn lúc trước nhận Sở Đông Vũ làm học trò là vì bọn Chân Thiệu Tề có lòng muốn lợi dụng Sở Đông Vũ để đối phó thế gia… Hiện tại Sở Đông Vũ đã giao cho Chân Thiệu Tề hắn đương nhiên không cần phải để ý đến.
Hiện tại hắn cần thiết làm hai việc.
Một là tăng cao thực lực, như vậy tương lai có người tìm Chân Thiệu Tề gây phiền phức, hắn có thể đi hỗ trợ.
Thứ hai phải.
.
Cùng Tân Duyên đi gặp gia trưởng.
Hắn và Tân Duyên đều đã có thực tế quan hệ, nhất định phải nhanh lên làm lễ cưới, xác định quan hệ.
Quan Thừa Phong vẫn có chút truyền thống.
Khi bọn họ từ thành Sùng An đến thành Hàng Hải tốc độ có chút chậm, nhưng lúc về tốc độ rất nhanh, cơ hồ cũng không lâu lắm đã về đến thành Sùng An.
Mà vào lúc này bên thành Sùng An cũng sớm đã biết những chuyện xảy ra ở thành Hàng Hải, Nhạc Hoằng thậm chí đã chạy tới thành Hàng Hải Thành.
Quan Thừa Phong hơi có chút hổ thẹn.
Bọn họ đều rất bận, cũng chỉ có hắn…
Nhưng cái này không thể trách hắn.
Hắn không phải thần tiên, không thể cái gì cũng làm tốt.
Cho tới nay, điểm kĩ năng của hắn max nhất vẫn là luyện võ, nhiều nhất khi bị thương nặng hắn học thêm chút kiến thức làm thuốc… những thứ còn lại hắn cũng không quá hiểu.
Rất nhiều chức vị trong ban quản lý của một tòa thành hắn còn không rõ, cho hắn đi làm lãnh đạo giả à? Hay là thôi đi!
Coi hắn thành một cái tay, cái chân càng tốt hơn.
Hắn trước đây mang đến tác dụng nhiều nhất là làm người khác kinh sợ, hiện tại hắn thành Quan An tạm thời không có cách nào dọa sợ người khác, trước hết tăng cao thực lực đã.
Quan Thừa Phong vẫn rất thiết thực.
Đến thành Sùng An, hai người Quan Thừa Phong và Tân Duyên về nhà họ Tân trước.
Tân Kình và Chu Y Y đã mua nhà mới.
Tuy rằng Tân Duyên chiếm được một số di sản lớn, nhưng bọn họ cũng không tiêu tiền bậy bạ, nhà mới khoảng tám mươi mét vuông ba phòng ngủ một phòng khách.
Diện tích nhà tám mươi mét vuông, hơn nữa thiết kế rất được, làm thành ba phòng ngủ một phòng khách đã rất rộng rãi.
Lúc trước nhà cửa vẫn chưa thu xếp xong, Quan Thừa Phong vẫn là lần đầu tiên tới đây, đi vào liền cảm thấy nhà rất đẹp, rất khiến người khác yêu thích.
Chu Y Y là người rất biết cách sống, bà luôn có thể thu xếp nhà ở đẹp đẽ ngăn nắp.
“Các con về rồi!” Nhìn thấy Quan Thừa Phong và Tân Duyên, Chu Y Y cười tiến lên đón, “Mẹ đang nấu cơm, sắp được ăn rồi!”
Khi Quan Thừa Phong và Tân Duyên đến phụ cận thành Sùng An cũng đã nói chuyện mình sắp về đến nhà cho hai người Tân Kình.
Hai người Tân Kình tính toán cũng biết hẳn là hôm nay trở về nên cả hai vợ chồng đều ở nhà.
Chờ Quan Thừa Phong và Tân Duyên vào thành, báo một tiếng Chu Y Y cũng lập tức đi nấu cơm.
Chu Y Y đang bận việc, Tân Kình nói chuyện với Quan Thừa Phong: “Không ngờ thành Hàng Hải đã xảy ra chuyện như vậy…”
Quan Thừa Phong gật đầu, nói lạ tình huống ở thành Hàng Hải cho Tân Kình.
Đương nhiên, hắn không nhắc đến những điều cơ mật.
Đến tuổi Tân Kình ai cũng rất quan tâm đến chuyện quốc sự, Tân Kình cũng giống vậy, trò chuyện khí thế ngất trời với Quan Thừa Phong.
Tân Duyên đợi một phút chốc, cuối cùng không nhịn được đưa tay ra nhéo cánh tay Quan Thừa Phong một cái —— Quan Thừa Phong không phải đến cầu thân sao? Tại sao lại nói chuyện thế cuộc ở thành Hàng Hải với ba y?
Chuyện này là sao!
Gần đây Tân Duyên và Quan Thừa Phong rất thân mật, cái chuyện ngắt nhéo nhau này cũng làm không ít.
Lúc này nắn nắn bắp thịt cứng rắn trên tay Quan Thừa Phong y còn có chút tâm viên ý mãn.
Kết quả ngay lúc này Tân Kình đột nhiên nói: “Tân Duyên, con đang làm gì!”
Tân Duyên sững sờ, không rõ vì sao mà nhìn cha mình.
Tân Kình nói: “Con cấu Quan An làm cái gì? Cái đứa nhỏ này thật là coi trời bằng vung!”
Con ông bị làm sao vậy? Quan An đang ngồi tự nhiên lại đi cấu véo người ta!
Thật không có lễ phép!
Bị người ta ghét bỏ làm sao bây giờ?
Nghĩ như thế, Tân Kình còn nhìn về phía Quan Thừa Phong: “Quan An, xin lỗi nhé, đứa nhỏ này bị chúng tôi làm hư, thích làm nũng.
”
“Không sao.
” Quan Thừa Phong nói, này tính là gì? Hắn thích dáng vẻ làm nũng của Tân Duyên.
Lúc buổi tối, còn có thể ghét bỏ Tân Duyên không đủ mạnh, để Tân Duyên dùng sức đấm lưng cho mình.
“Ba!” Tân Duyên gọi một tiếng: “Sao con không lễ phép chứ, anh ấy đồng ý mà!”
Nói xong hai tay của Tân Duyên lại dùng sức đi tóm cánh tay Quan Thừa Phong: “Ba xem, anh ấy không có ý kiến gì luôn!”
Tân Kình vội vàng nháy mắt với con trai —— con ông bị gì thế này, sao có thể tự tiện chạm vào cánh tay người ta vậy chứ?
Tân Duyên thấy mắt cha mình nháy quá nhanh đến mức rút gân bèn dứt khoát ôm lấy cổ Quan Thừa Phong, hôn Quan Thừa Phong một cái: “Con còn như vậy!”
Tân Kình: “…” Chuyện gì thế này?!
Quan Thừa Phong ho nhẹ một tiếng: “Cái này… Chú, tôi và Tân Duyên đã ở bên nhau.
”
Tân Kình bối rối: “Hai đứa…” Con mình lại ở bên Quan An?
Trong mắt Tân Kinh, gia đình họ là một gia đình bình thường đến không thể bình thường hơn, con trai ông cũng bình thường tuy rằng ở trong mắt ông nó là tốt nhất, nhưng thật sự ra ngoài thì cũng chỉ đến thế thôi.
Còn Quan An là ai?
Đây là cháu trai của Quan Thừa Phong!
Thực lực của hắn còn mạnh phi thường, giết được rất nhiều dị thú trong thú triều ở thành Sùng An lúc trước!
Hiện tại người này coi trọng con trai ông?
“Chúng con đã ở bên nhau! Ba, con muốn kết hôn sớm một chút!” Tân Duyên nói.
Mấy năm trước Tân Kình đã biết con trai mình thích đàn ông, lúc đó ông đã nghĩ qua nhiều tình cảnh, nghĩ chờ con mình đưa bạn trai về nhất định phải chiêu đãi thằng cu kia tốt một chút, nhưng bây giờ…
Đúng là phải chiêu đãi cho tốt… Ông có nên đặt nhà hàng để họ mang đồ đến đây bây giờ không?
Tân Kình rốt cuộc không nhịn được, hỏi Quan Thừa Phong: “Cậu… Sao lại coi trọng Duyên Duyên?”
Ông còn nhớ lúc con trai nhận huấn luyện của Quan An ngày nào cũng chơi xấu, cả người toàn vết thương chật vật không thôi.
Mà Quan An lại rất khắc chế, làm chuyện gì đều rất có kế hoạch.
Hai người khác biệt như vậy sao lại ở bên nhau?
“Duyên Duyên rất tốt.
” Quan Thừa Phong đáp, lần đầu hắn gặp chuyện như vậy cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ngược lại là Tân Duyên nói: “Ba, con đẹp như vậy, anh ấy thích con không phải rất bình thường sao? Được rồi… Là con theo đuổi anh ấy!”
Thì ra là con mình theo đuổi…
“Nếu không vì theo đuổi thì ban đầu con đã không đồng ý theo anh ấy luyện võ!” Tân Duyên lại nói, y nói như vậy cũng là hi vọng cha mẹ có thể chúc phúc cho mình.
“Người ta có lòng tốt dạy con luyện võ, con lại…” Tân Kình chỉ hận rèn sắt không thành thép lườm con trai một cái, lại nói với Quan Thừa Phong: “Đứa nhỏ này luyện võ cũng rất dụng tâm.
”
“Tôi biết, tôi cũng rất thích em ấy!” Quan Thừa Phong nói.
Tân Kình cũng là lần đầu gặp phải tình cảnh này, cũng có chút không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng bật thốt lên: “Vậy hai đứa… lúc nào đi đăng ký kết hôn?”
Không chờ Quan Thừa Phong mở miệng Tân Duyên lập tức nói: “Buổi chiều đi ngay!”
Quan Thừa Phong: “…” đi gặp người lớn quá dễ dàng, tốc độ đăng ký kết hôn cũng rất nhanh!
Hoàn chính văn.