Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 48-3


Bạn đang đọc Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều FULL – Chương 48-3


Editor: Endy.
Anh dán vào tai cô oán giận nói, “Đêm qua vừa ký một hợp đồng, trong lòng thực hưng phấn, không thấy em không ngủ được.

Nhưng em lại nhẫn tâm như vậy, gọi thế nào cũng không xuống, tôi ở trong xe cả một đêm, hiện tại lưng đau eo mỏi…”
An Sênh còn nhớ rõ buổi sáng ngày đó, đã qua 7h sáng nhưng trời vẫn còn mờ mịt, trong không khí hơi nước rất nặng, hẳn là trời muốn đổ mưa, không thấy một tia nắng.
Nhưng người Phí Hiên thoang thoảng mùi nước hoa lẫn mùi thuốc lá đêm qua.
Mà thái độ cô đối với anh cũng không biết từ lúc nào đã từ từ chuyển biến, bất đắc dĩ, cam chịu, dung túng.

Đến bây giờ, kinh hãi của An Sênh từng chút một thay thế bằng chờ mong.
Bình giữ nhiệt uống đã thấy đáy, có người đến mua cá, An Sênh thu hồi ánh mắt, cầm dao làm cá.

Dựa theo yêu cầu của khách, đem cá xử lý tốt, trên thắt lưng đột nhiên xuất hiện một đôi tay, cả người cô liền cứng đờ.
“Hôm nay có video hội nghị, một đám lão già kia đều muốn vào quan tài sống mà, còn cùng tôi đàm luận về xu thế kinh tế tương lai nữa chứ…”
Giọng điệu Phí Hiên mang theo oán giận, tay vòng trên thắt lưng An Sênh, cầm một cái tạp dề, lưu loát buộc cho cô “Làm cá như thế nào lại không biết mang tạp dề, làm bẩn hết quần lại phải giặt…”
“Anh lại không…” An Sênh nghĩ muốn cãi lại, muốn nói “Cũng không phải anh giặt”, nhưng mới nói một nửa liền vội vàng nuốt trở lại.
Tuần trước quần áo của cô đều là Phí Hiên giặt…
An Sênh lại đột nhiên hoảng hốt, từ trong kẽ hở lặng lẽ tràn ra một loại khủng hoảng.

Cô cảm thấy Phí Hiên thật sự có độc, giống như các việc nhỏ, thậm chí An Sênh không nhớ được buổi tối một ngày nào đó, thật sự chịu không nổi sự quấy rầy của anh, mời vị “thư sinh đang trên đường đi ứng thi” lên lầu uống một chén nước…

Thật sự anh chỉ lên lầu uống chén nước 5 phút liền đi, đến bây giờ tiến dần từng bước, không riêng thời điểm từ chợ chuẩn bị trở về công ty, sẽ ở lại phòng An Sênh tắm rửa thay quần áo, sẽ còn thuận tay đem quần áo cô cùng của anh bỏ vào máy giặt quần áo…
Thậm chí có một lần, buổi tối hôm trước An Sênh cởi quần lót, nhét ở ngăn giặt đồ lót lại quên giặt, giữa trưa hôm sau Phí Hiên tới phòng trọ, buối tối cô trở về liền thấy quần lót đón gió bay phấp phới trên ban công.
“Anh lại không cái gì hả?” Phí Hiên ngắt khuôn mặt An Sênh một cái, “Tôi mua cho em ngâm phù, vừa lúc mới làm xong, tôi đã dùng áo bọc lại để giữ nóng.

Bây giờ còn nóng mau tới ăn…”
Chị gái bán tôm bên cạnh thấy vậy nói, “Tiểu Phí tới rồi, lại mang thứ gì nha, Sênh Sênh mấy ngày này có chút béo lênđó.”
An Sênh bị Phí Hiên nắm tay, dắt lại ngồi trên ghế nhỏ, anh ngồi xổm đối diện cô, lấy cái hộp nhỏ đựng ngâm phù được bọc trong lớp áo khoác tây trang ra.
Đặt trên tay An Sênh, “Em nói món này ăn nóng ngon nhất, dẫn em đi ăn em lại không đi.

Lần này vẫn còn nóng, tôi gọi điện thoại canh thời gian…”
An Sênh giương mắt nhìn anh, “Không phải nói anh tới vừa lúc sao?”
Phí Hiên chà xát mũi, không trả lời câu hỏi của cô, cầm lấy cái muỗng xúc một miếng, trực tiếp nhét vào miệng An Sênh, ngăn chặn lời nói kế tiếp của cô.
An Sênh thành công bị chặn miệng, trong khoang miệng ngập tràn mùi bơ thơm ngon, mặt mày không tự chủ đều cong lên.
Phí Hiên thay một bộ quần áo khác chỉ mặc khi làm ở chợ thuỷ sản, đem bộ tây trang bỏ vào trong một cái túi trong.
Bộ quần áo này nhìn bình bình không có gì lạ, kiểu dáng cũng không biến hoá đa dạng, nhưng mặc vào rất vừa vặn đẹp, chất liệu cũng rất tốt.

Phí Hiên nói tuỳ tiện mua, An Sênh cũng không tin tưởng, kết quả vừa hỏi, anh còn vẻ mặt kiêu ngạo nói với cô, “Bộ này chỉ có 3000 đồng một bộ bán sỉ.” trên mặt còn viết rõ hàm ý mau khen tôi thật biết tiết kiệm.

(khoảng 9tr5 thui mụi người ạ  anh Hiên thật biết tiết kiệm).

An Sênh nghẹn họng không nói gì, từ đó về sau mỗi lần thấy Phí Hiên thay quần áo làm việc, cô đều dùng ánh mắt nhìn “tên phá sản” để hình dung anh.
“Hôm nay đi ăn món Nhật, tôi đã đặt chỗ.

Ăn xong chúng ta đi xem phim, mới công chiếu, lần trước trong di động em…”
Phí Hiên bên cạnh thu dọn đồ đạc, nói chuyện liên miên với An Sênh, trực tiếp an bài lịch trình đầy đủ cho buổi tối của hai người.
An Sênh đem ngâm phù nhét vào miệng, miệng căng phồng nhìn anh, tay còn nâng cái hộp nhỏ, ánh mắt trừng tròn vo, nhìn rất giống một chú Hamster đang gặm thức ăn.
Gần đây An Sênh đúng thực có béo lên, khuôn mặt vốn gầy yếu, bây giờ đã tròn hơn, cùng ánh mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn phối hợp, đáng yêu muốn chết.
Phí Hiên đang thu thập cá, thật sự bị bộ dáng này của cô nuốt trọn, cầm dao ngồi đối diện An Sênh, cười tủm tỉm hỏi, “Ngon sao?”
An Sênh đã tập thành thói quen anh làm nũng, gật gật đầu, miệng nhanh chóng nhai nuốt để dễ nói chuyện, nhưng như vậy càng giống Hamster.
Tâm Phí Hiên đều muốn tan, đặc biệt muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, nếm thử có phải hương vị hôm nay của ngâm phù phá lệ ngon hay không.
Nhưng anh không dám, theo đuổi An Sênh thời gian lâu như vậy, tuy rằng cô sẽ không giống bộ dáng trước kia, nói một ít lời tổn thương, cũng không có giống như trước kia cự tuyệt anh, nhưng đến bây giờ một chút dấu hiệu chấp nhận anh cũng không có, hai người bảo trì khoảng cách, ngẫu nhiên mới nắm tay.
Mà loại nắm tay này, Phí Hiên đều nhân lúc An Sênh không chú ý, hoặc thừa dịp An Sênh chưa kịp cự tuyệt mới kéo tay cô.
Phí Hiên cảm giác anh đã dùng hết chiêu thức vốn liếng, tụ tập cùng bạn bè càng ngày càng ít, khoảng thời gian này một lòng một dạ nhào vào cuộc sống yên ổn bên cô.
Có người bạn lúc ngàm chán, hỏi thăm, mỗi lần tụ tập đều đem anh ra làm đề tài bàn tán, hiện tại Phí Hiên rất nổi tiếng trong giới.
Theo đuổi một cô gái giết cá, còn kém ba quỳ chín lạy, nhưng lúc này mắt thấy trời đã muốn vào đông, chết sống còn chưa đuổi tới tay.
Phí Hiên nghe vậy cũng cười nhẹ, tuy rằng bây giờ An Sênh vẫn chưa đồng ý, nhưng anh có thể cảm giác được, thời gian cũng nhanh thôi.
Mà anh không thấy thời gian theo đuổi An Sênh có gì vất vả, hoặc giống lời những người đó nói, cảm thấy An Sênh không thích thượng thủ.
Phí Hiên ngược lại rất hưởng thụ, thích mỗi ngày cùng An Sênh ngây ngô.


Cho dù ngốc ở chợ thuỷ sản, trở về tắm hai lần vẫn nghe mùi cá, nhưng chỉ cần mỗi ngày thấy cô, mỗi ngày ở cùng cô, quan sát ánh mắt cô nhìn anh, từ đề phòng thành từng chút tiếp nhận.

Đến bây giờ, An Sênh từ trước đến nay không tự biết, nhưng Phí Hiên đã rất hưởng thụ.
Giống như việc tỉ mỉ tưới nước cho một gốc cây non, thấy nó lớn lên, loại cảm giác khoái hoạt này, không tự mình làm sẽ không cách nào hiểu được.
Mà Phí Hiên kỳ thật cũng từng một lần hoài nghi, bản thân anh có hay không qua một đoạn thời gian sẽ mất hứng thú với An Sênh.
Nhưng hiện thực nói cho anh biết, cùng với An Sênh, mỗi giây mỗi phút, anh đều sâu sắc thích cô thêm một phần.
Anh đã xem An Sênh như người của mình.
Gánh trên vai món nợ lớn, bị anh uy hiếp cùng dây dưa, ban đầu đối với anh không có động thái gì, cũng không lộ ra biểu tình bình nứt không sợ vỡ.
Phí Hiên cho cô xem hợp đồng, xác định anh là chủ nợ, cô cũng không có biểu hiện ra khó chịu, không có uể oải, không có thầm oán ba mẹ liên luỵ, mà rất nghiêm túc, đem tiền lương mỗi tháng trừ một ít tiền sinh hoạt, đều đưa hết cho anh.
Loại cảm giác này thật sự rất mới lạ.

Phí Hiên từ trước đến giờ đều phát tiền lương cho người khác, chưa có người nào đem tiền kiếm được tính toán tỉ mỉ, tất cả giao cho anh, thậm chí ngay cả tiền mua đồ ăn vặt cũng không để lại.
Phí Hiên không có không xem trọng tiền An Sênh đưa, anh rất nghiêm túc.

Mỗi ngày trừ bỏ tiền sinh hoạt, bình thường đều mua cho cô mấy đồ vật nhỏ, mua kẹo cao su đều dùng tiền An Sênh.
Có một lần An Sênh nhìn phong thư quen thuộc, nhìn Phí Hiên móc tiền trong phong thư đó ra mua đồ, liền hỏi Phí Hiên dùng tiền người khác là cảm giác gì.
Lúc ấy, Phí Hiên thực ngứa đòn nói, “Rất sướng, phi thường sung sướng.”
Tới cuối tháng hai người dùng hết tiền, anh lại tăng lên một ít.

Nếu không dùng được, liền chuyển tới mức tiền tháng sau.


Có thể nói, Phí Hiên cùng An Sênh, hai người đều dùng tiền lương An Sênh sống.
Phí Hiên thập phần hưởng thụ loại cảm giác làm “tiểu bạch kiểm” này.
Ban đầu Phí Hiên còn nghi hoặc, là An Sênh khẩn cấp muốn trốn, khơi gợi ra chấp niệm của anh.

Là An Sênh xả thân cứu anh, làm anh bám riết cô, nhớ mãi không quên.

Là An Sênh đột ngột mất tích, nhưng càng ở chung, so với trước kia càng thêm hấp dẫn Phí Hiên, là sức mạnh An Sênh kéo anh về phía trước.
An Sênh miệng ăn ngâm phù, nghe Phí Hiên tự chủ trương, động tác hơi chút dừng lại.
Phí Hiên vội vàng cúi đầu, kỳ thật dư quang đang nhìn An Sênh, chờ cô trả lời.

Bởi vì An Sênh thực sự tuân thủ ước định lúc trước, ba lần khẳng định cự tuyệt anh hai lần.
Hôm qua hai người vừa tham gia một buổi tụ tập, theo lý thuyết hôm nay là ngày cự tuyệt, Phí Hiên kỳ thật không ôm hy vọng quá lớn.
Nhưng An Sênh dừng động tác, xuất thần như vây trong chốc lát, thân thủ lấy một cái ngâm phù nhét vào miệng, không nói gì.
Đây chính là chấp nhận?!
Đây nhất định là chấp nhận!
Bởi vì mỗi lần An Sênh đồng ý cùng anh ra ngoài, đại đa số đều là trầm mặc như vậy.
Phí Hiên yên lặng mở di động, gửi cho Phí Sư một tin nhắn Wechat.
Hiên Hiên không chỉ: Cứ theo nguyên kế hoạch, tìm vé xem phim ở khách sạn.
Fish: Được, anh.
Thu điện thoại, Phí Hiên bởi vì An Sênh cam chịu nên rất vui vẻ, làm việc càng hưng phấn, tiếng huýt sáo so với bình thường đều vang hơn.
– Hết chương 29.3-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.