Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 31: Chạy Cái Gì Hả


Bạn đang đọc Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều FULL – Chương 31: Chạy Cái Gì Hả


Editor: Endy.
Nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, An Sênh hung hăng ở trong lòng mắng chính mình.
Vì cái gì lại ham tiền? Ở phòng bếp giết cá không phải cũng tốt sao?
Nhưng là 3000 đồng a, con mẹ nó cô đang nghèo, huống hồ ai biết loại du thuyền nhỏ này lại chứa “phú ông” Đồng Tứ chứ!
Này không hợp lẽ thường.

An Sênh nhìn chằm chằm vào gương không lên tiếng, thẳng đến khi Đồng Tứ đi đến phía sau, hai tay đặt trên vai cô, An Sênh vẫn còn nhìn người trong gương sững sờ.
“Cô chạy đi đâu mà lâu như vậy?” Đồng Tứ vỗ nhẹ vào vai An Sênh, “Tôi tìm cô vài tháng, đi tại sao không nói với tôi một tiếng?”
An Sênh chống trên bồn rửa tay, chi phiếu cầm trong tay đã muốn ẩm ướt, dừng trong chốc lát, cô mới đáp lời, “Tôi không có lấy tiền của anh.” Một phân tiền cũng không có, cho nên hợp đồng không hợp pháp.
Đồng Tứ “xuy” một tiếng nở nụ cười, buông vai An Sênh ra, đi đến bồn rửa tay phía trước, xả nước.
“Cho nên vừa rồi cô bôi bánh ngọt lên mặt, không phải vì muốn thu hút sự chú ý của tên họ Thanh kia, mà là vì trốn tôi?”
An Sênh không lên tiếng, nhìn Đồng Tứ trong gương, trong lòng nhộn nhạo.

Kỳ thật, cô cùng Đồng Tứ không có giao tình sậu đậm.

Phí Hiên chỉnh anh, cũng không hoàn toàn vì cô.

Vốn dĩ trong truyện, hai người đã như nước với lửa.
An Sênh cứ bỏ đi như vậy, kỳ thật trong lòng không cảm thấy áy náy, nhưng bây giờ Đồng Tứ đứng trước mặt chất vấn, cô khó tránh khỏi có chút chột dạ.
“Không…” An Sênh hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói.
Đồng Tứ quay đầu, một tay chống trên bồn rửa tay, liếc nhìn chi phiếu trong tay An Sênh, “Không phải trốn tôi? Cô vì cái này?”
An Sênh cúi đầu nhìn thoáng qua, Đồng Tứ còn nói, “Đừng nói với tôi, cô thích kiểu người như tên họ Thanh kia nên mới thu hút sự chú ý của hắn?”
An Sênh lắc lắc tờ chi phiếu.

Cái này khẳng định không thể dùng, hơn nữa lúc trước cô cũng chưa từ biệt.

Hiện tại việc cấp bách bây giờ là Thanh thiếu…
Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt hứng thú của Đồng Tứ đối diện, đem tờ chi phiếu bị ẩm đưa cho anh.
“Tiểu Tứ gia…” An Sênh nhìn anh, kéo ra một nụ cười khổ, “Xem như…xem như từng quen biết, cứu tôi một mạng?”
Đồng Tứ ôm lấy cánh tay, cúi đầu nhìn An Sênh, đuôi lông mày nhướn cao, “Cô nghĩ tôi thiếu tiền?”

An Sênh kỳ thật không hy vọng gì, ban đầu cô tính toán cắt đứt quan hệ với những người này.

Bây giờ, Đồng Tứ không giúp một tay cũng hợp tình hợp lý.

Cô chỉ tuỳ tiện thử một chút, không được…liền liều mạng đi.
“Thôi vậy.” An Sênh nhún vai nở nụ cười, đem chi phiếu nắm chặt trong tay, vo thành một đoàn, ném vào thùng rác bên cạnh.
Lần nữa rửa tay, sau đó đi ra ngoài, đi ngang qua Đồng Tứ còn nói, “Tiểu Tứ gia chơi vui vẻ.”
Chân An Sênh như bôi dầu, nhưng vừa mới di chuyển, liền bị Đồng Tứ ngăn lại.
“Cứ như vậy đi?” trên mặt anh cười như không cười, “Không có cái gì giải thích?”
An Sênh cắn cắn môi, cô liền biết, đám người kia, dính đến tên nào cũng khó chơi.
“Tiểu Tứ gia.” An Sênh nói, “Lúc trước chúng ta ký hợp đồng, anh trả tiền tôi làm việc, nhưng đó là việc trước kia.”
“Tai nạn xe cộ kia, tôi xém chút nữa đã mất mạng.

Hiện tại, dùng một chút lực cũng chịu không nổi.” cô thập phần nghiêm túc nói chuyện với Đồng Tứ, “ Phí Hiên ra tay với anh, quả thật có liên quan tới tôi, nhưng là anh để tôi đi theo anh, khẳng định cũng phải biết trước Phí Hiên sẽ làm như vậy.”
“Cho nên?” Đồng Tứ nở nụ cười, biểu hiện trên mặt khó lường.
“Cho nên các anh thần tiên đánh nhau, đừng liên luỵ đến dân thường như tôi.” An Sênh dừng một chút, “Tôi còn gánh một số nợ khổng lồ, anh cứ xem tôi như là cái rắm, thả ra được không?”
Đồng Tứ nở nụ cười, trên tay dùng chút lực, đem An Sênh ôm vào lòng, ghì vai cô, cúi đầu xuống, đưa miệng lại sát, nhìn chằm chằm An Sênh.
An Sênh:…
“Anh đừng như vậy.” An Sênh nổi da gà, muốn giãy dụa.

Tay Đồng Tứ ở sau lưng cô niết lại.
Đồng Tứ lại giật khoé miệng.
An Sênh “…Tiểu Tứ gia, có phải anh bị cái gì kích thích không?” Này con mẹ nó không phải muốn cô hôn anh đấy chứ?!
Đồng Tứ chỉ vào khoé miệng, “Cô xem đi!”
An Sênh lúc này mới ngẩng đầu nhìn một chút, do dự nói, “Không…dính thứ gì a.”
“Cô nhìn kỹ một chút! Nơi này có vết sẹo!” Đồng Tứ nói, “Sẹo! Tôi bị huỷ dung!”
An Sênh:…
Cô lại ghé sát vào nhìn kỹ, lúc này mới thấy được một vết sẹo nhỏ nhợt nhạt trên khoé miệng anh.

Cái này cũng phải nằm sấp trên người Đồng Tứ mới miễn cưỡng nhìn ra được, còn kém dùng kính hiển vi.
Đồng Tứ buông An Sênh ra, “Thấy không! Tôi cùng Phí Hiên bất lưỡng lập! Anh ta tìm tôi bắt lại, ném vào kho hàng, giam lại bốn ngày!’

Đồng Tứ vây quanh An Sênh, “Súc sinh! Cầm thú! Cái gì cũng không có, tay vặn muốn rớt ra, tôi phải dùng miệng cắn đến bị thương—“
“Miệng tôi thiếu chút nữa tét tới mang tai a!” Đồng Tứ trừng mắt nói.
An Sênh trong lòng có chút đồng tình, nhưng vừa nhìn khoé miệng Đồng Tứ, trấn an nói, “Nhìn cũng không rõ ràng…”
“Không rõ ràng?! Tôi phải làm phẫu thuật hai lần, lấy bốn lần da!”
Anh dậm chân tại chỗ, “Lúc bắt đầu phẫu thuật, tựa như cái ** tên hề!” đến ý nghĩ tự sát cũng có.
An Sênh không biết phải nói gì, chỉ có thể chà xát cánh tay anh, “Nhìn không ra, thật sự, một điểm cũng nhìn không rõ, vẫn soái như trước đây!”
“Thật sự?” Đồng Tứ nhìn chằm chằm An Sênh.

An Sênh gật đầu, chân thành tha thiết nói, “Thật sự soái giống như trước, hơn nữa, da anh còn đẹp hơn trước kia…”
Đồng Tứ cuối cùng cùng lộ ra điểm cười, “Da tôi thuận tiện mềm mại hơn hi hi hi.”
An Sênh cũng bắt đầu cười, lại chà xát tay anh.
Đồng Tứ còn nói, “Bất quá, anh ta cũng xuống dốc rồi! Hừ, tôi cũng đem anh ta giam lại bốn ngày.”
An Sênh nhướn mày, “Cũng làm tương tự?”
Đông Tứ lắc lắc ngón tay, “Không.

Tôi cho anh ta ăn uống, rất đa dạng, bất quá bên trong mỗi món ăn tôi đều bỏ xuân dược …”
An Sênh khiếp sợ há to miệng, Đồng Tứ cười như được mùa, “Anh ta sau khi đi ra…”
Anh kề sát vào An Sênh, thì thầm vài câu, cằm cô muốn rớt xuống đất.
Phí Hiên vẫn duy trì tình trạng “súng đã lên đạn” trong bốn ngày, sau khi ra ngoài trực tiếp đưa đến bệnh viện.

“Tiểu đệ đệ” thiếu chút nữa thì hỏng luôn.
Từ đó về sau, hai người xem như triệt để kết thù sinh tử, nhưng quan hệ trưởng bối giữa hai nhà không tệ lắm, tiểu tử hai người chỉ có thể cực lực áp chế.
Phí Hiên huỷ dung Đồng Tứ, Đồng Tứ làm Phí Hiên thiếu chút nữa bị phế, sau đó Đồng Tam bắt được liền đánh gãy chân Đồng Tứ.

Sau khi khoẻ lại, Đồng Tứ lại hớt tay trên một hạng mục của Phí Hiên.
Từ đó, hai người như hai thái cực, trưởng bối hai nhà thật sự nhìn không được, liến bắt hai người bắt tay giảng hoà.

Hiện tại, ngoài mặt cười hì hì, nhưng quay đầu có thể đào tổ tông mỗi bên lên.
Sau khi nghe, An Sênh cảm giác có chút như đã qua mấy đời.


Những kịch tình này, trong truyện ngược lại không miêu tả cẩn thận, nhưng có thể thấy được cốt truyện đã quay về quỹ đạo.
Tay cô khép cằm lại, nói chuyện có lệ cùng Đồng Tứ, sau đó hàn huyên một hồi, còn nói thêm, “Tiểu Tứ gia trước cứ làm việc đi, tôi đây liền…”
“Cô còn thật sự muốn đi tìm tên họ Thanh kia? Tôi nghe nói hắn là người có đặc thù đam mê.”
Phỏng chừng đã đến lúc, đợi lát nữa người thật tìm tới, cô sợ là muốn chạy cũng không được.
“Không có, tôi không tìm hắn.” An Sênh lắc đầu.
“Cũng là.” Đồng Tứ nhìn An Sênh, thần sắc khó phân biệt, “Cô ngay cả Phí Hiên cũng chướng mắt, loại người tạp nham kia làm sao có khả năng để ý.”
An Sênh nói, “Tôi đây trước…”
“Phí Hiên đối với cô là nhớ mãi không quên.” Đống Tứ nói, “Cô đem anh ta quăng sau đầu, nhưng anh ta lại tìm một người giống cô bên cạnh, làm ba anh ta tức giận một trận.”
An Sênh:…Đừng đùa,, theo quỹ đạo truyện, hiện tại hắn là anh phải yêu đương cùng với Phí Lam Lam.
“Thật sự.” Đồng Tứ nhìn vẻ mặt không tin của An Sênh, hỏi cô, “Cô không muốn gặp sao? Chính cô nhìn một chút.”
Không nghĩ.

Cảm ơn.
“Anh ta hiện tại ở…” ở trên du thuyền này.
“Tôi đi trước.” An Sênh không có hứng thú nghe chuyện của bọn anh, ngắt lời nói, “Hẹn gặp lại, tiểu Tứ gia.”
Nói xong liền bước nhanh tới cuối cầu thang, chưa được vài bước, Đồng Tứ đã đuổi theo, bắt lấy tay An Sênh, “Tôi có thể giúp cô thoát khỏi tên họ Thanh, cô phải giúp tôi một chuyện.”
An Sênh tự chính mình cũng có thể thoát khỏi, hiện tại thuyền này còn trong khu vực thành phố Thân Thị, cô tìm một bộ áo cứu hộ nhảy xuống.

Cô phải làm công việc mổ cá, tay luôn có mùi tanh và nước, cho nên di động luôn được bọc chống nước.

Sau khi nhảy xuống nước.

cô có thể gọi người tới đón.

Nếu không được, cô là người tài ba đã mất tích một lần, liền có thể mất tích lần hai.
Bất quá nếu Đồng Tứ chịu hỗ trợ, An Sênh vẫn dừng bước.

Chung quy, công việc bây giờ của cô rất vui vẻ, cô không muốn bắt đầu một lần nữa.
“Giúp cái gì?” An Sênh tự nhận thức không thể giúp được Đồng Tứ.
Môi Đồng Tứ giật giật, “Giúp tôi trả thù Phí Hiên.” Nhưng những lời này chuyển ba vòng tại đầu lưỡi, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Anh nói, “Đợi lát nữa có buổi tiệc rượu, hôm nay tôi không mang theo bạn gái.

Cô làm bạn gái của tôi, tôi giúp cô xử lý tên họ Thanh.”
An Sênh nghĩ nghĩ, nói “Nguyên cả đêm.


Tiểu Tứ gia, ngài đại nhân đại lượng, tôi chỉ muốn sống yên ổn.”
Ánh mắt Đồng Tứ híp lại, gật đầu nói, “Có thể.”
Anh cũng chỉ là chọc tức Phí Hiên một chút.

Phí Hiên tìm thế thân mang theo.

Đồng Tứ thật muốn nhìn xem nếu Phí Hiên thấy bản chính đang bên cạnh anh sẽ có biểu tình gì.
An Sênh đi theo Đồng Tứ, trở về phòng cao cấp của anh.

Đồng Tứ tìm người nói chuyện với người phụ trách, tên Thanh thiếu cũng rất nhanh đã giải quyết, thậm chí tờ chi phiếu kia cũng cho người làm lại cho cô.
“Tiểu tử kia không thiếu tiền, cho cô, cô cầm đi.” Đồng Tứ lần nữa đêm chi phiếu đưa cho An Sênh.

Vừa rồi, anh thuận tiện tìm người nói chuyện cùng người phụ trách mới biết tình huống, không tốn nhiều sức lực, liền tra được nửa năm này An Sênh đều làm ở chợ thuỷ sản.
Anh biết An Sênh.

Nhà cô cũng từng giàu có, vốn là Đại tiểu thư nũng nịu, sau này gia đình phá sản, vì tiền mới theo Phí hiên, vì tiền mới đáp ứng làm tình nhân giả của Phí Hiên.

Đều theo dự liệu của Đồng Tứ.
Bao gồm cả việc làm nhân viên trong khách sạn, Đồng Tứ cũng cho rằng cô làm ở đó vì muốn tìm một người làm chỗ dựa.
Chung quy đã từng là công chúa, ai có thể chấp nhận làm một người hầu chứ.
Lúc trước An Sênh dây dưa với Phí Hiên, vì Phí Hiên cũng không phải là loại người xấu.

An Sênh chỉ cần không quá phận, đời này Phí Hiên không cưới cô, cũng có thể nuôi cô.
Đồng Tứ bị Phí Hiên đâm sau lưng, cũng đã cho người tới bệnh viện, gặp cảnh hai người yêu đương cuồng nhiệt, lúc này mới không nhúng tay trả thù.
Nhưng ai lại nghĩ đến, tiểu nha đầu này đá Phí Hiên, phủ sạch sẽ quan hệ, rồi chạy đến chợ thuỷ sản bán cá hơn nửa năm….
“Tiệc rượu vào lúc nửa đêm, lát nữa sẽ có người mang quần áo tới đây.

Cô còn cần cái gì nữa không?” Đồng Tứ ngồi trên sofa, bắt chéo chân, ngửa người ra sau hỏi An Sênh.
Di động cùng túi của An Sênh đã được người khác đem đến, cô cất chi phiếu vào túi rồi kéo kín, gật gật đầu nói, “Có, tôi đói bụng, tôi muốn ăn.” Đợi lát nữa tiệc rượu mặc dù có đồ ăn, nhưng phải đóng vai bạn gái Đồng Tứ, không thể ăn.
Đồng Tứ gật đầu.

An Sênh nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Còn muốn thêm bánh ngọt và trà.”
Nghĩ đến bộ dạng đầy bánh và trà của An Sênh, Đồng Tứ nở nụ cười.
– Hết chương 24.1-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.