Đọc truyện Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về – Chương 7
Hôm nay Long Quân Dao tự lái xe đến trường học, đã lâu lắm rồi cô mới tự mình lái xe ra ngoài như thế. Cô không còn nhớ rõ lần cuối cùng bản thân tự lái xe là lúc nào nữa, có thể là vào 5 năm trước hoặc cũng có thể là 8 năm trước cũng nên.
Lái xe gần đến cổng trường, Long Quân Dao đã nhìn thấy từ xa bóng dáng của nữ chính Tống Lộ Khiết đứng bên ngoài cổng trường, lưng hơi tựa người vào bức tường phía sau, hình như cô đang chờ đợi ai đó thì phải.
Cùng lúc đó, Long Quân Dao thấy chiếc xe thể thao màu đen có nét quen thuộc. Cô cố gắng lục trong trí nhớ của nguyên chủ xem đó là xe của ai thì ngay lập tức gương mặt lạnh lẽo, không kém phần soái khí của Ngạo Thiên hiện lên.
Nhìn chiếc xe thể thao đen phía trước, mặt Long Quân Dao sa sầm xuống, hình như tên Ngạo Thiên đang có ý định dừng lại phía trước Tống Lộ Khiết để tán tỉnh nữ chính thì phải.
Khẽ nhếch mép, Long Quân Dao đạp mạnh ga, tăng tốc vượt lên rồi một chân đạp phanh bẻ lái hết sức điêu luyện chắn mất nơi mà chiếc xe đen đang có ý định đỗ lại.
Tống Lộ Khiết giật mình bởi tiếng động cơ xe ầm ĩ, chiếc xe hơi màu xám ôm cua sát nơi cô đang đứng làm cho Tống Lộ Khiết hoảng hốt nhắm chặt mắt, cố gắng nép sát vào tường hết mức có thể để tránh né.
Mở mắt ra, Tống Lộ Khiết nhìn thấy chiếc xe hơi xám đã dừng lại ngay phía trước cô cách một khoảng cách an toàn. Tống Lộ Khiết thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là suýt chút nữa chiếc xe ấy đã tông trúng cô rồi, thật may mắn!
Trong lúc Tống Lộ Khiết vẫn còn đứng cảm tạ trời đất khi bản thân còn an toàn thì cánh cửa chiếc xe màu xám mở ra.
“Tống Lộ Khiết, cô đứng ở đây làm gì?” Giọng nói trầm thấp, nhưng không mất đi sự nữ tính của Long Quân Dao vang lên từ đỉnh đầu Tống Lộ Khiết.
“Long, Long tiểu thư!” Tống Lộ Khiết kinh ngạc ngước nhìn người trước mắt.
“Tôi hỏi là tại sao cô lại đứng ở đây mà không vào trường?” Long Quân Dao hơi chau mày nhìn Tống Lộ Khiết hỏi.
“Tôi, tôi là đang chờ cô.” Tống Lộ Khiết lấp bấp trả lời.
“Sao cô biết tôi chưa vào đến trường mà đứng ở đây chờ?” Long Quân Dao hơi nhướn mày thắc mắc.
“Tại, tại vì nhà xa nên lúc nào tôi cũng đến trường rất sớm. Tôi… tôi đã đoán là cô chưa đến… nên…” Nói đến đây, Tống Lộ Khiết hơi run rẩy cúi đầu lẩm bẩm.
“Vậy cô đứng ở đây chờ tôi bao lâu rồi?”
“H-hơn một tiếng rồi.” Tống Lộ Khiết hơi ngập ngừng trả lời.
Long Quân Dao nghe thế cũng không đáp lại nữa mà nhìn hơi nhíu mày quan sát tất cả biểu hiện của Tống Lộ Khiết.
Không nghe tiếng Long Quân Dao trả lời, Tống Lộ Khiết đang cúi đầu chợt ngẩng đầu nhìn lên xem người kia đã rời đi chưa, ngay lúc đó, ánh mắt của cô chạm phải đôi mắt đen láy của Long Quân Dao. Cô cảm giác bản thân dường như đang bị đôi mắt đen tuyền kia hút vào bên trong một cái hố sâu không thể thoát ra được. Khi này chợt gương mặt của Tống Lộ Khiết đỏ bừng lên, hai tai cũng đỏ lên nóng hổi, tim thì đập nhanh đến mức muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Tống Lộ Khiết đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt của cả hai chạm nhau, nhưng Long Quân Dao vẫn tỏ bình tĩnh thản nhiên như không có gì, trái ngược với biểu hiện của nữ chính. Nhìn thấy gương mặt của Tống Lộ Khiết càng lúc càng đỏ, Long Quân Dao đành dời tầm mắt sang nơi khác.
“Lên xe!” Long Quân Dao quẳng một câu cho Tống Lộ Khiết khiến cho cô nàng càng bối rối hơn.
Thấy Tống Lộ Khiết trở nên luống cuống, bối rối không biết nên làm gì. Long Quân Dao thầm khẽ thở dài trong lòng, sao nữ chính này lại ngơ ngáo và dễ đỏ mặt như thế chứ? Chỉ mới có bấy nhiêu mà mặt đã đỏ bừng rồi.
Thở dài một hơi, Long Quân Dao đành phải nắm lấy cổ tay nhỏ của nữ chính Tống Lộ Khiết kéo đi đến bên xe. Mở cửa xe, Long Quân Dao một tay che chắn phía trên thành xe, tay còn lại đẩy Tống Lộ Khiết vào bên trong rồi đóng sầm cửa xe lại. Nhanh chóng bước về phía bên cửa ở vị trí lái xe, mở cửa bước vào rồi khởi động máy xe lái thẳng vào bên trường.
Ngạo Thiên ở trong chiếc xe thể thao đen đối diện với xe của Long Quân Dao, tất cả những gì diễn ra giữa cô và Tống Lộ Khiết thì hắn đều chứng kiến rõ ràng hết. Tức tối đấm mạnh một phát lên vô lăng, hắn còn dự định sẽ dừng lại trước Tống Lộ Khiết để nói rằng sẽ không tính toán với cô về chuyện hôm trước nữa. Nhưng ai ngờ Long Quân Dao lại xuất hiện cơ chứ, đã thế còn cướp mất chỗ của hắn.
Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy có chút bất an, cùng một mối nguy hiểm đến từ Long Quân Dao, nhưng rồi hắn cố tự trấn an rằng cô ta là nữ nhân, là con gái thì làm sao có thể nói chuyện yêu đương với một người con gái khác được. Có thể, do Long Quân Dao chỉ muốn ngăn trở hắn với Tống Lộ Khiết mà thôi.
Tự trấn an như thế, Ngạo Thiên hít sâu một hơi rồi mới lái xe theo sau Long Quân Dao vào trường.
Dừng xe lại ở bãi đỗ xe, Ngạo Thiên đỗ xe cách một khoảng khá xa xe của Long Quân Dao nhưng từ nơi hắn cũng có thể nhìn rõ được chỗ của cô và Tống Lộ Khiết.
Ngạo Thiên bước xuống xe, hướng mắt về phía xe của Long Quân Dao đang đỗ thì liền đập vào mắt hắn là cảnh tưởng Long Quân Dao đang cúi xuống xoa nhẹ mái tóc của Tống Lộ Khiết khiến cho cô nàng hai má đỏ ửng hết lên.
Không thể trơ mắt đứng nhìn nữa, Ngạo Thiên hừng hực lửa giận tiến đến chỗ của Tống Lộ Khiết và Long Quân Dao. Hắn đẩy Long Quân Dao một cách thô bạo khiến cho cả thân thể của cô lung lay lùi về sau vài bước.
“Long Quân Dao, cô lại muốn giở trò gì hả?” Ngạo Thiên quát lên làm cho những người có mặt ở nhà xe đều phải ngoáy đầu nhìn về hướng của ba người.
Long Quân Dao dường như không quan tâm lắm đến lời nói của Ngạo Thiên, mà chỉ thản nhiên phủi phủi nơi mà hắn đã chạm vào cô. Còn Tống Lộ Khiết rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Ngạo Thiên, và càng kinh hãi hơn khi thấy hắn đột nhiên nổi đóa tiến đến đẩy mạnh Long Quân Dao.
“Anh có bệnh à?” Tống Lộ Khiết trợn mắt khó chịu lớn tiếng quát. Đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng với Ngạo Thiên.
Tống Lộ Khiết nhanh chóng chạy đến gần Long Quân Dao nhìn trước nhìn sau cô để xem cô có bị thương không.
“Long tiểu thư cô không sao chứ?”
“Không sao, mặc kệ hắn ta phát điên đi. Chúng ta đi thôi!” Nói rồi, Long Quân Dao đưa túi xách của mình cho Tống Lộ Khiết cầm, rồi rời đi để lại Ngạo Thiên đứng đấy nhìn theo hai người.
Trong lúc hai người rời đi, bên tai Long Quân Dao vang lên âm thanh của hệ thống.
[Hệ thống]: Chúc mừng kí chủ đã mở khóa được kỹ năng vốn có: Lợi hại chiếm đoạt.
“Kỹ năng gì mà nghe tên củ chuối thế?” Long Quân Dao nói thầm trong lòng trả lời hệ thống.
[Hệ thống]: Thế cô giỏi tự đi mà đặt tên.
“Được thôi, nếu như ngươi muốn bản thân bị vứt vào bãi rác vì vô dụng.”
[Hệ thống]: Ký chủ, cô! Không cãi với cô nữa.
Thông tin ký chủ
Tên đầy đủ: Long Quân Dao.
Tuổi: 27.
Nghề nghiệp: CEO.
Tài sản: Gồm có tập đoàn xuyên quốc gia LD, ba hòn đảo gồm 2 lớn 1 vừa, và nhiều tài sản khác. Không thể liệt kê hết.
Cấp bậc hiện tại: 2
Vật phẩm: Không có.
Kỹ năng: Tất cả những kỹ năng có được từ thế giới thực.
Mở khóa: Sức mạnh phi thường.
Mở khóa: Lợi hại chiếm đoạt.
Khống chế: Màu sắc nữ phụ.
Hệ thống bị Long Quân Dao chọc cho tức giận, nhanh chóng cập nhật thông tin rồi lại lặn mất tăm.