Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về

Chương 3


Đọc truyện Nam Chính, Các Người Có Thể Lĩnh Cơm Hộp Ra Về – Chương 3

Kết thúc cốt truyện, Long Quân Dao cảm thấy rất kỳ lạ khi mà nguyên chủ có cùng tên với mình.

“Tại sao nguyên chủ lại cùng tên với tôi?” Long Quân Dao thắc mắc hỏi.

[Hệ thống]: Ký chủ, cô không thích món quà này của tôi sao? Đây là quà tân thủ a.

“Ra vậy!”

[Hệ thống]: Ký chủ, xin cô chú ý. Mục tiêu chính của cô là đoạt lấy ánh hào quang của nhân vật chính. Mục tiêu nhánh là lật đổ nữ chính, đoạt lấy nam chính.

“Ờ, tôi hiểu rồi!” Long Quân Dao hờ hững đáp.

Đối mặt với thái độ của Long Quân Dao, hệ thống đột nhiên cảm thấy có chút bất an. Hình như cô đang toan tính gì thì phải? Nhưng cũng có thể là do nó nghĩ nhiều rồi.

Sau khi hệ thống im lặng, Long Quân Dao khi này mới chú ý đến xung quanh, có vẻ như là cô đang bên trong phòng ngủ của nguyên chủ thì phải.


Bước đến bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương thì lập tức Long Quân Dao bị dọa cho nhảy dựng. Nhân vật ở thế giới ảo này cũng quá giống cô rồi, gương mặt, màu tóc, màu mắt, cho đến vóc dáng cũng y hệt cô ở thế giới thực. Có thể, đây là quà tân thủ của hệ thống cho cô cũng nên, đó là giữ được hình dáng của bản thân ở thế giới thực.

Ngồi trước bàn trang điểm không bao lâu thì đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, một đoàn nữ hầu ở bên ngoài đi vào. Vừa thấy Long Quân Dao đã tỉnh và ngồi trước bàn trang điểm thì liền tỏ vẻ kinh ngạc.

“Tiểu thư!? Hôm nay người tỉnh dậy sớm thế ạ?”

“Vậy sao? Do tối qua tôi có chút khó ngủ nên hôm nay dậy sớm.” Long Quân Dao thản nhiên đáp.

Nữ hầu trưởng đứng gần cô nhất hơi híp mắt lại quan sát. Hình như khí tức từ tiểu thư toát ra hôm nay có chút khác thường.

Rõ ràng từ gương mặt và vóc dáng đều là của tiểu thư mà cô biết, nhưng khí tức trưởng thành, nghiêm chỉnh, điềm đạm toát ra từ người tiểu thư hiện tại có chút trái ngược với ngày trước.

Tiến lên một bước, nữ hầu cung kính cúi đầu nói với Long Quân Dao.

“Tiểu thư, nếu người đã tỉnh dậy, chúng tôi xin phép phục vụ người thay quần áo để đến trường ạ!”

“Không cần đâu!”

“Nhưng mà…” Nữ hầu trưởng khó tin nói.

“Tôi nói không cần!” Long Quân Dao nghiêm giọng lặp lại thêm một lần.

“Tôi… tôi hiểu rồi! Và còn một điều nữa, tiểu thư, hôm nay cậu Ngạo Thiên sẽ đến đón người đến trường, xin người hãy nhanh chóng chuẩn bị đi ạ.”

Nghe nữ hầu trưởng nói hết câu, động tác đang chải tóc của Long Quân Dao khựng lại, cô để lược xuống bàn rồi quay sang nhìn thẳng nữ hầu trưởng rồi nhẹ giọng nói.

“Chừng nào hắn ta đến?”


“À, vâng nửa tiếng nữa ạ.” Nữ hầu trưởng khó hiểu nhìn Long Quân Dao.

Rõ ràng từ trước đến giờ, tiểu thư luôn gọi cậu Ngạo Thiên là anh, nhưng tại sao hôm nay cô lại gọi cậu ấy là hắn? Dấu chấm hỏi to lớn khi này nổi lên trong đầu nữ hầu trưởng.

Còn chưa kịp giải đáp thắc mắc, Long Quân Dao lại lên tiếng căn dặn khiến cho nữ hầu trưởng càng nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc. Không biết hôm nay tiểu thư có uống nhầm thuốc hay không nữa? Đột nhiên ngủ xong một giấc liền biến thành con người khác.

“Cho người chuẩn bị xe riêng cho tôi đến trường! Tôi không muốn gặp cái tên Ngạo Thiên gì đó.” Long Quân Dao rời khỏi bàn trang điểm, rồi đứng lên tiến đến tủ quần áo.

Lựa chọn bộ đồ mà bản thân thấy là ổn nhất, sau đó đi vào nhà tắm. Thật may mắn khi nguyên chủ không có gu thời trang quá kỳ lạ. Nếu không, đột nhiên thay đổi sẽ khiến cho người khác nghi ngờ a.

Còn nữ hầu trưởng hết dùng ánh mắt nghi hoặc, rồi lại chuyển sang ánh mắt nghi ngại nhìn Long Quân Dao, nhưng cô cũng rất nhanh rời khỏi phòng để đi làm theo lời căn dặn của tiểu thư nhà mình.

Còn Long Quân Dao, sau khi thay đồ để đến trường xong thì nhanh chóng lấy túi xách rời khỏi phòng ngủ. Bước xuống lầu, đi đến bên bàn ăn đang có sự hiện diện của ông nội, cha và mẹ. Long Quân Dao chỉ qua loa chào buổi sáng vài câu rồi diện ra cái cớ nào đó để đến trường.

“Chẳng phải mấy ngày trước cháu khóc nháo đòi ta nói chuyện với Ngạo Thiên bảo thằng nhóc sang đón cháu đi học hay sao? Sao bây giờ lại bỏ đến trường trước?” Ông Long khó hiểu nhìn cháu gái mình.

“Hôm nay cháu có bài tập nhóm cần phải đến lớp hoàn thành nên cháu phải đi ngay ạ!” Long Quân Dao ngoan ngoãn mỉm cười dịu dàng đáp.

“Ơ, thế sao ta không nghe con nói gì nhỉ?” Long mẹ lên tiếng.


“Chẳng phải thường ngày nhắc đến chuyện học là một cực hình đối với con hay sao? Sao hôm nay hăng hái thế?” Long cha nghiêng đầu nghi hoặc nhìn đứa con gái của mình.

“Nhưng con thực sự cần đến trường sớm mà.” Long Quân Dao nũng nịu ôm cánh tay của ông Long đung đưa.

Cuối cùng cũng thấy đứa con gái, đứa cháu gái này trở lại bình thường. Vì thường ngày nguyên chủ rất hay làm nũng với người nhà.

Sau khi ba mẹ cùng ông nội đã chịu buông tha cho cô, Long Quân Dao không chần chừ thêm mà vọt ra khỏi cửa. Bước ra đến cửa thì đã có xe của tài xế chờ sẵn.

Lên xe đi thẳng đến trường, trong khi Long Quân Dao vừa rời đi không bao lâu, chiếc xe thể thao màu đen của Ngạo Thiên đã đỗ trước sân lớn Long gia.

Bước xuống xe, đi vào trong lịch sự chào hỏi người lớn. Sau khi chào hỏi xong, hắn mới biết cái người một sống hai chết bắt hắn đến đón cho bằng được đã rời đi trước thì liền lập tức nổi giận, nhưng hắn lại không dám thể hiện ra trước mặt ông bà Long và Long lão gia.

“Vậy cháu đến trường đây ạ! Tạm biệt mọi người!” Ngạo Thiên nói lời tạm biệt.

Rời khỏi Long gia, Ngạo Thiên ngồi trong xe giận dữ đấm mạnh vào vô lăng, cô ta lại giở trò gì đây? Rõ ràng Long Quân Dao cô ta nằng nặc muốn hắn đến đón nhưng giờ lại rời đi trước. Cô ta rốt cuộc đang giở trò gì? Lạt mềm buộc chặt ư? Sao cũng được, để hắn xem cô ta rốt cuộc đang bày trò gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.