Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 53: Hoắc Thiếu Khanh Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà!


Bạn đang đọc Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em! FULL – Chương 53: Hoắc Thiếu Khanh Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà!


Tôi lờ mờ thức dậy là khoảng 23h đêm, cả người vì không được nằm ngửa nên khó chịu, song vẫn không có gì không thỏa đáng.

Lúc tỉnh lại lại không thấy Hoắc Thiếu Khanh đâu, tiền trong bóp cũng đã mất đi một ít làm tôi cứ tưởng Hoắc Thiếu Khanh thấy ngại nên đã mượn ít tiền của tôi đi thuê khách sạn ở rồi!!!
Ai ngờ chỉ vài phút sau đó, Hoắc Thiếu Khanh lại xách hai túi ni lông đầy ấp mở cửa bước vào.
Đối với những suy nghĩ trước đó, tôi liền tự an ủi bản thân bỏ qua.

Dù sao thì trước mặt tôi, từ điển của anh đã mất từ ngại luôn rồi.
Thấy tôi đã tỉnh, Hoắc Thiếu Khanh đi vào nhà, bước nhanh vào phòng bếp, đặt hai túi ni lông trên bàn, sai đó nhanh chóng trở lại phòng khách ôm lấy tôi quấn quýt một trận.
Tôi đen mặt đẩy đầu anh ra, càu nhàu:
– ” Anh đừng có lộn xộn!”
Loạn hết rồi! Đến cả khi ở nhà của mình cũng bị chiếm tiện nghi, nếu sau này ở chung nhà anh, chắc tôi sẽ bị ăn sạch mất.
Nghĩ đến tương lai sẽ phải trải qua những ngày tháng sinh hoạt trên giường, ăn cũng nằm trên giường, chắc tôi không chịu nổi.
Lúc trước, anh vì suy nghĩ cho tôi mà nhịn mấy năm, tới khi tôi từ Anh trở về liền không nghĩ đến nữa, thương hương tiếc ngọc gì đó vứt hết ra sau đầu, vì một lần chủ động hôn anh thôi mà đã bị ăn sạch từ đầu đến chân.

Sau này mỗi lần ghen lên là bắt đầu có cớ ăn tôi, ăn xong khi biết mình sai lại thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi xong lại cố ý ăn tiếp!!(-_-#)
Nghĩ thế, tôi lại cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, lui về cuối góc sô pha, mặt cảnh giác:
– ” Anh mà còn lại đây, em sẽ đuổi anh ra khỏi nhà!”
Hoắc Thiếu Khanh cười bất đắc dĩ: ” Anh hứa sẽ không làm gì đâu! Em lại đây đi!”

Tôi bày ra vẻ mặt ai tin anh là con heo, vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Hoắc Thiếu Khanh thở dài,bó tay thỏa hiệp: ” Thôi được rồi!” anh đứng dậy nhìn tôi: ” Tối nay chúng ta ăn lẩu, em đến phụ giúp anh đi!”
Hai mắt tôi sáng lên, hỏi dò: -” Anh biết nấu lẩu?”
Hoắc Thiếu Khanh đi vào nhà bếp, lục lọi trong túi ni lông lấy ra một bịch gia vị lẩu thái có sẵn, đưa đến trước mặt tôi:
– ” Nấu bằng cái này có thể ăn được! Anh vừa mua trong cửa hàng tiện lợi gần nhà!”
Tôi hơi xụ mặt xuống, cứ tưởng sẽ được thưởng thức tài nấu ăn của anh, mặc dù khi ấy cũng rất lo lắng cho cái dạ dày của mình.

Nhưng mà bây giờ không cần lo nữa, dù sao cũng là anh nấu, mình cứ ăn là được.
Nhưng mà sau đó tôi lại nghĩ đến một việc hết sức hệ trọng, bây giờ đã khuya lắm rồi! Nếu ăn lẩu bây giờ chắc mai tôi lại tăng lên mấy cân, nhìn lại thân hình mũm mỉm của bản thân, nháy mắt lệ chảy dài.( π~π)
Thật sự ganh tị với những người ăn hoài không bao giờ mập! Người ta nói đúng, trên thế giới sẽ có hai loại người.

Loại thứ nhất ăn cả thế giới vẫn ốm, loại thứ hai chỉ cần hít không khí cũng mập.

Khỏi cần nói cũng biết bản thân tôi thuộc loại thứ hai rồi!!!
Tuy nói là vậy nhưng sự thật đơn giản hơn nhiều.

Thử hỏi giữa mỹ thực+ mỹ nam và việc ngày hôm sau giữa mình và trái đất lại thân thiết thêm vài kg nữa, bạn sẽ chọn cái nào?
Quá rõ ràng, tôi sẽ chọn cái thứ nhất.
Vì thế, tôi theo anh vào bếp hí hửng lặt rau, nhìn bóng lưng bận rộn của anh mà cảm thấy ấm áp, dưới ánh đèn lại có cảm giác đây thực sự là một gia đình.

Xi???? hã???? đọc tr????????ệ???? tại ﹎ ????????????M???????? ????????EN.???????? ﹎
– ” Hiểu Hân!”
Tôi từ trong ảo tưởng tỉnh lại, mơ hồ hả một tiếng, thấy Hoắc Thiếu Khanh miệng cong lên, gương mặt nén cười:
– ” Em lặt rau như thế thì ăn kiểu gì?”
” Em lặt làm sao?”.

Tôi bất mãn hừ một tiếng, nhìn xuống rỗ rau mới giật mình, cả bắp cải thảo bị tôi lặt nát bét như thế này, lát nữa sau ăn lẩu đây??
Tôi ngượng ngùng cười hề hề hai tiếng, thấy anh không nhịn được nữa bật cười, càng ngày càng quá đáng, tôi liền thẹn quá hóa giận hét lên:
– ” Hoắc Thiếu Khanh!!! Anh im cho em!”
Vẻ mặt Hoắc Thiếu Khanh vô tội, cả người vừa cười vừa run rẩy nhìn tôi: ” Anh đã làm gì đâu?
Hừ! Anh không làm gì? Cười nhạo em mà nói không làm gì?
Hoắc Thiếu Khanh có vẻ thấy được bộ dạng tức giận của tôi, cũng cố nén không cười nữa, nhẹ giọng trêu chọc:

– ” Rốt cuộc lúc nãy em đang nghĩ tới thứ gì mà thất thần như thế? Hay là nghĩ đến anh?”
Tôi bực bội nhìn vẻ mặt biết ngay mà của anh, hơi chột dạ gân cổ lên cãi:
– ” Ai nghĩ đến anh? Em đang nghĩ đến Doãn Phàm!!”
Ý cười trên mặt Hoắc Thiếu Khanh cứng đờ, anh thu lại vẻ mặt tươi cười, hơi nheo mắt nguy hiểm nhìn tôi:
– ” Tại sao em lại nghĩ đến anh ta?”
Tôi thề lúc đó mình đã không nhìn kĩ vẻ mặt anh trước khi nói, thế là tôi liền làm ra vẻ sùng bái, một bộ điệu không sợ chết nói:
– ” Đương nhiên là tài nấu ăn của cậu ấy rồi! Mấy món như thế này mà vào tay cậu ấy thế nào thành quả cũng ngon như ở nhà hàng vậy đó!”
Hoắc Thiếu Khanh đen mặt bỏ hết đồ trong tay xuống, dồn tôi vào tường, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
– ” Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem!”
” Em…em..”.

Tôi lấp bấp, nuốt ực một cái: ” Em nói tuy rằng Doãn Phàm nấu ăn ngon thật nhưng em lại thích ăn cơm anh nấu hơn!”
Dối lòng thôi! Đừng xem là thật!
Hoắc Thiếu Khanh không thả tôi ra, ngược lại càng ép sát hơn, gương mặt hạ xuống gần đụng đến chóp mũi tôi thì dừng lại, hơi thở của anh phả vào mặt khiến mặt tôi nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.

Cuối cùng tưởng chừng như sắp môi chạm môi, điện thoại trong túi tôi lại vang lên.
Tôi giật mình đẩy mạnh anh ra, nhanh chóng ấn phím nghe:
– ” Alo? “
[ Hiểu Hân hả con? Con ngủ chưa?]
Tôi nghệt mặt, nếu ngủ rồi thì ai đang nghe điện thoại đây?
– ” Dạ chưa! Có chuyện gì không ạ?”
Mẹ Hoắc đầu dây bên kia im lặng một chút mới lên tiếng, giọng điệu trông rất phấn khởi:
[ Giới trẻ bây giờ đúng là khỏe mạnh, sung sức! Thôi được rồi, nói với thằng Khanh vừa phải thôi, hai con tâm sự xong rồi thì cứ đi ngủ đi! Đừng lao lực quá!!]

Tôi:…….????(O~O)
[ À! Sẵn tiện nói với thằng Khanh rằng bác rất tự hào về nó! Kêu nó ngày mai muốn về thì dẫn luôn cháu về ăn cơm, hai bác đợi ở nhà nhé! Bye]
Tút…tút…tút
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tự nhiên bật ra một câu: What the hell?
Tôi ngơ ngác nhìn sang Hoắc Thiếu Khanh: ” Có chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ anh nói gì thế?”
Hoắc Thiếu Khanh hơi chột dạ quay đầu đi, che khóe miệng đã cong lên, giải thích:
– ” Thật ra lí do anh bị đuổi ra khỏi nhà là do mẹ anh, bà ấy muốn anh phải theo đuổi bằng được em, nếu không thì không cho anh vào nhà nữa!”
Tôi từ trạng thái lơ tơ mơ tỉnh lại, nháy mắt tức giận hét lên: ” Thì ra hai mẹ con anh tính kế em!! Hại em lo lắng cho anh như vậy! Thì ra là anh gạt em à?
Hoắc Thiếu Khanh hơi hấp tấp giải thích: ” Không phải như vậy, đó là ý của mẹ anh…”
” Nhưng anh có chịu nói trước với em đâu?” tôi hừ một tiếng, dứt khoát kéo chiếc vali ra ngoài cửa, sau đó đi đến đẩy anh ra ngoài:” Anh đi đi! Hiện tại em không muốn thấy mặt anh!”
Hoắc Thiếu Khanh thở dài, cam chịu bị tôi đẩy ra ngoài: ” Đừng giận nữa mà! Anh cho em đánh anh được không?”
Cho đến khi đẩy anh ra tới cửa, tôi mới trả lời: ” Đánh anh thì lợi cho anh quá rồi! Với lại em không muốn bị đau tay!”, nói xong dứt khoát đóng cửa lại, không ngờ anh lại đưa tay chen ngang, giọng điệu tràn ngập tủi thân:
– ” Giờ khuya lắm rồi! Em mà đuổi anh đi thì anh biết đi đâu?”
– ” Anh từ đâu đến thì tự trở về đó!”
Rầmmm!!
Hoắc Thiếu Khanh trầm mặc nhìn cánh cửa đã đóng kín, nháy mắt thở dài thườn thượt:
– ” Mẹ ơi là mẹ…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.