Bạn đang đọc Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em! FULL – Chương 24: Nam Chính Nam Phụ Nữ Chính Cùng Hội Ngộ
Hoắc Thiếu Khanh không đi làm, tiếp tục ở nhà ra sức nhận sai với tôi, cam đoan lần sau sẽ không xúc động như vậy nữa!
Tôi mệt đến mức mí mắt không mở nổi, tay chân bất lực không thể cử động nên đành nằm giả chết trên giường, đến sức đạp Hoắc Thiếu Khanh một cái nữa cũng không có!
Hoắc Thiếu Khanh sau khi nghe lời giải thích của tôi cũng biết bản thân mình sai, ra sức dọn dẹp nhà, ôm tôi tắm rửa, chăm sóc, chở che đủ kiểu, buổi tối còn tự mình nấu một bàn thức ăn thịnh soạn để hồi sức cho tôi!
Sau khi được tấm táp nghỉ ngơi cả buổi chiều, cơ thể cũng thấy khá hơn, tuy vậy lúc bước xuống giường chân liền mềm nhũn ra, chống đỡ một lát mới đứng vững được, tôi liền oán hận liếc mắt nhìn anh.
Hoắc Thiếu Khanh giả vờ không nhìn thấy chuyển mắt đi, ngại ngùng ho khan hai tiếng.
Tôi run rẩy từng bước khó nhọc đi về phía nhà bếp, lúc đặt mông lên ghế, tôi liền há miệng thở dốc.
Tuy oán giận nhưng khi thấy thức ăn mình thích, tôi liền tạm thời tha thứ cho Hoắc Thiếu Khanh, rất vui vẻ cùng anh ăn cơm.
Ăn xong, tôi liền nhanh chóng mở cửa phòng cũ,khóa trái cửa chui vào trong, cho dù Hoắc Thiếu Khanh hết lần này đến lần khác hứa hẹn nhưng tôi vẫn sống chết không mở cửa ra.
Khi nghe tiếng bước chân ảo não ra về của anh, tôi liền ngẩng đầu một góc 45° làm dấu hiệu chiến thắng!!!!Hura!
Nhắc thêm với các bạn, câu nói không đáng tin nhất của đàn ông chính là: ” Anh sẽ không làm gì em đâu!”
========Đường phân cách sáng hôm sau====
Vài ngày sau đó, Hoắc Thiếu Khanh thành thành thực thực đi làm, tôi ngồi chán nản trên ghế sôpha, tay ôm Ipad nhàm chán lướt mạng, mong muốn tìm được công việc phù hợp để đi làm, tránh việc ở nhà rảnh rỗi như bây giờ.
Không phải tôi siêng năng mà là ở không kiểu này rất không thành tựu, có cảm giác bị bao nuôi, tôi hiện tại chẳng khác nào tình nhân bí mật bị Hoắc Thiếu Khanh giấu trong nhà.
Vì vậy tôi quyết tâm xin việc làm!
Công cuộc tìm việc làm của tôi hết sức không thuận lợi, mặt dù có bằng đại học ở Glasgow nhưng vẫn không tìm ra công việc nào thích hợp, thời đại này toàn coi trọng Harvard, Oxford và Cambridge nên tôi bị xét như là những người cuối cùng du học nước ngoài!!!
Oán giận từng ngày, cuối cùng vào một ngày cuối cùng của hai tháng sau, tôi rốt cuộc cũng đã có việc làm.
Trong hai tháng đó tôi đã gặp lại ba Hoắc, lâm li bi đát không rời xa một hồi lại bị Hoắc Thiếu Khanh đen mặt lôi đi, tống tôi cùng hành lí đã chuẩn bị sẵn lên xe, một đường chạy thẳng đến nhà riêng của anh.
Chúng tôi bắt đầu những ngày sống chung hạnh phúc như đôi vợ chồng già! Trước ngày tôi đi làm, Hoắc Thiếu Khanh đồng ý dẫn tôi đi mua quần áo, nhằm làm trang phục để mặc khi đi làm.
Tôi vốn là người không thích chọn lựa quần áo, thích cái nào thì thử cái đó, thử vừa liền mua.
Ngược lại Hoắc Thiếu Khanh lại rất chau chuốt, anh hết lần này đến lần khác càu nhàu tôi, bắt tôi thử hết bộ này đến bộ khác, xoay tôi như chong chóng, chê cái này ghét cái kia, cuối cùng tôi bực mình đình chỉ không muốn mua nữa, lúc này Hoắc Thiếu Khanh mới nhượng bộ chọn ra hai bộ mà anh ưng ý nhất, kêu nhân viên gói lại.
Mua xong đồ mặc đi làm, nghĩ sắp đến sinh nhật Hoắc Thiếu Khanh, thế là kéo theo anh qua khu đồ nam, muốn tự tay lựa cho anh một chiếc áo sơ mi.
Tuy là người hơi tùy ý nhưng việc chọn quà luôn là việc tôi chú ý nhất, tôi lựa chọn màu sắc và kiểu dáng vô cùng khắt khe, bắt anh phải thay đi thay lại hơn mười cái áo.
Vóc dáng của Hoắc Thiếu Khanh rất đẹp nên mặc gì cũng có khí chất, giống như người mẫu quảng cáo quần áo khiến các cô nhân viên ở đây không nhịn được liếc mắt nhìn trộm.
Trong lúc Hoắc Thiếu Khanh đang thử cái áo thứ n thì tôi liền liếc mắt thấy người quen cũ.
Không! Nói chính xác hơn là tình địch cũ!
Lương Khả Linh đi cùng một người đàn ông rất đẹp trai, khuôn mặt của anh ta rất lạnh lùng, nếu Hoắc Thiếu Khanh thuộc loại đẹp trai như ánh nắng thì người này lại mang theo một sự dụ hoặc, nét đẹp kiểu ma mị mà đào hoa.
Anh ta dùng đôi mắt hoa đào của mình dịu dàng nhìn Lương Khả Linh, trong mắt ánh lên tình cảm mãnh liệt, như là hứng thú, như là chiêm ngưỡng.
Tôi nhìn thấy rõ ràng nét mặt không tình nguyện của Lương Khả Linh khi phải chọn quần áo cho hắn liền biết được một điều, người đàn ông đẹp trai trước mắt chính là Lý Kiến Phong- nam phụ đại nhân!!!!
Tôi không quá kích động, chỉ đơn giản là ngắm nhìn bọn họ đến thất thần, căn bản không hề hay biết đã có một người đứng bên cạnh.
– ” Em nhìn gì đấy!”
– ” Nhìn đàn ông!”.
Tôi không do dự nói ra một câu.
– ” Hoắc Hiểu Hân!”
Nghe tiếng quát tức giận của Hoắc Thiếu Khanh, tôi liền tức khắc xoay người, tự nhiên ôm cánh tay anh mỉm cười nịnh nọt:
– ” Em nhìn người đàn ông của em không được sao? Anh đẹp trai như vậy, thu hút biết bao nhiêu cô gái, em đang nghĩ cách để giấu anh đi!”
Hoắc Thiếu Khanh hừ một tiếng quay mặt đi, vành tai ửng đỏ, khóe môi cũng cong lên, nở nụ cười hài lòng.
Nhưng vừa nãy động tĩnh lớn bên đây đã kinh động Lương Khả Linh, cô ấy cùng Lý Kiến Phong tiến về phía này.
Lúc nhiền thấy là Hoắc Thiếu Khanh, nháy mắt cô ấy nở nụ cười rạng rỡ:
– ” Thiếu Khanh!”
Giọng nói ngọt ngào như mật khiến người ta tan chảy, Hoắc Thiếu Khanh chỉ đưa tay ôm tôi, lạnh lùng không nói gì nhìn hai người họ.
Ánh mắt của Lương Khả Linh cũng nhìn sang tôi, đôi mắt cô ấy mang vẻ đượm buồn và một cái gì đó không rõ.
Cô ấy mở miệng hỏi:
– ” Thiếu Khanh, dạo này anh có khỏe không?”
Tôi và Hoắc Thiếu Khanh đồng loạt nhìn người sau lưng Lương Khả Linh, lúc này cô ấy cũng có vẻ khó xử, như sợ người khác hiểu lầm, cô ấy vội vàng giải thích:
– ” Không phải như anh nghĩ đâu, Thiếu Khanh, đây là bạn của em!”
Người đàn ông phía sau từ đầu chí cuối không nói một câu, khi nghe nữ chính nói thì khẽ nheo mắt, bước lên ôm chặt nữ chính bày ra tư thế chiếm hữu, khuôn mặt lạnh lùng âm trầm, giọng nói có vẻ không vui:
– ” Xin chào, tôi là Lý Kiến Phong, người đàn ông của Khả Linh!”
Quá trực tiếp! Quá mạnh mẽ, không hổ là đại ca băng nhóm hắc đạo!
Mắt tôi sáng lên, sùng bái nhìn chằm chằm Lý Kiến Phong, có loại xúc động muốn tiến lên bắt tay anh ta sau đó xin chữ kí.
Đột nhiên bên eo bị ai đó không nặng không nhẹ nhéo một cái, tôi thu nụ cười, tỏ vẻ vô tội đáng thương nhìn người bên cạnh liền nhận được một cái liếc mắt cảnh cáo.
Được rồi! Không nhìn là được chứ gì! Tôi nhìn Lương Khả Linh thì nét mặt của cô ấy rất kém, không phải là ngại ngùng mà là gượng ép căm nín, có loại tuyệt vọng nhìn Hoắc Thiếu Khanh.
Sau đó, hai người đàn ông, hai người phụ nữ cứ thế đứng đối mặt nhau, hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Tôi không chịu được ánh mắt tò mò, soi mói của người khác liền dứt khoát kéo Hoắc Thiếu Khanh đi:
– ” Em muốn mua một vài thứ nữa, đi với em đi!”
Sau đó, trong ánh mắt lưu luyến của nữ chính và ánh mắt khó lường của nam phụ, chúng tôi liền rời đi.”.