Đọc truyện Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố – Chương 42
☆.
Doãn Chân nhanh chóng mở xem danh sách người liên hệ trong điện thoại, không bao lâu sau, đã nhìn thấy một cái tên mà đến chết cậu cũng sẽ không quên.
— Mạc Hiểu Thiên!
Thật đúng là âm hồn bất tán.
Doãn Chân trở lại phòng khách, đưa trả di động cho giám đốc Hạ, áy náy cười nói: “Giám đốc Hạ, thật sự rất xin lỗi, anh trai tôi nói tạm thời không về được, hơn nữa, bây giờ đang trái mùa nuôi dưỡng thuỷ sản, đầu xuân sang năm hắn mới có thể thả cá bột, trong tay không có sẵn hàng, thế nên chẳng thể kí hợp đồng này được”.
Đưa tiễn vị giám đốc Hạ này xong, khuôn mặt tươi cười như tắm gió xuân của Doãn Chân lập tức trầm xuống, trở lại phòng sách, đóng cửa lại, mở di động bấm một dãy số.
[Xin chào! Xin hỏi là ai?]
Điện thoại kêu vài tiếng mới thông, nhưng lúc đầu kia truyền tới giọng nói quen thuộc, Doãn Chân gần như là không khống chế nổi xúc động muốn chửi rủa người khác. Cậu hít hai hơi sâu, mới bình tĩnh nói: “Mạc Hiểu Thiên, là tôi!”
Bánh sẽ không tự dưng từ trên trời rớt xuống, mặc dù vận số của Điền Trí Viễn khá đỏ, nhưng không tới nỗi tốt đến độ chân không bước ra khỏi nhà cũng có thể lượm được của hời. Vừa nãy trong di động của giám đốc Hạ, không chỉ có tên Mạc Hiểu Thiên trong danh bạ, mà cả thời gian gọi tới gần đây nhất cũng có, vào ba ngày trước. Doãn Chân không phải kẻ ngu, liên tưởng chút thôi đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, Mạc Hiểu Thiên nghe giọng của Doãn Chân xong liền lặng thinh, nhưng không dứt khoát cúp máy.
Doãn Chân nói: “Có phải không muốn nói chuyện với tôi không? Được thôi, cậu cũng đừng nói gì cả, tôi nói mấy câu là cúp liền. Sau này đừng tự cho là đúng mà tìm người ở mấy công ty lớn kia đến quấy rối Điền Trí Viễn, anh ấy lúc này sống tốt vô cùng, chẳng cần kẻ vớ vẩn nào quan tâm cả, nhất là cậu. Cậu nếu thật sự có lỗi với anh ấy, muốn bù đắp cho anh ấy, cách tốt nhất là đừng tới đây quấy rối ảnh!!!”
Cúp máy, Doãn Chân thở phào một hơi, nhưng lại tuyệt nhiên không có cảm giác nhẹ nhõm.
Giờ đây trong tay Mạc Hiểu Thiên đã nắm giữ được vài phần quyền lực, quen biết cũng sâu, tìm vài người trong công ty lớn như giám đốc Hạ phụ trách quan tâm Điền Trí Viễn vốn chỉ là một bữa ăn sáng.
Doãn Chân biết rõ Mạc Hiểu Thiên làm như vậy chẳng qua là muốn bù đắp lỗi lầm phạm phải năm đó, nhưng như thế thì có tác dụng gì? Lúc Điền Trí Viễn bị trường gạch tên – cậu ta không có mặt, lúc đối mặt với gánh nặng gia đình, mờ mịt không thấy đường ra – cậu ta không có mặt, lúc giết ngư bá, chẳng biết có thể sống qua ngày mai hay không – cậu ta cũng không có mặt… Giờ chỉ gọi người tới quan tâm việc làm ăn của hắn, tưởng như thế là có thể khiến Điền Trí Viễn tha thứ cho cậu ta hay sao?
Doãn Chân thật sự không biết nên nói Mạc Hiểu Thiên ngây thơ hay là ngu ngốc đây.
Đồ đã rơi vỡ nát, mảnh vỡ tìm thấy cũng không đồng đều, còn đâu khả năng chắp vá lại nguyên lúc đầu?
Doãn Chân nhìn di động, nhớ tới lần nghỉ hè nọ, thái độ của Điền Trí Viễn đối với ông chủ ở Đại Phổ Châu kia, mày nhíu lại: lần trước hắn đối với người ta ngoài mặt thì lịch sự, nhưng thái độ cự tuyệt hết sức kiên quyết, hơn nữa khi người ta đi rồi hắn lập tức giận tái mặt, còn cực kì sắc bén la rầy mình. Xem ra, dường như Điền Trí Viễn biết rõ là do Mạc Hiểu Thiên ngấm ngầm giở trò rồi.
Doãn Chân giật mình tự nói: “Hèn chi hành động của ảnh lúc đó lại kỳ lạ như thế!”
Tự dưng, Doãn Chân cảm thấy vừa nãy mình cảnh cáo Mạc Hiểu Thiên lịch sự quá rồi.
Lại nói tới Điền Trí Viễn, lái xe một mạch đến trấn Hoa Dương, vừa xuống xe đã nhìn thấy đồn trưởng đồn cảnh sát trấn Hoa Dương đứng hút thuốc chung với mấy gã đàn ông. Mấy gã kia Điền Trí Viễn đều biết, là tài xế chạy chở khách quanh năm ở trấn Hoa Dương, nói là xa bá* vùng này cũng không quá.
*như ngư bá, đỗ bá… xa (xe) bá ở đây là trùm nằm toàn bộ việc chạy chở khách.
Trông thấy Điền Trí Viễn, mấy người kia chủ động đánh tiếng chào hỏi hắn, đồn trưởng đồn công an nói rõ ràng tình huống cho hắn hay.
Tuyến đường đến huyện thành gồm nhiều hướng tới lui, xếp theo thứ tự là bốn trấn phân biệt: Lão Hổ Khẩu; Nguyên Thuỷ; Hoa Dương; Hồng Nham; khách từ mỗi trấn đi lên huyện thì không liên quan tới nhau, thế nhưng còn khách từ huyện về trấn, lái xe ở trấn Hoa Dương lại ngang ngược cự cãi không nói lý lẽ, cương quyết không cho trấn Nguyên Thuỷ và xe Thuận Phong của Lão Hổ Khẩu kiếm khách, một khi phát hiện thì chính là lấy máu ra so.
Bởi vì vậy, đám lái xe của trấn Nguyên Thuỷ và Lão Hổ Khẩu đều cẩn thận hỏi dò một phen, nếu như khách muốn xuống xe ở trấn Hoa Dương thì bọn họ sẽ từ chối không chở.
Vốn đây là quy củ bất thành văn ở trong giới ai ai cũng biết, nhưng Hải Tử lại biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, chở một lần ba người khách đến trấn Hoa Dương. Lúc đậu xe ở bãi đỗ trấn Hoa Dương để khách đi xuống thì bị lái xe địa phương trông thấy, một lời không hợp đôi bên liền trở mặt, nhiều lái xe địa phương xúm lại đánh Hải Tử trọng thương, đến tận khi cảnh sát ở đồn can thiệp đám lái xe trấn Hoa Dương mới dừng tay.
Bởi vì không biết Hải Tử, nhân viên cảnh sát ở đồn mới giao trách nhiệm gọi điện thoại hỏi thăm người quen ở trấn Nguyên Thủy cho đám lái xe động thủ đánh người kia, thế mới biết được gã là thân thích của Điền Trí Viễn.
Điền Trí Viễn nghe nguyên nhân hậu quả xong im lặng không nói gì, nhàn nhạt liếc ba bốn lái xe kia.
Không thể không nói, tiếng tăm của Điền Trí Viễn ở hai trấn liền nhau này không hề nhỏ, lúc đám lái xe trấn Hoa Dương biết Hải Tử hoá ra là thân thích của hắn, thái độ vốn lớn lối không ai bì nổi thoáng cái nghẹn hết cả lại. Có kẻ cố gắng bình tĩnh tỏ vẻ khinh thường mấy gã này, nhưng lúc thấy Điền Trí Viễn đến chính người đó cũng run rẩy co quắp lại.
“Tiểu Điền, chuyện này ấy, tôi thấy hai bên mấy cậu bàn bạc hoà giải cho tốt đi, anh cậu không bị thương chỗ hiểm, mà mấy người bọn họ cũng không biết thằng ấy là anh cậu nên mới cự cãi rồi lỡ tay. Giờ thì biết rồi, bọn họ cũng đã tỏ ý sẽ bồi thường tiền thuốc men, cậu xem xem, việc này…”
Đối mặt với sự hoà giải của đồn trưởng đồn cảnh sát trấn Hoa Dương, Điền Trí Viễn kéo khăn quàng cổ, lãnh đạm nói: “Tôi đi xem bệnh nhân trước đã.” Nói xong, cũng không đáp lại đồn trưởng với mấy lái xe kia, đi thẳng về hướng phòng bệnh.
Hải Tử bị thương rất nặng, mặt mũi bầm dập, con mắt bên trái sưng phù ứ máu, trên trán khâu năm mũi, còn chưa kể đến những tổn thương phía dưới lớp áo bông dày kia. Trông thấy Điền Trí Viễn vào đây, gã vốn đang sống dở chết dở trên giường lập tức hồi sinh, cũng không để ý tới mu bàn tay còn đang cắm kim tiêm, kéo lấy ống tay áo Điền Trí Viễn mà một phen nước mắt nước mũi kể lể đau đớn của mình, giọng điệu thảm thiết, chỉ nói mình gặp phải oan uổng như tuyết rơi tháng sáu, còn đám lái xe trấn Hoa Dương kia thì lên án bọn họ nhưtội phạm giết người biến thái.
Điền Trí Viễn lẳng lặng nghe gã khóc lóc kể lể, sau cùng, hỏi gã – “Nói xong chưa?”
Hải Tử bị thái độ của hắn làm mù mờ, vừa lau nước mắt vừa gật gật đầu.
Điền Trí Viễn cũng gật đầu, nói: “Được, nói xong rồi thì tới lượt tôi. Việc hôm nay tôi sẽ không chùi mông* cho anh, tôi tới đây một chuyến là bởi, tôi thay mẹ tới thăm anh xem thế nào, biết anh không sao cả thì tôi cũng có thể yên tâm nói với cụ bà.”
*ý nói bao che, xử lý mớ lằng nhằng do người này gây ra.
Sắc mặt Hải Tử đột ngột thay đổi, chịu đựng cơn đau ở ngực ngồi dậy, đen mặt hỏi vặn: “Trí Viễn, ý mày là gì hả? Cái gì gọi là sẽ không chùi đít cho tao? Chuyện hôm nay cũng chẳng phải do tao chủ động khơi mào, là do tụi nó khinh người quá đáng trước…”
Điền Trí Viễn giơ tay ngắt ngang mấy lời kể lể tràng giang đại hải của gã – “Lần sinh nhật mẹ tôi đã nói rồi còn gì, sau này anh có gây ra chuyện thì tự đi mà dọn dẹp, chẳng can hệ gì tới tôi cả. Huống chi chạy chở khách ở mỗi trấn đều có rất nhiều quy củ giang hồ, không phải tôi đã cảnh cáo anh ngay từ đầu rồi hay sao?” Mắt thấy mặt Hải Tử lúc đỏ lúc trắng, giọng điệu Điền Trí Viễn hoà hoãn trở lại – “Chỉ có điều su khi bọn họ biết anh là người thân của tôi, đã đồng ý đưa cho anh đầy đủ tiền thuốc men và chi phí thiệt hại, như vậy là đủ rồi. Ngã một lần khôn hơn một chút, sau này chính anh nên cẩn thận một chút.”
Cơ mặt Hải Tử giần giật co rút, rõ ràng đã bị Điền Trí Viễn nói đến nổi cáu, sau một lúc lâu mới cười khẩy, liếc xéo Điền Trí Viễn, nói: “Điền Trí Viễn, mày là cái đồ vong ân phụ nghĩa, ông đây còn chưa mở lời cầu mày giúp ông cái gì, mả mẹ mày đã làm cái thái độ giẫm phải cứt mà làm lơ ông rồi. Mày tưởng ông thèm mày lắm chắc? À? Nếu không phải mấy tên cảnh sát kia xen vào việc của người khác liên lạc với mày, mả mẹ nó chứ ông đây vốn đéo muốn thấy cái bản mặt mày đâu.”
Điền Trí Viễn nắm thật chặt cổ áo – “Dù là mẹ tôi cũng không có lý do nói tôi vong ân phụ nghĩa, riêng anh thì càng không có tư cách ấy. Xem ra tinh thần anh vẫn còn tốt chán, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, chuyện bồi thường tiền bên đồn cảnh sát sẽ nói với anh, tôi đi trước.”
Điền Trí Viễn nói mặc kệ là mặc kệ, ra khỏi phòng bệnh dứt khoát nói với đồn trưởng đồn cảnh sát để ông ta tự xem rồi xử lý, sau đó liền trở về nhà. Nhưng trên thực tế, chỉ cần Điền Trí Viễn lộ mặt, những lái xe kia không muốn bồi thường tiền cũng chẳng được, hắn hoàn toàn khỏi phải nói thêm, làm thêm điều gì, đồn cảnh sát trấn Hoa Dương sẽ thay hắn giải quyết tất cả — quy củ giang hồ tất nhiên khó mà phá vỡ, nhưng chính phủ nếu mà muốn tích cực làm việc, kệ mẹ cái quy củ chó má của mày, treo cổ tất.
Thế nhưng Hải Tử không hề biết Điền Trí Viễn đang giúp gã, nếu như hôm nay hắn không xuất hiện, lần bị đánh hôm nay của gã xác định là mất trắng, đừng nói bồi thường, gã có chết trong đồn ở trấn Hoa Dương cũng không ai để ý tới.
Điền Trí Viễn chỉ có thể làm đến mức này, không thể nhiều hơn.
Chỗ mẹ hai, ngay trong ngày hôm Điền Trí Viễn trở về đã nói hết chuyện cho bà hay. Mẹ hai đương nhiên hết sức đau lòng vì con trai, mà ngại con nuôi nên cũng khó mà nói tới việc đi thăm gì đó, thế nhưng lúc làm việc hay chăm sóc tụi nhỏ cứ liên tục phân tâm. Điền Trí Viễn không biết làm sao, chiều ngày kế liền lái xe đưa đưa bà đến đồn cảnh sát.
Hải Tử không bị thương tới xương, sang ngày hôm sau đã chuyển viện từ trấn Hoa Dương trở về trấn Nguyên Thủy.
Điền Trí Viễn đưa mẹ hai đến phòng bệnh, vợ Hải Tử đang đút cơm cho gã, trông thấy hai người đi vào, mặt đen thui không thèm chào hỏi gì. Điền Trí Viễn chẳng quan tâm, nhưng mẹ hai lại khó mà chịu nổi, ngồi bên giường kéo tay Hải Tử khóc mãi. Điều đáng để Điền Trí Viễn vui vẻ chính là, sau cùng Hải Tử gã không hề trưng cái bản mặt cau có cho mẹ hai nhìn.
Đối với chuyện này Doãn Chân trái lại không để ý tới, cậu cảm thấy phải cho cái loại người như Hải Tử chịu thiệt thì gã mới nên thân, vấp phải trắc trở mới có thể thấy mình ngu dại bao nhiêu. Điều cậu để ý chính là Mạc Hiểu Thiên, về việc cậu ta âm thầm sai sử người khác quan tâm Điền Trí Viễn, cậu cực kỳ dị ứng, cứ cảm thấy thằng nhãi kia vẫn chưa hết hi vọng.
“Trí Viễn, hôm qua lúc anh đi rồi lại có người của công ty lớn tới tìm anh.”
“Cái gì? Là ai?”
Buổi tối, sau khi rửa mặt, Doãn Chân đắp chăn ngồi trên giường đọc sách, Điền Trí Viễn tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, ngồi ở sofa nhỏ cạnh giường cởi quần, Doãn Chân mê mẩn nhìn chằm chằm hắn vài giây, rồi quyết định nói với hắn chuyện của Mạc Hiểu Thiên.
Đọc sách buổi tối Doãn Chân phải đeo kính, giờ cần nói chuyện nên bèn gỡ xuống – “Là giám đốc của một công ty thuỷ sản ở tỉnh.”
“Tỉnh?” Quả nhiên, động tác của Điền Trí Viễn thình lình dừng lại, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
← Xem lại
Xem tiếp
Vẫn chưa check chính tả, thôi lười luôn vại, đi ngủ đêy = v =