Đọc truyện Nam Bác Sĩ Và Nữ Thạc Sĩ – Chương 3
Sáu năm sau gặp lại, cô đã học xong hai loại đại học, một cái là chuyên ngành cấp hai, một cái là nghiên cứu sinh cấp ba, còn anh sang Đức học bác sĩ cũng đã trở về, làm bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật thần kinh trong bệnh viện chi nhánh.
Đối với Lạc Gia Thần mà nói, anh tuyệt đối là một tên đàn ông già, còn đối với Trần Gia Lạc, cô được coi là đóa hoa sắp héo.
Bất ngờ họ bị kéo lại cùng một chỗ với nhau.
Xem mắt cũng đau lòng, đau giống như tình yêu vậy.
Họ cũng đã từng đi xem mắt vài lần, hễ ai nhắc đến cái tuổi kết hôn liền không biết phải làm sao.
Người anh yêu ở lại nước ngoài, mà vết thương trong lòng cô đã sớm lập gia đình cùng người khác.
Học thạc sĩ cũng không tệ, cô mất bạn trai rồi, tìm việc làm ký kết hợp đồng trong ba năm sẽ không sinh đứa bé.
Học bác sĩ tình trạng cũng chỉ thế, quen nhau nửa năm, chuẩn bị kết hôn sinh con, vợ lại bỏ đi cùng người khác, căn nhà phải trả bốn ngàn tệ mỗi năm, anh vẫn còn đóng.
. . . . . .
Giống như là kẻ thù của nhau, người nào cũng nhìn người kia không thuận mắt.
Anh cầm thực đơn, cố ý nói một câu, không cần phải gọi tôi là chú.
Cô không chịu yếu thế, chỉ nói tôi đã có người trong lòng.
Kết quả có thể đoán trước, mọi người chia tay trong bất hòa, cô ném nửa tiền cơm lên mặt bàn, cầm túi xách bỏ chạy.
Đương nhiên anh sẽ không đuổi theo, chỉ ở lại gọi cho mình ít rượu.
. . . . . .
Khi chú út của cô, Lạc chủ nhiệm đến nơi, anh vẫn còn bình an vô sự, đang không còn cảm giác gì, coi rượu như trà mà uống.
Không có lòng lui tới, nhưng bất ngờ chú út của cô lại dùng một câu nói đưa hứng thú tới cho anh.
Cậu không cảm thấy tên của hai người rất giống nhau hay sao?
Trần Gia Lạc, Lạc Gia Thần.
. . . . . .
Cái này chính là duyên số, về sau cha mẹ hai nhà cũng thường nói như vậy.
Không quan tâm ở trong bệnh viện anh là thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn thế nào, chỉ biết trước mặt cô anh là kẻ kiêu căng, ít nói, lạnh lùng xa cách.
Mà cô, lúc nào cũng cay nghiệt, xảo trá, chuyên đào bới vết thương bên trong trái tim anh.
Chẳng phải cô cũng đã trải qua rồi hay sao?
Anh mỉa mai trả lời lại, khóe mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng lạ.
Thử gặp gỡ một chút, không được rồi tính sau.
Đây chính là câu trả lời chắc chắn của anh khi đấy.