Đọc truyện Năm Ba Lớp K – Chương 13
Lớp K và lớp D học chung một giáo viên Ngữ Văn. Mỗi lần học sinh lớp D “có việc truyền lời” xuất hiện nghĩa là có ai đó trong lớp K chưa làm bài tập, quên học bài hoặc viết sai chính tả. Nhưng lần này không thể nằm trong những trường hợp tên được. Kinh Chỉ Hủy, Tạ Tỉnh Nguyên, Liễu Khê Xuyên, bộ ba này luôn khiến mọi người an lòng.
Sao cô lại nghĩ như vậy được nhỉ?
Đợi đến lúc phản ứng lại, Chỉ Hủy bức bối đến mức tự nhéo má mình.
“Mình nói này, sao cậu…” Cậu nam sinh quay đầu lại, đứng cách cô nửa bước.
“Sao?”
“Sao cậu hay làm những hành động kì quặc thế nhỉ?” Nhìn gương mặt nghệch ra của cô, lại đành phải giải thích dong dài hơn. “Lần trước là ôm loa nhảy, lần này là tự nhéo mặt mình.”
“Vậy hả?” Cô lập tức nhận ra, trong vô thức, tay đang hành hạ mặt mình.
Cô bất lực nhận ra mình đúng là dạng “tay nhanh hơn não”, nhìn thấy cậu cười bảo: “Cậu đúng là kì quặc đến đáng yêu” thì lập tức nghiêm túc nói rõ: “Tạ Tỉnh Nguyên, không cho cậu cười!”
“Sao lại thế?”
“… Lực sát thương quá lớn.”
Không đợi nam sinh bắt kịp, cô vòng qua trước mặt cậu, đi vào văn phòng giáo viên.
Bây giờ, không chỉ mỗi cái danh “Hay làm trò kì quặc”, mà còn thêm một cái mác “tức giận vô cớ.”
Nhưng thật ra, cô không hề nổi giận.
Lúc trước, khi còn chưa bên cạnh Tỉnh Nguyên, cậu không tài nào nhớ nổi Kinh Chỉ Hủy là con người như thế nào. Chỉ Hủy cũng vậy, ấn tượng của cô về cậu là những đường nét nhạt nhòa.
Có một ví dụ nghĩ đến thật buồn cười, đó là hình ảnh những đường phấn công an khoanh vùng nạn nhân vậy, thật buồn là, hai năm trước, Tạ Tỉnh Nguyên đã tồn tại trong trí nhớ Chỉ Hủy như thế.
Hình ảnh thiếu niêu ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhấc bút, không nói một lời, không thể hiện điều chi sao trở nên xa xôi đến thế?
Vậy nên chưa bao giờ ngờ rằng cậu lại có nụ cười khuynh quốc khuynh thành này. Cũng không phải nụ cười rõ ràng gì, chỉ là đôi mắt có thần ấy nhẹ nhàng híp lại, khóe mắt run run, không hề có sự giả tạo.
Lực sát thương quá lớn.
Để cô cảm thấy mình nhỏ bé như chú châu chấu đá xe. Vậy nên, không cho cậu cười nữa. Không cho cậu cười với mình.
Những cậu con trai sẽ chẳng bao giờ hiểu được tâm tư của một người con gái, hoặc có lẽ họ không nghe thấy, đến tận lúc ra khỏi phòng cũng không thấy gì lạ.
“Thi Ngữ Văn sao lại gọi mình nhỉ?” Đây mới là chuyện Tạ Tỉnh Nguyên thắc mắc.
“Không phải cậu giỏi Văn lắm sao?”
“Ừ nhưng mình không hứng thú với môn này.”
“…Vậy tại sao cậu lại chuyển đến lớp K?” Nhận thấy lý do này mình cũng đã biết, cô vội vàng bổ sung. “Chắc không phải chỉ vì mình nhỉ?”
“…” Chuyện này đã trôi qua khá lâu, nhắc lại như đặt chân đến vùng đất ký ức, Tạ Tỉnh Nguyên nhìn chằm chằm Chỉ Hủy vài giây, há miệng nhưng lại không nói gì, quay đầu đi vào phòng học.
“Này! Cậu đừng trả lời mình bằng cách im lặng vậy chứ?” Giọng cô nữ sinh theo sau tràn ngập bất mãn.
“Im lặng gì đấy?” Liễu Khê Xuyên ngẩng đầu lên hỏi.
“Đây là đơn đăng ký dự thi của cậu, thứ hai giao nhé!” Chỉ Hủy lại lái sang chuyện khác.
“Ơ? Ở đâu ra vậy?”
“Giáo viên đề nghị mình, cậu và Tạ Tỉnh Nguyên thi chuyên Văn.”
“Ồ? Tỉnh Nguyên cũng tham gia à?”
Vô tình, sự đối lập lại xảy ra thêm một lần nữa. Liễu Khê Xuyên gọi cậu là Tỉnh Nguyên. Còn cô lại gọi cậu là Tạ Tỉnh Nguyên. Tỉ số lại thành 1 – 1. Cô thật sự cảm thán nữ sinh trường Dương Minh quả cởi mở, sau lại tự nhủ với bản thân rằng, nếu cô gọi cậu là Tỉnh Nguyên thì nghe có hơi buồn nôn nhỉ?
“Này!” Khê Xuyên không nể mặt cắt ngang suy nghĩ của cô. “Cậu ấy cũng tham gia?”
“Không, cậu ấy từ chối giáo viên rồi.”
Dù cho không ở đó nhưng chỉ nhấc chân thôi cũng tưởng tượng nổi lúc Tạ Tỉnh Nguyên bình tĩnh từ chối, gương mặt giáo viên co giật đến thế nào. Khê Xuyên phì cười. Cậu nam sinh hàng sau vẫn thờ ơ vùi đầu xuống giải đề.
Chỉ Hủy vui lây, cô tính quay đầu thì đã thấy Văn Anh ngập ngừng bên cạnh.
46>>
“Cậu muốn tìm cô?”
“Mình xin các cậu hãy giúp mình thuyết phục hiệu trưởng. Nói tóm lại là làm gì cũng được, chỉ xin thầy đừng đuổi học Hạnh Cửu.”
Chỉ Hủy nhìn người con gái cúi gập mình trước mặt, bất giác cảm thấy thật mệt mỏi. Cô quay sang nhìn Khê Xuyên và Tạ Tỉnh Nguyên bên cạnh rồi kéo Văn Anh ra khỏi phòng.
Chủ nhiệm lớp Thiệu Như không có trong văn phòng, giáo viên dạy Anh nói rằng không ký khi chưa rõ tình hình. Lúc hai cô tìm đến, giáo viên môn Văn lại viện cớ có chuyện gấp phải ra ngoài. Chỉ có thầy Hứa Dương là kí vào không do dự.
Từ lúc ra khỏi văn phòng, băng qua hành lang trải dài đến nay, không ai lên tiếng.
“Những người còn lại thật “tốt””
“Ừ, “tốt” một cách đáng buồn.” Chỉ Hủy rũ mắt. “Có lẽ họ quá sợ chủ nhiệm bộ môn.”
“Vậy giờ gửi cho hiệu trưởng nhé! Những ai cần ký đều đã ký rồi.:
“Cậu đợi mình lát, mình lên lớp gọi Tạ Tỉnh Nguyên và Sa Hạnh Cửu.”
“Ừ.”
Trong phòng hiệu trưởng, mọi người ai cũng căng thẳng.
Người cân nhắc quyết định kia cầm tờ “kiến nghị”, ngồi ở sau bàn không nói lời nào, dường như nghiên cứu rất tỉ mỉ.
Trong bầu không khí lặng lề này, Chỉ Hủy lại thả hồn đến một nơi nào đó rất xa xôi, nhớ về lúc “đại náo phòng hiệu trưởng” cùng các bạn học lớp A. Lý do chuyện đó xảy ra là vì giáo viên chủ nhiệm năm trước thường xuyên dùng những lời lẽ quá khích nhục mạ học sinh vì mất điểm chuyên cần. Trong phút nông nổi, họ tuyên bố nhất định phải san bằng phòng hiệu trưởng đòi lẽ phải nên giữ chân thầy lại. Bốc đồng là thế nhưng giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười, đúng là suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ. Cuối cùng vẫn bị thầy hiệu trưởng cười híp mí trấn an vài câu rồi đuổi về.
Vậy nên, đơn kiến nghị thế này, cho dù lớp A xung phong đi đầu cũng chưa từng có tiền lệ thành công.
Chỉ Hủy lo âu quay đầu lại nhìn Sa Hạnh Cửu, đôi mắt cô lẳng lặng dời xuống, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay cô ấy.
Bên trong căn phòng lạnh lẽo bỗng chốc lan tỏa sự ấm áp hài hòa, khiến lòng người như tan ra.
Ngay lúc luồng không khí ấy bắt đầu vờn quanh, thầy hiệu trưởng ngẩng đầu, nhìn chủ nhiệm bộ môn, nói rằng: “Thầy Nhan, đã lớp mười hai rồi, nếu đuổi học bây giờ sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Cứ để các em ấy thuận lợi tốt nghiệp.”
“Sao? Nhưng mà…”
Tảng đá đè nặng trong lòng mỗi người như được bỏ xuống, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ Hủy nhìn qua Tạ Tỉnh Nguyên, tự hỏi bây giờ cậu đang cảm thấy thế nào. Nếu nhìn theo góc bạn bè, có lẽ sẽ vui mừng nhưng dù sao thì đây là lần đầu tiên Tạ Tỉnh Nguyên bại trận đúng không?
Gương mặt cậu không thể hiện điều gì, nhìn thẳng về phía trước, gò má góc cạnh, đường nét rõ ràng lộ rõ vẻ cương nghị.
Mong đợi nhìn ra được gì đó trên mặt “tủ lạnh” này thì đúng là phí công.
“Nhưng mà Giang Hàn à.” Giọng hiệu trưởng vang lên lần nữa khiến mọi người lại thấy bồn chồn. “Bây giờ bài vở mới là quan trọng nhất, dù thế nào cũng phải thi đại học thật tốt. Sa Hạnh Cửu cũng vậy, nghe không?”
Từ lúc năm học bắt đầu đến này, trong gia đình lớp K nhỏ bé, những câu nói như “Em học hành kiểu này thì thi đại học thế nào?” “Tốt nhất em đừng đọc nữa.” “Điểm kiểu này em không thấy xấu hổi sao?” “Tốt nhất đừng mơ mộng đến việc tốt nghiệp!” đã quen thuộc rồi… Tất cả những lời lẽ này giống như một lớp xi măng bám sâu vào mặt đất, biến nơi này thành vùng đất căn cỗi không thể sinh sôi. Ngay cả việc ở bên cạnh Giang Hàn cũng bị chỉ trích “Tán tỉnh học sinh ưu tú”.
Nhưng giờ đây thầy hiệu trưởng yêu cầu. “Thi đai học thật tốt như cậu ấy”. Có thể sao? Thật sự có thể sao?
Cô gái sửng sốt trong chốc lát, gật đầu lia lịa. Mũi hơi cay cay, nước mắt đong đầy, cố gắng lắm mới không bật khóc.
Giang Hàn như trút được gánh nặng, cười rộ lên, bên má lại xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Còn Tạ Tỉnh Nguyên, ngay lúc bước ra phòng hiệu trưởng đã bị người đằng sau theo đuôi lải nhải. “Haggen Dazs. Haggen Dazs” thì cảm giác như chết chìm.
47>>
Sóng vai cùng người mình quan tâm nhất, cô không tự nhủ được, trở nên mẫn cảm như một chú mèo nhỏ. Mùa đông, màn đêm đến sớm, lúc tan học không gian đã mờ mịt.
Ngoài đường, những cột đèn đều đã sáng trưng, chiếc xe buýt phủ đầy hơi nước đã đỗ trước cửa trường học.
Từng lượt, từng lượt xe con tấp vào lề, cổng trưởng nhanh chóng trở thành bước tranh nhiều màu sắc đan xen.
Chỉ Hủy siết cặp thật chặt, theo cậu đi ngang qua. Cô thầm nghĩ, hình ảnh này so sánh với khung cảnh chuột nhỏ tránh gió trong cái bễ cũng không sai. Bỗng nhiên ai đó đâm vào sau lưng cô, giật mình thảng thốt, theo bản năng níu lấy ống tay cáo cậu.
Tạ Tỉnh Nguyên ngạc nhiên thoáng nhìn lại nhưng không hề né tránh. Cứ như vậy cho đến khi ra đường lớn, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Trời ạ, nguy hiểm thật đấy.” Cô nữ sinh cười cười, hơi thở có một làn sương.
“Mình đến phục cậu, lớn vậy rồi mà không dám qua đường một mình.”
“A, coi như cậu dẫn mình qua đường cũng được.” Cô nhìn cậu với ánh mắt dè bĩu, sau lại quay đầu nói. “Cậu có thấy Giang Hàn khác trước không không?”
“Ừ. Đúng vậy, cao hơn.”
Chỉ Hủy trợn tròn mắt. “Mình không nhắc đến điều này, mình nói tính cách cơ.”
“Có à?”
“Có đó, bởi vì thích một cô gái nên đã thay đổi rất nhiều.
“…”
“Trước đây cậu ấy đâu có như vậy, vừa ngốc, vừa đáng yêu, vừa ngây thơ, tính tình cũng tốt, lại… Hầy…”
Ngay lúc đó, bỗng dưng cậu kéo mạnh cô qua một bên. Đến khi nhận ra có một chiếc xe việt dã gầm rú phóng qua nơi mình vừa đứng thì mồ hôi túa ra như tắm.
“Lúc nói chuyện nhớ nhìn đường.”
“…”
Cậu cứ bước về phía trước theo quán tính mới phát hiện ra cô còn trời trồng tại chỗ. Cuối cùng đành phải quay lại vỗ cô.
“Không sao chứ?”
“…”
“Sao vậy?”
“…”
“… Cặp nặng quá sao, để mình mang giúp cho.”
Một cô gái vừa bị dọa đến điếng người nay lại muốn ho ra máu, cậu hiểu hành vi đứng đờ tại chỗ là vì cặp quá nặng. Tư duy của người bình thường đấy à? Chỉ Hủy nghi ngờ đây là đàn gảy tai trâu.
Chỉ Hủy hằn học liếc người có ý tốt định mang cặp hộ cô, thậm chí còn có ý định đập thẳng cặp vào người cậu.
“Được rồi, mình không muốn đi nữa.”
“Ơ?”
“Bỗng dưng không muốn đi nữa.”
“…”
“Về nhà thôi.”
“Mình không hiểu nổi cậu.”
“Để giành đến mùa hè nhé! Hôm nay lạnh quá.”
“Ừ.”
Tuy học hành rất tốt nhưng về phương diện tình cảm, Tạ Tỉnh Nguyên như một tảng đá hình người vậy. Thế nên không cần miễn cưỡng đi “hưởng thụ” thành ý mời kem của cậu vào mùa đông như vậy. Nhưng nói đi nói lại, thành ý gì đó vào đến tay cậu lại thành vô nghĩ rồi. Tóm lại, lòng cô… đừng nên lo lắng về những chuyện không đâu nữa.
– Nếu mình là Hạnh Cửu, cậu sẽ kiên định như Giang Hàn, phải không?
Vô thức lại suy nghĩ miên man.
Cơn sóng to trước buổi tốt nghiệp này cuối cùng đã ngăn được, nhưng không thể hoài nghi, trong lòng mỗi người đều có một cơn bão quấy rầy mãi…
Ngoại trừ Tạ Tỉnh Nguyên.
48>>
Ngồi trong chiếc xe chật chội, gương mặt cô ửng đỏ vì cái nóng. Cô ngả đầu nhìn Tạ Tỉnh Nguyên đằng sau, cậu thảnh thơi ngắm cảnh ngoài cửa sổ, đôi đồng tử vô định, thả hồn trên những lối đi. Chỉ Hủy cảm thấy kì quái, sao cậu lại không thấy nóng? Có phải hơi nóng mới chạm đến cậu đã hóa thành sương?
Cô cảm thấy buồn cười với suy nghĩ kì lạ của mình.
Nhưng lại không có câu trả lời nào thuyết phục hơn.
Bầu trời xám nhạt nhòa chuyển dần qua đêm đen, từng nơi chiếc xe băng qua, ánh đèn lại phủ sáng, giống như níu kéo chút yên bình giữa thế gian ồn ã.
Cảm thấy người con gái bên cạnh cứ quay qua quay lại, Tạ Tỉnh Nguyên thôi nhìn nữa, lúc này mới phát hiện tay cô trống không. Thật ra ban nãy cô có cầm một tay vịn nhưng lại ở góc khuất, dòng người đông không chen được nên đành thôi. Hơn cả, chiều cao cũng không đủ để cầm vòng treo trên đỉnh đầu.
Tuy hiện tại trong xe nhiều người chen lất, ép sát rạt nhau, tất cả đều hiểu rằng muốn thở thì đừng động đây nhưng nếu phanh gấp, cô sẽ té ngã.
“Được rồi, hoặc cầm cặp, hoặc nắm tay mình!” Cậu nói, lấy cặp cô chuyển qua tay trái.
Chỉ Hủy ngẩn ngơ, cõi lòng như buông thỏng một thứ gì đó, một làn nước ấm áp vẩn vương quay người cô.
“Ừm.” Trong nháy mắt cúi đầu xuống, cô cũng không biết mình lấy đâu ra sự dũng cảm kia.
Đưa tay ra không chạm vào tay cậu, không bỏ rời chiếc cặp của mình, mà là vượt qua khoảng cách giữa người và người, vươn tới chỗ xa hơn. Trong khoảnh khắc không ai hay biết, hai bàn tay cô đan xen vào nhau, siết chặt, hoàn toàn vượt qua khuôn khổ bình thường.
Tiện đà ngả đầu vào lớp vải xanh đồng phục, nó giống hệt lớp vải trên người cô nhưng vẫn có điều gì khang khác. Trước đây đã từng quen thuộc, về sau quên đi dần, nay đoạn ký ức đó như quay chậm thêm lần nữa.
Khác ở chỗ, lần này, cô nghe được tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp như tiếng trống vang đều.
Giống như vận mệnh an bài, xung quanh kín chỗ, không có lối ra nào. Không thể trốn tránh, không thể đẩy cô ra, cậu nam sinh chẳng biết làm gì hơn là kinh ngạc nhìn cô ôm chầm lấy mình.
Nghe lời cô nói.
“Tỉnh Nguyên, mình…”
– Gọi thế này, rất buồn nôn phải không?!
– Cái ôm này là sự ích kỉ của mình, tương lai hay quá khứ của năm lớp mười hai đều bỏ lại.
– Chỉ muốn giữ cậu bên cạnh mình.
– Chỉ muốn được ở bên cạnh cậu.