Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 75: Đêm kinh hoàng ở vườn thú Linh Hữu


Đọc truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú – Chương 75: Đêm kinh hoàng ở vườn thú Linh Hữu

Sản phẩm ăn theo của vườn thú Linh Hữu cuối cùng cũng bán ra, bao gồm sản phẩm liên quan tới các động vật có đông đảo fans, các đồ vật có tính thú vị và thực tế, giảm giá trong một khoảng thời gian, vậy nên các fans lập tức tranh nhau mua.

Đoàn Giai Trạch ngồi trên giường, dùng máy tính theo dõi lượng tiêu thụ của các sản phẩm. Lúc bấy giờ, các sản phẩm ăn theo Lục Áp và Hữu Tô rõ ràng vượt xa những món đồ khác một khoảng. Nhất là Hữu Tô. Chưa nói tới gối cổ, có rất nhiều fans mua bao đựng thẻ, mặt dây chuyền.. để tiến hành mê tín.

Không thể không thừa nhận, về mặt huyền học này Hữu Tô có rất nhiều fans qua đường…

Đoàn Giai Trạch nhìn lượng tiêu thụ của Hữu Tô dần dần vượt lên trên Lục Áp, len lén liếc nhìn Lục Áp một chút.

Lục Áp đang cẩn thận cho Kỳ Tích ăn đồ, bé cánh cụt lớn nhanh như thổi, giờ cơ thể Kỳ Tích rất mập mạp, nhưng hai cái cánh vẫn chẳng to ra, khiến Lục Áp rất bận lòng.

Kỳ Tích chưa từng được sinh sống với đồng loại chân chính, mà lớn lên theo Đoàn Giai Trạch và Lục Áp, dường như cũng có chút buồn bã, dạo gần đây bé thường cố gắng giấu cánh mình đi, nhưng bé có thể giấu cánh đi đâu được chứ, không thể làm gì hơn là ăn nhiều một chút.

Có những lúc đối mặt với nguyên hình của Lục Áp, Kỳ Tích cũng toát ra cảm giác hâm mộ, cái cánh của Lục Áp to hơn Kỳ Tích rất nhiều, đứng ở góc độ của bé hâm mộ cũng là bình thường.

Nếu Kỳ Tích biết nói, nhất định sẽ hỏi Đoàn Giai Trạch, liệu khi lớn lên đôi cánh của con có thể to lớn mạnh mẽ như ba ba Lục Áp không.

Lục Áp cho Kỳ Tích ăn xong, liền đi tới bên cạnh Đoàn Giai Trạch, “Cho ta xem lượng tiêu thụ một chút.”

Bình thường Lục Áp cũng không để tâm mấy chuyện marketing, tiêu thụ trên weibo, nhưng lần này thì khác, chuyện này liên quan tới cuộc thi đấu ngầm của hắn với cửu vĩ hồ, không khỏi có chút để tâm, hắn không thể thua ả hồ ly kia chứ?

Đoàn Giai Trạch ấp úng: “Cái này… Mới bán được hơn nửa ngày, số liệu vẫn chưa thể nói lên điều gì…”

Anh rất sợ Lục Áp tức giận, lại làm xoăn tóc anh. Dạo gần đây vất vả lắm mới thẳng ra một chút, độ xoăn đã giảm đi đáng kể, không thể để dã tràng xe cát được.

Lục Áp vừa nghe giọng điệu này của anh, càng thêm nghi ngờ, “Mau cho ta xem.”

Lục Áp đẩy Đoàn Giai Trạch ra, nhìn số liệu trên màn ảnh, thế mà hắn lại chỉ xếp ở vị trí thứ hai, nhất thời lại nổi cơn thịnh nộ.

Chuyện này diễn ra quá nhanh, Đoàn Giai Trạch muốn chạy cũng không kịp, Lục Áp vừa giận một cái, tóc anh liền xoăn lên.

Đoàn Giai Trạch xoa xoa mái tóc, thấy rất đau lòng!

Kỳ Tích không cảm nhận được nhiệt độ phía bên đây, chỉ trông thấy mái tóc Đoàn Giai Trạch xoăn lên, hưng phấn kêu mấy tiếng, cũng không rõ bé có ý gì.

Lục Áp: “Nhất định ả hồ ly kia đã dùng thủ đoạn gì đó để mê hoặc lòng người rồi!”

Đoàn Giai Trạch: “……….” Nói như vậy cũng không sai, có mấy người thích Hữu Tô đúng là có phần bị mê hoặc, cũng cúi đầu trước những suy nghĩ mê tín.

Lục Áp tức giận nện một chưởng lên giường của Đoàn Giai Trạch, đứng dậy phi ra ngoài. Theo hắn rời đi, một tiếng “rầm” vang lên, giường của Đoàn Giai Trạch sập rồi.

Móa ơi…

Đoàn Giai Trạch vội vàng nhặt chăn, đệm của mình lên, tạm thời đặt lên giường Lục Áp, sau đó nhìn xuống Kỳ Tích, cũng may mà nó không bị dọa tới, còn cố gắng vượt qua hàng rào, ngược lại khiến bản thân bị ngã chổng vó.


“Con ngoan ngoãn ở lại, ba đi tìm cha nuôi của con.” Cũng không có ý gì khác, chỉ là Đoàn Giai Trạch sợ Lục Áp chạy đi xử Hữu Tô.

Đoàn Giai Trạch đi ra ngoài tìm, trông thấy Hữu Tô đang đánh bài, nhưng Lục Áp không ở đó, nếu hắn không tới đó tìm cô, thì hắn đi đâu chứ? Chẳng lẽ đi tìm chỗ khóc?

Đoàn Giai Trạch đang định ra ngoài tìm Lục Áp, lại bị Hữu Tô gọi lại, “Ôi, vườn trưởng à, cậu qua xem một chút.”

Vương Lạc là một dân anh chị, bình thường ai bỏ tiền ra liền giúp làm việc kín kẽ không để lộ ra bên ngoài, tùy công việc mà định giá.

Gần đây, có một ông chủ thuê hắn và anh em, tới vườn thú ở thành phố lân cận để phá hoại, dạy dỗ họ một chút.

Vương Lạc cũng từng nghe qua về vườn bách thú này, rất có tiếng tăm, hơn nữa bối cảnh thâm hậu, những người trước đây gây sự đều chưa từng thành công.

Ông chủ bỏ tiền ra này cũng là kết thù với vườn thú, bởi quan hệ chính đạo không bằng người ta, nên âm thầm tìm người hại cho bõ tức. Vì không thể moi móc được điểm yếu nào của vườn thú và nhà hàng, nhất định sẽ bị dẹp, bèn chọn cách xấu xa một chút.

Chuyện này không liên quan gì tới Vương Lạc, dù sao hắn cũng nhận tiền làm việc, có trả thù cũng không tìm tới hắn.

Vương Lạc được ra lệnh là, làm cho vườn thú này chịu thiệt hại, nhất là phải chú ý tới nơi có ngựa trắng, muốn hại con ngựa một chút. Bởi vậy nên họ chuẩn bị rất nhiều thứ, từ thuốc độc cho tới công cụ.

Trước đó họ đã điều tra, buổi tối vườn thú này bảo vệ dựa vào mấy con chó, không có ai gác đêm, cũng không thể trách họ lén lút bò vào được.

Vương Lạc cúi thấp người một chút, chó ở đây rất cảnh giác, tuyệt đối không ăn đồ người ngoài cho, hơn nữa cơ thể rất cường tráng, người đàn ông trưởng thành bình thường không đối phó được. Đối với chúng nó, chỉ có thể tránh né.

Một nhóm năm người đồng thời từ một bức tường vây gần núi rừng trèo vào, đều là những kẻ sành sỏi, bởi vậy nên động tác rất nhẹ nhàng, sau đó hướng về phía buồng triển lãm.

Nhưng không biết mũi chó ở Linh Hữu làm bằng cái gì, từ xa đã sủa inh ỏi, hơn nữa tiếng càng lúc càng gần, dọa bọn họ khiếp vía.

Vương Lạc cứng đờ, đang nghĩ không biết có nên tạm thời lui về không, nhưng khi cẩn thận nghe lại, bên trong vườn thú không vì có tiếng chó sủa mà đi ra bắt, mà đột nhiên mấy con chó kia ngoan ngoãn không sủa nữa, cũng không tới gần.

— Lúc này Vương Lạc vẫn còn chưa biết, ở Linh Hữu có quy định, nếu không quan trọng thì cứ thả chó trước tiên, nếu không nhất định hắn ta sẽ hy vọng mình gặp phải chó.

Vương Lạc thở phào trong vô thức, bởi vì hắn từng trông thấy con chó kia, cơ thể  nó rất to lớn.

Hắn từng thấy một con chó ở Linh Hữu, nó bắt được một tên móc ví tiền của du khách từ trong đám đông, lúc đó nó cắn quần áo người kia, khiến gã ta ngã xuống đất, không có sức chống cự, khí lực trâu bò, ánh mắt hung tợn khiến Vương Lạc liên tưởng tới chó Ngao.

Giờ nếu chó không sủa nữa, bọn họ cũng đã đi vào rồi, đương nhiên làm cho xong việc rồi đi, không ngờ Linh Hữu lại sơ sẩy như vậy, Vương Lạc bảo, “Chia nhau ra hành động đi!”

Bọn họ đã bàn bạc từ trước, mỗi người có một nhiệm vụ, thứ duy nhất còn chưa xác định được là chỗ ở buổi tối của con ngựa, người phụ trách phải tìm trước.

Mọi người chia ra hành động, Vương Lạc nhắm về một phía, chạy tới thủy cung. Hắn từng nghiên cứu qua các thiết bị ở đây, biết làm thế nào để bỏ độc vào trong nước, hoặc hạ thấp độ mặn của nước, khiến những sinh vật biển kia không thể sinh tồn.

Vương Lạc phá cửa thủy cung, dùng đồ chặn cửa lại, tránh cho chó đi vào.


Buổi tối ở thủy cung cũng không tối đen hoàn toàn, vẫn còn một ít sắc lam từ nước.

Hắn quên mất bật đèn pin để đi vào, đầu tiên đi tới khu triển lãm cá nước ngọt, nơi này treo những bể cá áp tường riêng, từng bầy từng bầy cá cảnh bơi qua bơi lại trong bể.

Cũng không biết vì sao, Vương Lạc luôn có cảm giác có gì đó đang nhìn mình chòng chọc, nhìn kỹ mới biết chỉ là mấy con cá. Trong bóng tối lóe lên, lại có cảm giác như tất cả các con cá đều đang nhìn mình chòng chọc.

Vương Lạc có hơi rợn tóc gáy, đáng lý với những chuyện hắn từng trải, không thể bị cá dọa mới đúng, có lẽ do mấy con chó trong vườn sủa khiến người ta hoảng hốt. Ừ đúng, có lẽ là như vậy, chó so ra thì đáng sợ hơn cá nhiều.

Hơn nữa, nơi quỷ quái này bày trí như trong rừng nhiệt đới vậy, buổi tối ở đây đúng là có hơi u ám sợ hãi.

Hắn cố ý chủ động tới một bể cá nhìn một chút, để xua tan đi nỗi phiền muộn trong lòng.

Sau khi tới gần, nương theo ánh sáng lam, lại phát hiện ra bên trong dường như không có cá, Vương Lạc câm nín, sao lại trống không như vậy chứ, ban nãy còn có cảm giác các con cá đang nhìn mình chòng chọc mà, hắn chủ động như vậy, nhưng sao khi nhìn vào lại chỉ là một bể cá trống không?

Lúc này, đột nhiên có một con cá ở phía sau hòn non bộ trong bể cá xuất hiện, mắt dán sát vào mặt kính, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị.

“Vãi!” Vương Lạc sợ hãi lùi hai bước, khẽ chửi một tiếng, “Đậu má.”

Lại nhìn sang, con cá kia đã vui vẻ bơi lượn tung tăng trong làn nước.

Đúng là có ma, đến cá thôi cũng đáng sợ như vậy.

Sắc mặt Vương Lạc tái nhợt thở hắt một cái, quyết định đi tới đường hầm dưới đáy biển trước.

Năm phút sau, Vương Lạc cầm đèn pin bật ánh sáng mạnh đứng dưới đường hầm đáy biển, bắt đầu hối hận vì quyết định của mình.

Bởi vì hình thù sinh vật dưới đáy biển so ra càng kỳ quái hơn cá nước ngọt, hình thể cũng lớn hơn nhiều.

Tuy rằng chúng không nhìn chòng chọc Vương Lạc, nhưng có lẽ bị ánh sáng đèn pin trong tay Vương Lạc thu hút, tất cả đều hướng về phía bên đây, cũng khiến cho người ta sởn da gà. Có những sinh vật biển, nhất là sinh vật biển ở sâu trong lòng đại dương, trông rất là đáng sợ. So ra những con cá nước ngọt trước đó không là cái gì.

Có lẽ bởi do hoàn cảnh buổi tối, hơn nữa nơi này vốn giống một không gian kín, khiến con người ta có cảm giác ngột ngạt, nhất là khi không có du khách như hiện giờ…

Vương Lạc an ủi mình như vậy, đầu tiên hắn cần xác định một chút xem con cá ó dơi lớn nhất thế giới có còn ở đây không, hắn từng tra tư liệu, con cá ó dơi kia là con đáng tiền nhất ở thủy cung, bởi vậy nên lúc này vẫn còn đang tìm hình bóng nó.

Để lấy dũng khí, Vương Lạc liền chỉ vào các sinh vật biển đang nhìn theo nguồn sáng phía mình hùng hùng hổ hổ mắng: “Nhìn cái rắm, mấy cái con quái quỷ này.”

Sau đó lại lẩm bẩm, dù sao cũng không ai nghe thấy: “Con cá đuối quỷ kia chạy đi đâu rồi, con cá to như vậy, để xem nó trốn ở đâu..”

Lúc này Vương Lạc nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang tận mây xanh, là giọng nói mà hắn quen thuộc, nhất thời giật thốt, “Mẹ kiếp, bị chó cắn à?”


Hay là bị ngựa đá? Nếu như gặp nhân viên trong vườn, tuyệt đối không phát ra tiếng như vậy.

Sau đó, từ một hướng khác, lại vang lên một tiếng hét kéo dài, tiếng hét thảm thiết như tan nát cõi lòng, cũng từ một giọng nói mà hắn quen thuộc.

Sau đó là những tiếng thứ ba, thứ tư…

Vương Lạc căng thẳng, đây là bộ dạng bị sa lưới, không được rồi, có lẽ hắn cũng nên mau mau bỏ trốn, nếu không sẽ bị tóm gọn mất.

Ngay lúc Vương Lạc muốn rời khỏi, lại cảm thấy trên đỉnh đầu có một bóng đen che kín, ngẩng đầu lên nhìn, con cá ó dơi hắn tìm hồi lâu bơi tới, ở ngay trên đỉnh đầu hắn.

Trông thấy con cá ó dơi lớn như vậy, trong lòng hắn khó tránh khỏi sinh ra cảm giác ngột ngạt, mặc dù ban ngày cũng như vậy, nhưng ngược lại không đáng sợ. Bởi vì hắn cũng từng thấy cảnh con cá ó dơi này dọa du khách lúc ban ngày, dù sao thì nó cũng không rơi xuống.

Vương Lạc vừa nghĩ như vậy, liền thấy con cá ó dơi vẫy vẫy cái vây, nhưng không nghe thấy tiếng kính vỡ, nó xuyên qua lớp kính thủy tinh, nặng nề giáng thân mình xuống đất!

Cá ó dơi mười mét, rơi từ mấy mét xuống, Vương Lạc dù có biết bay cũng không chạy thoát được, trong nháy mắt thân thể bị đè lên, khác với đồng bọn của hắn, không phát ra một tiếng động nào, chỉ có một đám sinh vật biển lặng lẽ vây xem đằng sau lớp kính thủy tinh không chút tổn hại.

….

Nửa đêm nửa hôm, xe cảnh sát và xe cấp cứu đỗ lại bên trong vườn thú Linh Hữu, ánh đèn lấp lóe, rọi sáng những người nằm trên cáng cứu thương được đưa lên xe cấp cứu.

Đoàn Giai Trạch đứng bên cạnh nói chuyện với cảnh sát, “Ngại quá, làm phiền các anh rồi.”

Cảnh sát nhìn qua mấy người còn đang nói sảng, đúng là đáng thương mà cũng có chỗ đáng trách, đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới vườn thú gây án như vậy, cũng không rõ là muốn trộm đồ hay bị người ta sai khiến.

Kết quả một người bị chó cắn, một người bị ngựa đá, hai người bị ác điểu mổ, còn có một người không rõ là bị kính hay tủ đập vào, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, giữa chừng có giãy giụa tỉnh lại nói gì mà cá quỷ.

Dằn vặt nửa buổi, tiễn cảnh sát đi rồi, anh hẹn ban ngày sẽ cho người tới cục cảnh sát, lúc này Đoàn Giai Trạch mới ngáp dài trở về.

Ban nãy anh còn đang muốn tìm Lục Áp, thì bị Hữu Tô gọi lại, nói với anh là hình như có người ngoài lẻn vào.

Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên, nếu là mấy tên trộm vặt, tứ đại thiên vương có thể giải quyết được mà?

Nhưng mà ai bảo Lục Áp tâm tình không tốt, liền quát lên bảo giữ bốn con chó lại, cho người ta lẻn vào.

Những lúc thế này, ai dám ngăn cản Lục Áp chứ, chỉ có thể trách mấy người này xui xẻo thôi. Sau đó vẫn là Đoàn Giai Trạch ngăn cản, báo cảnh sát, không dám làm huyên náo quá mức.

Đương nhiên, hiện tại vẫn chưa thể xác định cụ thể vì sao mấy người này lại tới, bởi vì họ vừa chạy tới khu triển lãm, còn đi tìm Cát Quang, nên Đoàn Giai Trạch cũng không suy nghĩ nhiều. Những chuyện này đợi cảnh sát điều tra rồi sẽ biết thôi.

Hữu Tô cũng nói rồi, người bình thường đêm hôm chẳng dám vào Linh Hữu đâu, huống hồ họ còn lén lút mò vào, sau lưng nhất định có quỷ. Dù cảnh sát không tra hỏi ra, thì cô cũng có cách điều tra được.

Đến khi đó, mặc kệ sau lưng họ là quỷ gì, thì cũng phải để con quỷ kia biết, ở Linh Hữu có các đại thần thế nào.

Đoàn Giai Trạch mệt mỏi quay trở về phòng, Lục Áp đã về trước, anh nhìn qua, có vẻ như giường đã được Lục Áp sửa lại, còn gấp gọn chăn cho Đoàn Giai Trạch, xem ra đạo quân vẫn thấy áy náy vì chuyện tùy ý đập nát giường mình.

Lục Áp lải nhải một lúc, cuối cùng tâm tình cũng coi như bình tĩnh lại một chút, đang cúi đầu chơi với Kỳ Tích.

Đoàn Giai Trạch dè dặt khuyên hắn, “Ôi, đạo quân à, thực ra mấy cái lượng tiêu thụ cũng không quan trọng như vậy, anh xem lúc live stream có anh xuất hiện còn hot hơn cả Hữu Tô mà, có biết bao nhiêu người ném lễ vật cho anh.”


Bởi vì Hữu Tô theo phong cách yên tĩnh, không giống như Lục Áp, Đoàn Giai Trạch còn thường xuyên chơi với hắn, nên fans nhiệt tình hơn, Hữu Tô có thắng cũng chỉ thắng ở fans qua đường.

Lục Áp oán giận nói: “Cái lượng tiêu thụ kia cũng rất quan trọng, lần sau nhất định phải vượt qua ả hồ ly chết bầm kia, không thể để ả ta đắc ý như vậy, ngươi xem cái đuôi ả vểnh tít lên trời.”

Còn chê Hữu Tô nữa, lúc thắng anh cũng thích khoe khoang như vậy mà. Đoàn Giai Trạch thầm oán.

“Vẻ mặt ngươi kiểu gì kia, ngươi đang nghĩ gì hả?” Lục Áp lạnh lùng nhìn anh, gặng hỏi, “Thế ngươi nói xem, ta với cửu vĩ hồ ai ưu tú hơn?”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Lục Áp: “Hả?”

Đạo quân đã phát điên lên rồi! Thế nhưng Đoàn Giai Trạch cũng hiểu rõ nên ứng phó thế nào, vội vàng khen ngợi: “Không so sánh được, trong lòng em đạo quân là ưu tú nhất!”

Lục Áp cũng coi như được xoa dịu, hơi đỏ mặt nói: “Được rồi, coi như ngươi có mắt nhìn.”

Đối với phong cách trả lời này của Lục Áp, Đoàn Giai Trạch đã quen rồi, cũng chẳng còn kích động mắng hắn mặt dày nữa, thậm chí còn vặn vẹo tới một cảnh giới khác, “Vâng, đúng vậy, em là người có mắt nhìn chim nhất.”

….

Thương nhân bất động sản từng muốn mua Cát Quang nhận được tin, người mà trợ lý gã thuê đã vào cục cảnh sát.. Không, nói đúng hơn là đã vào viện, bị cảnh sát đưa vào, bởi vì bị sa lưới, hơn nữa còn chưa làm được gì đã sa lưới.

Bọn họ vốn không biết thân phận của người chủ thuê mình, bởi vậy nên sau khi gã nghe xong, cũng chỉ bình tĩnh nở nụ cười, duy trì phong thái ông chủ lớn, trong đó ẩn chứa một tia không vui, muốn mắng trợ lý của mình đã tìm người rác rưởi.

Không ngờ vườn thú này dù là hắc hay bạch cũng chơi được.

Gã tìm quan hệ mà không hạ được Linh Hữu, cơn giận nhỏ biến thành cơn thịnh nộ, người ở Đông Hải còn tỏ vẻ chắc chắn gã không đấu lại được vườn thú của người ta đâu, khiến gã mất hết thể diện, liền sai người ta lén lút kêu người đi dạy dỗ, ai ngờ đến việc cỏn con này cũng làm không xong.

Đúng lúc này, đột nhiên có cuộc gọi đến, nói rằng thủ tục dự án của gã ở Đông Hải không được duyệt. Trong lòng thương nhân kia cả kinh, đầu tiên nghi ngờ Linh Hữu một chút, sau đó lập tức cảm thấy không có khả năng.

Chẳng lẽ thành phố Đông Hải không muốn hạng mục này? Gã đầu tư một khoản lớn, dù Linh Hữu có quan hệ sâu tới đâu, thì hẳn cũng không thể động tay chân ở mặt này.

Khi hỏi mới biết, là do phía trên có quy định cứng nhắc, còn chưa hỏi kỹ quy định gì, sao không nói trước, trợ lý lại hoang mang chạy tới.

“Sao vậy?” Trợ lý của gã sẽ không vô duyên vô cớ hoang mang như vậy, liên tiếp có hai tin xấu, khiến gã ta biến sắc.

Sắc mặt trợ lý khó coi báo cáo rằng, ngay trong ngày hôm đó, không biết vì sao mà các thương hiệu bất động sản của gã, tòa nhà ở khắp cả nước.. không bán được lấy một phòng mới. Khách hàng đến xem đều phản ứng rằng căn nhà mang tới cảm giác khó chịu, ngay cả những hợp đồng sắp thành giao cũng đổi chủ ý.

Mà những căn nhà đã được bán, chủ nhà vào ở được mấy năm, tuy rằng không trả lại nhà, nhưng cũng xảy ra các sự cố như đường ống nước bị vỡ, cây bị héo, vấn đề nhân viên từ chức.

Giống như chỉ trong chớp mắt, tất cả các tòa nhà của gã không thích hợp để ở nữa! Hơn nữa chỉ cần là tài sản riêng của gã, tất cả đều đột nhiên xảy ra vấn đề!

Những vấn đề này, nếu không giải quyết được đúng lúc, khó mà tưởng tượng nổi sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Đến khi đó dù thành phố Đông Hải có sửa lại chính sách, thì nhà gã xây cũng không bán được.

Nhưng thảm ở chỗ, gã không biết tại sao lại xảy ra những vấn đề này. Nếu chỉ là trùng hợp thì cũng thảm quá rồi. Nếu không phải trùng hợp, người có thể ra tay làm chuyện này ở khắp các nơi trong cả nước, có thế lực ra sao chứ?

Gã thương nhân tự vấn trong lòng, dường như gã chưa từng đắc tội nhân vật nào lớn như vậy.

Trợ lý nhận càng nhiều điện thoại, sắc mặt gã càng trở nên khó coi, rốt cuộc gã đã gặp vận rủi gì chứ!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.