Đọc truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú – Chương 5: Giống loài mới, nhân viên mới
Hôm sau, app của Đoàn Giai Trạch lại thông báo, bắt đầu có nhiệm vụ mới.
Miêu tả nhiệm vụ: Để chuẩn bị cho việc khai trương, xin hãy chuẩn bị cơ sở thật tốt! Trong vòng một tháng tăng thêm 30 loại động vật, tuyển dụng được ít nhất ba nhân viên, nếu không, sao có thể thỏa mãn nhu cầu của du khách được đây?!
Phần thưởng nhiệm vụ: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được: Thức ăn gia súc cao cấp trong vòng 30 ngày, cải tạo nâng cấp chuồng miễn phí.
Về phần Lăng Tiêu giúp đỡ, vẫn không có gì mới, xem ra tạm thời sẽ không phái ‘động vật’ mới, Đoàn Giai Trạch nhìn liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ mình Lục Áp thôi đã khiến anh đủ khốn khổ rồi.
Thế nhưng, nhiệm vụ lần này khiến Đoàn Giai Trạch hơi xoắn não, chưa nói tới tuyển dụng, anh đã đăng tin tuyển dụng từ lâu rồi. Chỉ là vườn bách thú vốn không lớn, cũng chẳng có nhiều tiền, còn muốn nhận thêm ba mươi loại động vật nữa cơ á? Sao đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ thứ hai khó hẳn lên thế này!!
Đoàn Giai Trạch chạy đi đếm chuồng bỏ không, cũng không còn dư nhiều chuồng, anh đang xoắn xuýt, đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng, anh lấy tờ phân phối thức ăn ra nhìn, quả nhiên mà!
Hạng mục tính chủng loại động vật vẫn còn rất khoan dung, tuy cùng là loài chim, nhưng chim công và vẹt đều được tính là loài riêng, đánh số đều dựa trên chim công số 1, chim công số 2, vẹt số 1, vẹt số 2..
Nhập các loại động vật khác thì hơi khó, nhưng nếu riêng loài chim, Đoàn Giai Trạch hoàn toàn có thể ra chợ chim mua, mỗi giống mua một con, mua ba mươi con chim khác nhau là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Hơn nữa, chim cũng không chiếm nhiều chỗ, không gian sinh hoạt nhỏ hơn nhiều.
Bởi mới nói, sao đột nhiên nhiệm vụ có thể khó hẳn lên được, giờ xem ra vẫn khá dễ ấy nhỉ.
Nói liền bắt tay vào làm ngay, Đoàn Giai Trạch hỉ hứng mang theo công quỹ, đi ra chợ hoa và chim tìm mua.
Quy mô chợ hoa và chim ở Đông Hải cũng khá lớn, Đoàn Giai Trạch vừa vào liền nghĩ, ba mươi loài chỉ là chuyện nhỏ.
Họa mi, sẻ thông vàng, kim oanh mỏ đỏ, chim hoàng yến, chim sơn ca, chi chích lá, chim sẻ vằn…
Đoàn Giai Trạch cũng không có yêu cầu cao với các giống chim, chỉ cần nhanh rẻ khỏe là được rồi (Mà nếu có không khỏe, thì quay về cho ăn thức ăn xịn kia vài ngày là sẽ khỏe thôi). Sau đó anh mượn một chiếc xe đẩy của cửa tiệm, đặt mấy cái lồng sắt xuống, thoạt trông cứ như đang đi nhập hàng.
Mặc dù có nhiều giống chim thật đấy, nhưng căn bản vườn bách thú của anh cũng đã có sẵn một số loài rồi, hơn nữa giá cả cũng không phải chăng, cho nên mua được hai mươi con xong, anh bắt đầu bừng tỉnh… Bởi vì anh thấy có cửa tiệm bán cá.
Thực ra.. mua cá dễ hơn mua chim nhiều mà!
Đoàn Giai Trạch hớn hở vào cửa tiệm, chọn chừng mười loại cá cảnh, giá cả rất phải chăng, cóp nhặt chút là đủ. Ở đây, ngay cả cá hố, tổng cộng cũng chỉ mấy ngàn là đủ.
Thực ra trong vườn bách thú Hải Giác cũng có ao cá, nhưng đã cạn từ lâu, cá thì mất dạng. Hơn nữa toàn là cá vàng bình thường, để cho du khách thuê vợt vớt cá.
Đoàn Giai Trạch nghĩ bụng, để ao trống không như vậy cũng khó coi, thế là anh lại mua ba mươi con cá vàng nữa.
Cứ như vậy có liền ba mươi con cá. Đoàn Giai Trạch lại mua một cái bể, định sau này thả cá cảnh vào bể, cá vàng thì thả xuống ao. Giờ tạm thời để trong một bể, trông có vẻ chen chúc chật chội.
Đoàn Giai Trạch vỗ vỗ mặt bể, khẽ nói: “Mấy đứa ráng đợi nha, về rồi anh cho ra ở riêng.”
Ông chủ giúp Đoàn Giai Trạch mang bể cá lên chiếc xe con, Đoàn Giai Trạch là khách mua bình thường, ông ta lại là dân kinh doanh, sao lại nhắc nhở Đoàn Giai Trạch thả cá chung như vậy thì không hay chứ, ông còn ước gì mấy con cá kia chết để Đoàn Giai Trạch quay lại mua nữa kìa.
Thế nhưng Đoàn Giai Trạch vừa đẩy xe ra, lại được một ông chú cản lại.
“Ê cậu à, sao lại bỏ hết cá vào trong một bể thế kia.” Ông chú cầm trong tay bộ lọc khí, xem chừng cũng là người yêu cá, nên mới không thể đứng yên nhìn cái bể thập cẩm của Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch mờ mịt nói: “Sao vậy ạ?”
Ông chú bảo: “Cậu cho cá lớn cá nhỏ vào trong đây, còn có cá xiêm, cá tai tượng…. Cậu không lo cho tụi nó à? Để như thế thì đánh nhau to mất! Về còn lại nửa bể đã là may lắm rồi.”
“Gì ạ, cá mà cũng đánh nhau được kia á?” Đoàn Giai Trạch cẩn thận quan sát đám cá trong bể, “Chú à, cháu thấy tụi nó vẫn đang hạnh phúc bên nhau lắm mà.”
“Hạnh phúc lắm à?” Ông chú khom lưng, muốn chỉ ra điểm bất thường trong đó. Nhưng nhìn kỹ lại, lại không kiềm chế được mà chửi thề, “Móa.. hạnh phúc thật ấy?”
Bên trong có hơn mười giống cá đủ màu đủ kiểu, có lớn có nhỏ, có dữ có lành, nhưng thực sự không hề choảng nhau, thậm chí.. thậm chí còn phân chia rất ngay ngắn, mấy con có đồng loại thì ở với nhau, con nào không có thì một mình một cõi, giống như có người xếp chỗ cho chúng vậy.
Ông chú từng nuôi rất nhiều cá, nhưng chưa từng gặp chuyện như vậy, chú ngẩn ra một lúc rồi nói: “Cậu này, cậu cừ thật đấy, sao lại như thế được?”
Đoàn Giai Trạch có chút ngượng ngùng: “Cháu cũng không biết nữa, từ nhỏ cháu nuôi cá đã rất lành rồi.”
Lúc còn bé anh từng nuôi mấy con cá vàng rùa đen, nhưng không giống như các bạn khác, nuôi được một tuần đã phơi bụng, cá anh nuôi mấy năm mới chết, cho nên đó giờ chưa từng cảm thấy nuôi cá là việc gì quá khó khăn.
Có đôi khi anh mua cá trắm về, nhất thời chưa thả xuống chậu được, bỏ tạm vào bể cá cũng không thành vấn đề.
Ông chú gật gà gật gù: “Lại còn có thiên phú này nữa? Cậu từng nuôi cá bảy màu chưa? Nhà tôi có một con, mà không hiểu sao dạo gần đây nó lì quá, chẳng bơi gì mấy, cũng không hòa mình với các con khác, hỏi nhiều người rồi mà ai cũng chịu.”
Đoàn Giai Trạch biết gì về mấy cái này đâu, đó giờ anh toàn nuôi bừa, thế nên vội vàng nói không hiểu. Ông chú nghe mà thất vọng, lại tới xem ‘kỳ quan’ trong bể cá anh thêm lần nữa, mới lưu luyến nói lời tạm biệt.
…
Đến khi về tới nơi, Đoàn Giai Trạch treo lồng chim lên, nhân lúc còn có các thôn dân ở đây, anh nhờ họ qua giúp dọn dẹp sạch ao, sau đó bơm nước vào, rồi thả cá vàng xuống.
Chỗ cá cảnh còn lại trong bể được Đoàn Giai Trạch đưa tới hành lang tầng một của khu nhà, đặt lên một chiếc bàn, giống như để trang trí.
Lục Áp biết sắp tới giờ cơm, đi ra trông thấy Đoàn Giai Trạch bên bể cá, bèn hỏi anh: “Cái gì đây?”
Đoàn Giai Trạch: “Thủy cung..?”
Lục Áp: “…………..”
Hắn làm vẻ mặt như “Nhà ngươi bị thần kinh à” vậy.
Thế nhưng chuyện không liên quan đến hắn, hắn liền bơ đi mà sống, “Bữa nay phát thịt gì vậy?”
Ý này là, bổn đạo muốn ăn rồi.
Hiện giờ trong vườn bách thú chỉ có mỗi chủ vườn làm nhiệm vụ giám sát toàn bộ động vật, cùng với duy nhất một tên quạ ba chân làm nhân viên chăn nuôi. Anh bèn nhận mệnh mà ôm theo một thùng thịt cừu mới đi vào phòng bếp, quyết định bữa nay sẽ làm sườn cừu chiên.
Thịt cừu không có chút mùi hôi nào được bỏ vào trong chảo dầu đang sôi sùng sục, dần ngả sang màu mật ong óng ánh, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Đến khi lật miếng sườn cừu, màu thịt càng thêm bắt mắt.
Lục Áp đứng bên cạnh như ông cụ non, đợi hoàn thành nghĩa vụ của một ‘nhân viên chăn nuôi’.
Đoàn Giai Trạch chiên được nửa chừng, đột nhiên di động đổ chuông, anh thấy màn hình hiển thị dãy số xa lạ, bèn nhận máy: “Alo, ai vậy nhỉ?”
“Chào anh, anh có phải là anh Đoàn không ạ? Em đọc được tin tuyển dụng của bên mình trên web tìm việc online ở Đông Hải…”
“À, chào em, chính là anh.” Đoàn Giai Trạch hí hửng, có người muốn nộp đơn xin làm sao?
Anh liền buông chảo xuống rồi chạy ra ngoài.
Lục Áp vội chắn ngang trước người Đoàn Giai Trạch, anh đi rồi sườn cừu của hắn biết làm sao đây?
“…………” Đoàn Giai Trạch đẩy đẩy Lục Áp, nhưng không thể đi lên, không thể làm gì hơn là vừa chiên sườn vừa tiếp điện thoại của người nọ.
Đối phương tới xin làm tài vụ, đương nhiên, nói tài vụ vậy chưa đủ chính xác, bởi vì công việc bao gồm cả bán vé, kiểm vé sau khi khai trương.
Qua giọng nói có thể đoán là một cô gái trẻ tuổi, trước mắt Đoàn Giai Trạch muốn phổ biến rõ về công việc cho cô nghe.
Lúc này sườn đã được chiên chín, Lục Áp vẫn đứng bên cạnh nhìn lom lom. Đoàn Giai Trạch dùng một tay để san sườn dê ra, vừa san ra đĩa xong, đã bị Lục Áp bưng đi.
Đoàn Giai Trạch lại chuyện trò thêm đôi câu nữa với cô gái nọ, hẹn ngày mai sẽ tới phỏng vấn.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, giờ Đoàn Giai Trạch đang thiếu người, cần hoàn thành nhiệm vụ, cho nên chỉ cần cô ấy không có thiếu sót gì quá đao to búa lớn, anh sẽ giữ cô ấy lại, mà cũng không biết người ta có chịu ở lại hay không nữa.
…
Sáng hôm sau, từ tinh mơ Đoàn Giai Trạch đã đón người đầu tiên tới phỏng vấn.
Cô gái nọ trông trẻ trung y như giọng nói qua điện thoại, cô cầm một bản hồ sơ đưa cho Đoàn Giai Trạch, hết sức e thẹn nói: “Em là Tô Thục, anh cứ gọi Tiểu Tô là được rồi.”
Đoàn Giai Trạch nhìn về mục năm sinh trong hồ sơ, chỉ nhỏ hơn anh một tuổi, cũng mới tốt nghiệp trong năm nay, “Ồ, em học ngành ngôn ngữ Trung à?”
Tiểu Tô có chút lúng túng nói: “Vâng ạ, nhưng em có chứng chỉ kế toán ạ.” Cũng chỉ có chứng chỉ kế toán.
Có rất nhiều sinh viên ra trường ngành ngôn ngữ Trung và tài vụ, bởi vậy nên kiếm việc rất vất vả. Cô bé này giống Đoàn Giai Trạch nửa tháng trước, mất rất nhiều thời gian để tìm việc.
Đoàn Giai Trạch hết sức đồng cảm mà gật đầu, anh nói thực lòng: “Thực ra anh thấy điều kiện của em rất tốt, nhưng anh cũng phải nói qua một chút cho em hiểu rõ, hiện chỗ mình chỉ có một mình anh phụ trách, cũng chưa tuyển được nhân viên chăm sóc, cho nên vẫn mời dân ở xung quanh. Đến khi làm công việc của em cũng khá nhiều, ngoài kế toán tài vụ ra còn phải kiêm luôn cả soát vé, không chừng còn có thêm một số việc vặt nữa. Đương nhiên, chỗ chúng ta cũng không có quá nhiều du khách, đợi đến khi phát triển rồi anh sẽ tuyển thêm người..”
Về phần tiền lương, là bốn ngàn một tháng, bao ăn một bữa, bởi có Lục Áp, và nói không chừng sau này sẽ có nhiều ‘động vật’ được phái tới nữa, cho nên không thể bao ở được, nếu không sẽ rất dễ bị lộ, thế nhưng có phụ cấp nhà ở.
Đoàn Giai Trạch giới thiệu qua về tình hình thực tế cho Tiểu Tô nghe, còn dẫn cô đi thăm quan vườn bách thú xem một vòng.
Tuy vẫn còn khá đơn sơ, nhưng mấy ngày qua động vật được ăn thức ăn cao cấp, cho nên đều tràn trề sinh lực, kêu rất là vang dội, cho nên cũng không quá mất mặt.
Lúc này, Lục Áp vừa đút tay vào túi quần vừa vênh mặt đi qua, bước vào khu nhà, mái tóc nhuộm.. à không, trời sinh vàng vàng đỏ đỏ, dưới ánh mặt trời càng thêm bắt mắt, đương nhiên, bắt mắt hơn cả vẫn là gương mặt đẹp trai ngời ngời của hắn, nhìn cả người khoa trương thái quá.
Sự tồn tại của Lục Áp, trái ngược hoàn toàn với cảnh vật đơn sơ xung quanh, Tiểu Tô nhìn mà suýt chút nữa không tin vào mắt mình, “Đây cũng là nhân viên trong vườn bách thú chúng ta sao?” Cô nhớ ban nãy Đoàn Giai Trạch có nói hiện chỉ có một mình anh, ngơ ngác nói: “.. Nhân viên chăn nuôi trong thôn?”
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi: “Không phải, không phải đâu, anh ta đi loanh quanh thôi.”
Giờ vẫn còn chưa khai trương, cho nên Lục Áp vẫn có thể đi loanh quanh, chứ đợi đến khi khai trương rồi, trong giờ làm việc hắn phải làm động vật, có lẽ ngày nào cũng phải đụng mặt với Tiểu Tô, thế là Đoàn Giai Trạch lại giải thích, “Cậu ta không phải nhân viên đâu, đợi đến khi khai trương, chỉ buổi tối mới về đây ở.”
Tiểu Tô nghiêm mặt trở nên kính trọng, “Vậy ạ, chỉ tối mới về ở.”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
… Sao anh cứ có cảm giác giọng Tiểu Tô là lạ, mà chẳng biết lạ ở chỗ nào thế nhỉ.