Đọc truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú – Chương 180: Đường ống của “mèo bự”
Tổng giám Mạnh suy nghĩ hồi lâu, sau đó cảm thấy, có lẽ những người này không rõ về showbiz, về gia cảnh cũng như thực lực của anh ta, luôn có vẻ xem thường, khiến anh ta rõ là sầu não.
Nếu không, mấy người không làm việc như vậy, dựa dẫm ở đơn vị của Đoàn Giai Trạch, cầm lương ba cọc ba đồng, dựa vào đâu mà bơ tui chứ??
“Đại động vật” chưa lên sóng đã gây được tiếng vang, khiến cho tổng giám Mạnh có thêm tự tin, anh cảm thấy nên cho những người này thấy được ví dụ sống, xem anh nâng đỡ người ta nổi tiếng thế nào.
Sau khi “Đại động vật” ghi hình được bốn kỳ, bắt đầu biên tập, bọn họ muốn vừa ghi hình vừa phát sóng. Bản thân chương trình đã rất có tiềm năng gây hot, ekip và mỗi khách mời trong chương trình đều là “hí tinh” trong miệng quần chúng, rất nhiều tin tức được đăng tải trên mạng, giúp tỉ lệ xem kỳ đầu tiên đã rất cao.
Tổng giám Mạnh làm ông chủ nhỏ, tuyển chọn những nhân viên cốt cát giỏi nhất, chất lượng chương trình không tồi, sau khi kỳ đầu tiên lên sóng nhận được cơn mưa lời khen.
Nhất là người mới mà công ty họ nhét vào, trước đây chỉ từng đóng mấy quảng cáo, nhận hai vai nam ba.
Lần này trong “Đại động vật”, anh ta phụ trách nuôi rùa biển, con rùa biển kia diễn cũng rất sâu, người mới kia là một anh chàng nhiều lời, cứ rảnh rang là ngồi nói chuyện với con rùa biển, con rùa biển còn có thể đáp lời, hai người tạo được không ít tràng cười sảng khoái.
So với rùa biển phải luân phiên đi làm việc, sau khi “tan làm” rùa biển không nhân tính hóa nằm một chỗ, người mới vui vẻ đi tới “Anh xoa bóp cho em nhé”. Sau khi con rùa gật đầu, cậu ta vội vã nhào tới: “Được rồi, thêm giờ được à?”
Tính cách như vậy không gây khó xử một chút nào, bọn họ vốn là những nhân vật có đề tài, nhân khí cao, chỉ có cậu chàng người mới kia một đêm thành danh, nên có vẻ hơi đột ngột, chứ các khách mời khác càng có nhiều đề tài để bàn tán hơn.
Đoạn của Phí Nghiên là được khen ngợi nhiều nhất, được cắt ra lan truyền rộng rãi trên mạng.
Phí Nghiên chăm sóc cánh cụt hoàng đế, so với động vật của các khách mời khác thì đáng yêu hơn nhiều, khiến người ta nghi ngờ không biết liệu có nội tình gì không. Thế nhưng cô vừa tới cũng không được hưởng đãi ngộ tốt gì.
Đầu tiên ngộ nhận cá mà cánh cụt hoàng đế nôn ra là cho mình, gây một tràng cười vang, sau đó lại càng buồn cười hơn, bị sai đi dọn phân.
Trên màn ảnh, Phí Nghiên cầm dụng cụ lên tự giễu: “Mọi người đều là “quan sạn thỉ”, đấy bạn xem người ta dọn phân chó phân mèo thì đều từng đống từng đống, mà chỗ tôi dọn từng mảng từng mảng.”
Sau khi dọn phân xong, có một linh vật mặc đồ cánh cụt chạy ra, vẫy tay về phía Phí Nghiên, Phí Nghiên cũng thân thiết ôm nó, nhưng dần dà, nụ cười trên môi Phí Nghiên khựng lại. Phụ đề hiển thị, mười phút sau, giọng của biên đạo từ bên ngoài vang lên, lúc bấy giờ khán giả mới biết, con cánh cụt này vốn không phải do bọn họ sắp xếp.
Cánh cụt hoàng đế biết mình bị lộ rồi, cũng vội vã trốn đi, Phí Nghiên đứng đần mặt tại chỗ.
Kẻ xâm nhập này và vẻ mặt của Phí Nghiên rất buồn cười, sau đó có nhân viên trong ekip chương trình và vườn thú buôn chuyện, kể lại chi tiết đoạn này, nói rằng đến tận bây giờ vẫn không ai biết con cánh cụt hoàng đế kia là ai, có người còn muốn bắt chước theo, nhưng bị cản lại.
“Mẹ ơi hài vãi hahahahaa, Phí Nghiên cười gượng mười phút!”
“Đó giờ không thích Phí Nghiên, cảm thấy cổ làm màu quá, bữa nay có cảm giác từ người qua đường chuyển sang làm fan…”
“Phí Nghiên nhây thật đấy 233333 còn cố ý trêu Bạch Thế Kiều, lầy vãi.”
“Đại hí tinh hay quớ! Mị hóng tiếp, động vật đáng yêu như vậy, kiến thức được phổ cập cũng không nhàm, đến mấy khách mời vốn ghét cũng trở nên hài hước. Cậu trai người mới kia không tệ, không gượng gạo chút nào, muốn làm fans ảnh ghê!”
“Cánh cụt hoàng đế là hài nhất! Biên đạo bảo không phải tụi tui sắp xếp đâu, sau đó cậu ta lắc lư một cái rồi chạy mất dạng, tui cười đau cả bụng.”
…
Tổng giám Mạnh vừa gắp ngó sen ăn, vừa dùng máy tính bảng bật chương trình cho Tiểu Cửu xem, anh ta bật bình luận nền, từng bình luận chạy ngang màn hình, hơn nữa hầu như đều là lời khen.
Tổng giám Mạnh rất đắc ý, mới kỳ đầu tiên mà “Đại động vật” đã nổi, đến bạn của ông già nhà anh ta cũng gọi điện thoại khen, khiến ông càng thêm hài lòng. Bây giờ có rất nhiều người trong giới nói, phải nhìn tổng giám Mạnh bằng cặp mắt khác xưa.
Thực ra đây đã hoàn thành mục tiêu ban đầu của tổng giám Mạnh, mới đầu muốn để ông bô giật mình, bây giờ đã hoàn thành tương đối rồi. Thế nhưng tổng giám Mạnh cũng càng thêm oán niệm với kế hoạch lôi kéo người của mình.
Anh đã làm ra một chương trình nổi tiếng như vậy, nhưng những người này không dao động một chút nào.
Nghĩ như vậy rồi, tổng giám Mạnh lại càng há miệng ăn miếng to hơn, hàm hàm hồ hồ nói: “Cái cậu người mới này, tăng mấy trăm ngàn fans trên weibo, còn lên hot search. Thấy sao hả?”
Lúc này trên màn hình đang phát đến đoạn Phí Nghiên ôm cánh cụt hoàng đế, sau đó cánh cụt hoàng đế bỏ của chạy lấy người.
Tiểu Cửu mặt không cảm xúc nói: “Cút.”
Tổng giám Mạnh gắp nốt miếng ngó sen cuối cùng, còn liếm môi, không vui nói: “Rốt cuộc cậu có ý gì, ông đây chưa đủ thành ý à? Không chọc giận cậu mà cậu cũng xụ mặt với ông đây, nghĩ ông đây hết cách rồi phỏng!?”
Dù sao tổng giám Mạnh cũng là công tử bột, trước đây làm màu giả làm tinh anh lâu như vậy, lúc bấy giờ cuối cùng cũng không nhịn được mà đen mặt.
Sắc mặt Tiểu Cửu cũng thay đổi, tổng giám Mạnh nóng tính, gã còn nóng tính hơn, lúc đó gã vỗ bàn cái rầm: “Mi là gì của ta chứ? Đến thằng ngu cũng chẳng bằng, đừng tưởng mấy câu mi nói ta không biết. Nói cho mi biết, ta tuyệt đối không làm người của mi!!”
Tiểu Cửu nghênh ngang rời đi.
Tổng giám Mạnh đần mặt tại chỗ, sau khi tiêu hóa xong những lời Tiểu Cửu nói, quay sang thấy ánh mắt mọi người nhìn mình đầy kỳ quái, “……Mịa!!!”
………
Chương trình được ghi hình trong vườn thú không ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày của Đoàn Giai Trạch, gần đây anh đang hoàn thành một hạng mục công tác. Tạm thời Linh Hữu không cần mở rộng diện tích, bọn họ đang cố gắng hoàn thiện cơ sở vật chất hiện tại, nâng cao điều kiện vốn có.
Làm thế nào để có thể làm thêm nhiều thứ trong diện tích có hạn?
Theo nhân viên vườn thú đề nghị, Đoàn Giai Trạch muốn thử nuôi động vật chung với nhau.
Các vườn thú bình thường đều nuôi tách động vật ra ở từng buồng triển lãm riêng, mà một vài vườn thú cỡ lớn, có đủ điều kiện, đủ không gian, lại thử nghiệm nuôi chung động vật.
Những vườn thú không có không gian lớn, nếu nuôi chung động vật, có thể sẽ khiến động vật gặp áp lực lớn, gây ra vài hậu quả máu tanh.
Hiển nhiên vườn thú Linh Hữu không cần lo lắng điều này, nuôi chung động vật có thể khiến du khách có thêm hứng thú quan sát, đối với động vật mà nói cũng giúp môi trường sống của động vật thêm phần phong phú.
Thế nhưng cũng cần chú trọng trong việc nuôi chung động vật, bằng không nếu nuôi chung động vật có thể sẽ gây hại. Điều này cần chuyên gia chỉ đạo tiến hành, Đoàn Giai Trạch muốn lấy một hai khu triển lãm ra thử nghiệm. Dù sao như vậy cũng sẽ càng hợp với hai chữ “hoang dã” trong “vườn thú hoang dã”.
Trước đó, bọn họ cũng từng nuôi chung một cách đơn giản, chính là để vài loài động vật ăn cỏ ngoan ngoãn ở chung một không gian trong khu động vật ăn cỏ ở khu nuôi thả.
Trong nước, phần lớn các vườn thú ở khu vực phía Bắc thử nghiệm nuôi chung, ở tỉnh Đông Châu không có vườn thú nuôi chung động vật. Đoàn Giai Trạch hy vọng có thể thử nghiệm ra một vài điểm khác biệt, phối hợp thú vị, anh xin được giúp đỡ ở trong hiệp hội động vật, xin tư liệu học tập.
Ngoài ra ở khu nuôi kín cũng làm một vài đường ống trên không. Lần trước trong buổi họp thường niên của hiệp hội động vật, trong lúc Đoàn Giai Trạch nghe người ta phát biểu, thấy một vài vườn thú ở nước ngoài làm đường ống trên không, làm lối đi trong suốt ở lối đi bộ cho động vật, mọi người vừa ngẩng đầu lên, là thấy động vật ở trên cao, hết sức chấn động.
Những đường ống như vậy có nhiều hình thức biến hóa khác nhau, ví dụ như trong đường ống của khỉ có thể treo dây thừng, chúng rất thích đu dây thừng.
Giống như đường hầm dưới biển ở thủy cung vậy, động vật trên đất liền cũng có thể biểu diễn 360 độ.
Cách này giúp tận dụng được nhiều khoảng đất ở vườn thú hơn, còn có thể tăng cường tính thú vị, cũng không phải công trình lớn gì. Đoàn Giai Trạch thấy rất hứng thú với chuyện này, sau khi trở về liền hỏi xung quanh có công ty xây dựng có kinh nghiệm tương quan không.
Tuy rằng bọn họ có thất hỏa tinh quân Chu Phong, nhưng Đoàn Giai Trạch sợ Chu Phong không am hiểu vật liệu hiện đại, đường ống này đương nhiên rất cần chú ý tới an toàn.
Mới đầu cũng chỉ thử một chút, xem phản ứng của du khách, Đoàn Giai Trạch bảo người ta xây dựng đường ống trên không trung ở bên ngoài khu triển lãm mãnh thú, lấy chất liệu là thủy tinh hữu cơ, nối thẳng vào buồng triển lãm.
Việc xây dựng này không tốn quá nhiều thời gian, mới đầu mọi người không biết phải làm gì, còn tưởng là dùng cho du khách ngắm cảnh bên trong, mãi sau một thời gian, mới có người đoán được đây là đường ống cho động vật.
Đường ống trên không này nối từ trong buồng, đi ngang qua đường cái, vòng quanh rừng cây đối diện, cách mặt đất khá xa, áng chừng chiều cao của hai người cộng lại.
…
Sau khi đường ống được khánh thành, có rất nhiều phụ huynh ở thành phố Đông Hải bị con đòi dẫn đi, muốn tới vườn thú Linh Hữu xem.
Với cư dân thành phố Đông Hải bây giờ mà nói, cuối tuần tới khu vực quanh Linh Hữu là chuyện rất bình thường, leo núi Hải Giác, dạo vườn thú, xem thôn Đồng Tâm.. Lúc bấy giờ các phụ huynh còn cho rằng không biết có phải con mình được giao bài tập gì không.
Với tụi trẻ con, vườn thú là một đề tài thú vị, có mấy đứa trẻ tới vườn thú, lúc quay về khoe với bạn bè rằng Linh Hữu có thêm một đường ống, các bạn học đều cảm thấy rất hứng thú, một truyền mười mười truyền một trăm, ai cũng về đòi phụ huynh.
Thế là tuần đầu tiên sau khi đường ống đưa vào hoạt động, số lượng du khách tăng ở quy mô nhỏ, đều tới để xem đường ống trên không.
— Tới bây giờ, đường ống này chỉ cung cấp cho Lạc Lạc sử dụng.
Lạc Lạc cũng là nguyên lão của Linh Hữu, nó vẫn ở trong buồng của mình, không tới khu nuôi thả, sau khi dì Hoan Hoan tạ thế, nó ở lại một mình.
Sau khi hoàn thành đường ống, đã tiến hành kiểm tra một lần, nhân viên chăn nuôi từ bên ngoài mở cánh cửa đường ống ra.
Lạc Lạc nhìn cánh cửa lớn hình vuông, tò mò ló đầu vào. Sau đó nó chui vào thật, sau khi đi qua một đoạn dốc thoải, nó rời khỏi phạm vi khu triển lãm. Duỗi đầu ra nhìn, nhìn thế giới bên ngoài.
Động vật trong vườn thú biết “kính” là thứ gì, nhưng Lạc Lạc do dự một chút mới cất bước. Nó có thể nhìn thấy, con người đứng phía dưới, hơn nữa bên cạnh kính là những tán cây!
Ngày đầu tiên, Lạc Lạc không ở bên ngoài quá lâu, chỉ thăm dò thế giới mới, sau đó men đường cũ trở về. Thế nhưng cũng đủ chứng minh, nó không khó chịu chút nào với đường hầm này. Hơn nữa qua biểu hiện, nó có vẻ rất yêu thích nơi này!
Không phải lúc nào cũng mở đường nối trên không, bình thường nhân viên chăn nuôi sẽ quan sát thời tiết mới mở cửa, bởi vì điều này cũng tương đương với hoạt động ngoài trời.
Mỗi lần mở cửa đường ống, sư tử đực bình thường lười biếng sẽ dịch chuyển, từ chỗ ngủ bò dậy, tiến vào trong đường ống, sau đó ra bên ngoài dạo chơi một chút.
Cuối tuần rất đông du khách, các du khách thông qua nhiều con đường khác nhau, đã biết tin đợi ở bên ngoài từ trước —— Linh Hữu cũng không đẩy mạnh tuyên truyền đường ống này, bởi vì bây giờ mới chỉ thử nghiệm mà thôi. Thế nhưng hiển nhiên các du khách cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.
Lạc Lạc dường như bước ra trong tiếng hoan hô của đám đông, đồng thời ngẩng đầu lên gầm một tiếng.
Các du khách đứng dưới đường ống hầu như đều hít một hơi thật sâu, khoảng cách gần như vậy, trên đầu có một con sư tử đực đang gào, hơn nữa góc độ này rất mới mẻ, có thể nhìn thấy cái bụng đang phập phồng của Lạc Lạc.
Lạc Lạc không xa lạ gì với các du khách, thậm chí nó còn hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý tới, đi tới giữa đường ống, nằm tại chỗ, gật gù dưới ánh mặt trời.
Thân thể nó dựa vào mặt kính, ú ụ, bẹp thành một mặt phẳng, cái đuôi phe qua phẩy lại.
“Đạ mấu, sao nó lại thay đổi tư thế, tư thế ban nãy đẹp lắm mà, nhìn thấy được đệm thịt!” Có du khách oán giận, ban nãy Lạc Lạc nằm úp sấp xuống, có thể trông thấy đệm thịt của nó đặt trên mặt kính hữu cơ.
“Bây giờ trông cũng buồn cười mà? Lệch cả mặt..”
Con người dưới đường hầm ngẩng đầu lên, có người còn để con mình ngồi lên vai, cùng nhau ngước nhìn.
Bất tri bất giác, một cô gái nhìn chăm chú, bởi ngửa cả cổ ra, nên mất thăng bằng, ngã chổng vó ra phía sau.
Lúc này đông người, nam sinh phía sau đưa tay ra, ôm lấy cô gái này, hai người đỏ bừng mặt lên. Các du khách bên cạnh nở nụ cười thiện ý, có người còn giật dây bảo họ làm quen nhau đi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, thêm wechat vào thật, đúng là hữu duyên, tới nơi đây hẳn là đều thích động vật, đã có chung một sở thích rồi.
Lạc Lạc độc hưởng “đường hầm mèo lớn” này, nó rất thích tầm nhìn rộng rãi ở đây, nó thích nhất là nằm ngủ giữa đường, tắm nắng, còn thích đi tới phía đối diện, dưới những bóng cây thấp thoáng, hưởng thụ cảm giác khác nhau, trong ống thông gió mang theo mùi cỏ hoa thơm ngát.
Cách thưởng thức này được đại đa số du khách khen ngợi, phần nhỏ du khách lúc ngơ ngơ ngác ngác đi tới dưới đường ống, bị tiếng sư tử gầm trên đầu dọa sợ hết hồn, bọn họ không biết nơi đây mới xây thêm đường ống đấy!
Có lẽ Lạc Lạc còn không biết, con người đứng phía dưới đã chụp được rất nhiều bức ảnh kỳ quái của nó, nếu đệm thịt còn có thể khen là đáng yêu, thì cái lưỡi nó không cẩn thận thè ra, dán vào mặt kính trông rất dị hợm.
Các du khách kêu gào:
“Chời ưi tui có thể xem từ góc độ này cả ngày, xây thêm nhiều đường ống hơn đi…”
“Có thể xây đường ống cho các động vật khác không? Lạc Lạc lười quá, muốn xem mấy động vật hoạt bát.”
“Ui tưởng tượng cảnh trên không chằng chịt đường ống, bên trong có đủ động vật, trên đó trang trí hoa hoa cỏ cỏ, mới nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi!”
“Chài ưi, nghĩ tới cảnh nếu xây một cái cho Tống Bảo, tui ngất mất thui.”
“Lầu trên à dừng lại! Muốn xem cảnh Tống Bảo và Hắc Toàn Phong lăn lộn trong đường ống quá!”
“Không thở được, nếu có thể nhìn bụng và móng của Tống Bảo từ dưới lên.. nhìn thấy Tống Bảo nằm trên đầu tui..”
“Đề cử xây dựng, xây xong rùi tui chẳng đi đâu nữa, ở lại Linh Hữu nằm xem.”
….
Tiếng vang rất lớn, bình luận trên mạng thì thôi, trên thực tế có rất nhiều du khách điền vào thẻ nguyện vọng, bọn họ rất thích cách triển lãm mới này.
Thấy bình luận tốt như vậy, Đoàn Giai Trạch cũng cân nhắc xây thêm nhiều đường ống động vật. Thế nhưng đường ống gấu trúc được đề cử nhiều nhất, có lẽ phải suy nghĩ thêm một chút, dù sao bản thân gấu trúc giá trị cao, bây giờ vẫn chưa nơi nào xây đường ống gấu trúc, cần phải cân nhắc cẩn thận, xem loại đồ chơi này có bất cứ ảnh hưởng gì với gấu trúc không.
Ngoài Lạc Lạc ra, loài hổ như Hoa Trùng cũng có thể tham gia, có thể thử thêm cả đường ống dây thừng cho bầy khỉ. Cách thức tham quan lập thể này đúng là có thể giúp du khách càng được hòa mình vào.
Đồng thời, Đoàn Giai Trạch học cách nuôi chung động vật một thời gian, cũng có một vài ý tưởng.
Anh hỏi qua giảng viên chăn nuôi trong tỉnh, với hoàn cảnh địa lý Đông Hải mà nói, đúng là rất thích hợp nuôi chung. Trước đây Linh Hữu chỉ nuôi chung những động vật ăn cỏ không có tính công kích gì, đồ ăn phong phú, giữa bọn họ không có bất cứ mâu thuẫn nào. Hoặc chỉ nuôi chung một vài con cùng chủng loại, cũng không thành vấn đề.
Lần này, Đoàn Giai Trạch thử chọn nuôi chung những con vật có nhiều cách biệt hơn, ví dụ như nuôi đà điểu với ngựa vằn, hươu sao và ngựa, hiệu quả cũng không tệ.
Đoàn Giai Trạch nhìn tư liệu nói: “À, em nghe nói có thể nuôi cáo Bắc Cực với chồn…”
Hữu Tô hoảng sợ ngẩng đầu: “Tôi không ở chung với chồn đâu, vườn trưởng à, tôi tình nguyện ở chung với Tiểu Cửu.”
Tiểu Cửu: “??????????”
“Đừng đùa nữa, nuôi Tiểu Cửu chung với kền kền còn coi được, chị ở chung với Tiểu Cửu, đến khi đó bắt nạt anh ta thảm quá, các chuyên gia sẽ nghĩ sao đây?” Đoàn Giai Trạch cảm thấy vườn thú bọn họ đã đủ khiến chuyên gia các giới phải bận tâm rồi, anh cũng nói, Hữu Tô thì thôi đi, để cô ở chung với ai cũng không an tâm được.
Tiểu Cửu lại càng rầu rĩ, gì mà tình nguyện chứ…
Hữu Tô: “Thế tôi ở với gấu cũng được.”
Hùng Tư Khiêm nói rằng: “Thế cũng được, hai chúng ta có thể nói chuyện với nhau.”
Hữu Tô mặt không cảm xúc nói: “Tôi nói là gấu trúc.”
Hùng Tư Khiêm: “……..”
Phan Toàn Phong vô tội ngẩng đầu lên: “Ai gọi tôi thế?”
Hùng Tư Khiêm hận Phan Toàn Phong chết đi được, từ khi Phan Toàn Phong xuất hiện, loài gấu như gã dường như càng ngày càng mất giá, đến Cửu Vĩ Hồ cũng hướng về con gấu đen trắng dưới nhân gian.
Đoàn Giai Trạch vẫn còn đang suy nghĩ chuyện nuôi chung loài chim, mới đầu họ chỉ có lán chim, để các con chim trong lồng, treo lên cao. Sau này có khu triển lãm loài chim, đúng là từng nuôi chung, nhưng không khoa học chút nào, có tiền rồi liền tách ra.
Bây giờ, họ cân nhắc từ góc độ khoa học, nuôi chung một vài loài chim. Thậm chí còn nuôi cùng các loài động vật khác.
“Tiểu Cửu ấy, đúng là có thể nuôi chung với các loài chim khác, vẫn có du khách nhận xét, cảm thấy Tiểu Cửu rất cô đơn.” Đoàn Giai Trạch nói vậy.
Con thần ưng Andes này ít đến thảm thương, trong nước có chưa tới vài con, hơn nữa con chim này quá hung dữ, một con đã chiếm trọn một buồng.
Tiểu Cửu vừa nghe vậy, trong lòng xúc động, xoa xoa cổ mình: “Đúng là hơi cô đơn thật.”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đoàn Giai Trạch: “Hở, thế trước đây lúc có chín cái đầu thì nói chuyện với nhau à?”
Tiểu Cửu: “….Không đâu.”
Đoàn Giai Trạch tiếp tục cúi đầu viết viết lách lách, “Để tôi xem có ác điểu nào có thể nuôi với anh không.”
Vừa nhắc tới ác điểu, ánh mắt Tiểu Cửu không tự chủ hướng về phía nhóm người Khổng Tuyên, Lục Áp… dù con người phân chia thế nào, ở chỗ gã họ chính là ác điểu.
Lục Áp lạnh lùng liếc mắt nhìn, vẫn không buông tha: “Đơn Đầu Trùng nhìn cái gì hả?”
Khổng Tuyên cũng xem thường cười bảo: “Ở chung buồng với ngươi mới mang nhục.”
Tiểu Cửu: “…….”
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, “Đương nhiên không thể nuôi mấy người chung với nhau, nếu nuôi chung với nhau, còn gì là khu triển lãm của em nữa.”
Hữu Tô chợt nở nụ cười xinh đẹp, “Lại bảo, có phải nên sửa cái tên Cửu Đầu Trùng này không?”
Tiểu Cửu: “………..”
“Đừng giày xéo trái tim Tiểu Cửu nữa mà,” Đoàn Giai Trạch cúi đầu nói, “Em thấy khi đó bố trí buồng triển lãm một chút, nuôi chung với ác điểu bình thường khác.. Hầy, có phải đứng từ góc độ của mấy người, chim công có thể nuôi chung với phượng hoàng, đại bàng không?”
Đều là người thân với nhau mà, chim công là con của Nguyên Phượng, là anh em của đại bàng. Tuy rằng Đoàn Giai Trạch thấy Khổng Tuyên và Lăng Quang không thân thiết với nhau gì cho cam.
Vẻ mặt Khổng Tuyên một lời khó có thể diễn tả hết, phía trên họ vốn không có vườn thú, đâu có nuôi chung chứ, dù có ở động phủ cũng không thể nuôi chung, gã hờ hững nói: “Ta và huynh đệ đều sống một mình, ngươi hỏi đạo quân một chút xem, không phải mười con Tam Túc Kim Ô sống chung với nhau hay sao?”
Lục Áp được hưởng một khu triển lãm riêng, hắn cảm thấy Khổng Tuyên chỉ đang ganh tị, “Bản tôn chỉ nuôi chung với Đoàn Giai Trạch.”
Đoàn Giai Trạch: “…….”
Đế Thính vốn không có cảm giác tồn tại đột nhiên ho khan mấy tiếng, thấy có người nhìn mình, lại nhấp tách trà, lúng túng cười bảo: “Tôi đang nghĩ, sư tử có thể nuôi chung với hổ.”
“Đúng là được, nhưng tôi sợ sinh ra con sư hổ.” Đoàn Giai Trạch nghe vậy, vội vàng nói. Sư tử đực kết hợp với hổ cái sẽ sinh ra sư hổ, đây là kết quả ở vườn thú, loài lai tạp này khả năng miễn dịch không mạnh, sinh mệnh cũng không dài, khả năng sinh sản cũng yếu ớt.
Tuy rằng sư hổ có thể rất thu hút du khách, thế nhưng nghĩ đến việc loài lai tạp này không ổn định, đời sau thân thể lại yếu ớt, Đoàn Giai Trạch cũng không xem trọng.
Vẻ mặt Đế Thính nhăn nhó một chút, bảo rằng: “Mấy người chú ý cái này thế à? Vườn trưởng à, tôi khuyên các anh nên nhìn rộng ra..”
“Tại mọi người ở giới khác mà, vườn thú phải chú ý tới khoa học,” Đoàn Giai Trạch giải thích, buồn cười bảo, “Hơn nữa tôi có cái nhìn rất cởi mở, bạn trai tôi là Tam Túc Kim Ô cơ mà.”
Lục Áp rất thích nghe câu này, lúc đó khóe môi hơi cong lên.
Đế Thính vờ như điếc, cúi thấp đầu, không biết lại nghe được cái gì, rõ là đáng thương.