Đọc truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú – Chương 167: Sát thủ (bán manh) trên biển
Nhóm Từ Tân đứng cách xa một khoảng, mừng rỡ chiêm ngưỡng cảnh tượng hết sức hài hòa này, dù sao họ cũng từng tham gia cứu chữa, thậm chí Từ Tân còn muốn qua đó chào hỏi, không biết chúng nó còn nhớ mình hay không.
Đúng lúc này, có một con cá hổ kình ở trong biển nằm gần mặt nước, cái đầu to lớn chúi xuống dưới, trở mình, cái đuôi vỗ ra ngoài khơi, bọt nước bắn lên, khiến những người này ướt sũng.
Kính mắt của Từ Tân cũng bị đập lệch cả đi, anh nâng cặp kính lên, còn chưa ý thức được có điều gì không đúng, mà chỉ cảm thấy mình hơi xui xẻo.
Một giây sau, con cá hổ kình đổi phương hướng, lại một lần nữa vươn mình ra biển.
Với trọng lượng của nó, mỗi một lần trở mình sẽ khiến nước biển đánh vào bờ, con người chạy trối chết.
Người Từ Tân ướt sũng nước, “Đậu, sao vậy, đuôi nó bị đau à?”
Anh ta hơi lo lắng, ban nãy vừa mới xử lý vết thương rồi mà, chẳng lẽ có vấn đề gì?
Con cá hổ kình ở dưới nước phát ra tiếng kêu, bầy cá heo trắng họ hàng gần với nó nghe thấy âm thanh, chúng hơi bất an, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế cảm giác này, bởi vì cá heo thông minh biết được cá hổ kình không thể nào tới đây.
Đoàn Giai Trạch cũng thấy con cá hổ kình kia trở mình, anh định bụng đi tới xem.
Từ Tân muốn bảo Đoàn Giai Trạch dừng lại, qua đây ướt người đấy, nhưng lúc Đoàn Giai Trạch đi tới, con cá hổ kình kia đã dừng trở mình. Nó ở khoảng cách gần bơi tới bên người Đoàn Giai Trạch, cơ thể cách mặt nước rất gần, qua làn nước biển trong vắt có thể thấy rõ cơ thể trắng đen to lớn của nó.
Đoàn Giai Trạch ngồi xổm xuống xem một chút, phát hiện tâm lý con cá hổ kình dịu đi nhiều, cũng không nói gì cả.
….
Tổ phụ trách cứu chữa quyết định tạm thời sẽ ngủ lại ở khách sạn gần đó, đồng thời dựng mấy cái lều bên bờ biển, ngày và đêm đều có nhân viên trông coi ở đây, hằng ngày họ cũng có thể nghỉ ngơi ở đây, có thể triển khai công việc bất cứ khi nào.
Buổi tối hôm đó Đoàn Giai Trạch cũng không quay về Linh Hữu, mấy ngày sau đó anh đều điều hành công việc từ xa. Trong lúc mọi người ngồi tán gẫu trong lều bên bờ biển, Đoàn Giai Trạch cầm đèn pin ra biển.
Cá hổ kình ngoi lên, thậm chí còn nhô người lộ ra cái đầu.
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, ban ngày bên cạnh có người, anh không nói không làm gì cả. Anh biết cá hổ kình đang làm nũng với mình, chỉ là quy mô hoành tráng hơn một chút, con cá hổ kình này vẫn là thanh thiếu niên, một cậu nhóc nặng mấy tấn nghịch ngợm, không ai chịu được cả.
Tuy rằng bình thường cá hổ kình thân thiện với con người, thế nhưng người bình thường cũng không dám xoa đầu cá hổ kình hoang dã. Hôm qua anh cho cá hổ kình ăn thì thôi đi, Từ Tân thấy con cá hổ kình biết chừng mực như vậy, răng không đụng vào anh, còn nghĩ là nó chỉ mải ăn cá. Chứ nếu vừa mới quen mà đã cọ lấy cọ để với anh thì chắc anh bị người ta vây xem mất.
Hơn nữa Đoàn Giai Trạch cũng không muốn khiến nó có mâu thuẫn gay gắt với nhà cá heo trắng, vẫn nên để hai bên họ hàng gần này ở chung hài hòa với nhau thì hơn.
Lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch lén lút ra đây thăm, anh mới dám ngồi xổm xuống đưa tay ra vuốt ve cá hổ kình.
Cá hổ kình phát ra tiếng kêu sung sướng của mình, tay cầm đèn pin chiếu xuống, nó trở mình trong làn nước, dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt tâm tình mình.
Vốn là Đoàn Giai Trạch muốn an ủi nó một chút, đợi vết thương khỏi rồi thì em có thể quay về nhà, nhưng mà dường như con cá hổ kình này không có vẻ gì là lo lắng.. Kể cũng đúng, cá hổ kình là quần thể mẫu hệ, con cá cái lãnh đạo quần thể cá voi, cá đực phụ trách nhiệm vụ ra ngoài tìm kiếm thức ăn, đã quen với việc ra ngoài.
Trên trời cao có một con chim xanh bay vòng quanh, Đoàn Giai Trạch ngước đầu lên nhìn.
Cá hổ kình giảo hoạt lật bụng lên, nổi trên mặt biển, cái bụng trắng đen giữa bóng đêm khiến người ta vô cùng chú ý.
Con chim xanh đậu xuống, đứng trên cái bụng như hòn đảo nhỏ của con cá hổ kình. Cá hổ kình đột nhiên trở mình, há cái miệng rộng đầy răng nhọn ra, nuốt con chim xanh.
Đoàn Giai Trạch ngẩn tò te, “Thủy Thanh???”
Con chim xanh kia chính là Thủy Thanh, lúc anh thấy Thủy Thanh đậu xuống bụng cá hổ kình cũng không coi đây là chuyện gì to tát. Anh biết đây là cá hổ kình dụ bắt con mồi, thế nhưng anh không ngờ cá hổ kình có thể bắt thanh điểu với tốc độ chóng mặt thế này.
Tuy rằng thanh điểu không mạnh mẽ, nhưng đấy chỉ là so với tiên yêu trên tiên giới, hơn nữa cô bay lên trời cao liệng xuống dưới đất, truyền tin gửi lời, nhanh như chớp mắt.
Sao loáng cái đã bị cá hổ kình nuốt rồi?
Năm giây trôi qua, cá hổ kình bơi lên trên, cái đầu ngước lên mặt nước, há miệng, con chim xanh trong đó bay ra, sau đó con cá hốt hoảng bơi xuống nước.
Thanh điểu không tổn hại cọng lông nào, đậu xuống tảng đá bên bờ biển, “Bất cẩn, bất cẩn rồi.”
Thủy Thanh tới để truyền tin, đêm nay vườn trưởng không trở về, cô tới truyền lời giúp đạo quân, “Đạo quân hỏi anh, có cần mang chăn tới cho anh không, gió đêm trên biển rất lạnh.”
Đoàn Giai Trạch do dự một chút: “…Cũng được.”
Tiểu Thanh gật gù, vội đến mức còn không đợi Đoàn Giai Trạch nói gì đã bay về.
Mấy phút trôi qua, Đoàn Giai Trạch thấy trên bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một cái chăn, “……….”
Thủy Thanh cầm cái chăn, thân thể bị che khuất, hì hục vận chuyển.
Đoàn Giai Trạch đợi cô bay xuống, vội ôm lấy cái chăn, “Cô đây là vật thể bất minh bay trên trời, còn có hình sợi dài nữa.”
“Yên tâm đi, tôi giấu vết tích của nó rồi.” Thủy Thanh vẫn còn thở hổn hển, lại hâm mộ nói, “Vườn trưởng lợi hại quá.”
Thủy Thanh đến là bội phục, đây là một chiếc chăn lớn, bên trong đều là Hỏa Vũ Kim Ô.
Tam Túc Kim Ô cực kỳ chú ý tới lông vũ trên người mình, không để chúng tùy ý rơi xuống, nếu trên đời có người may mắn ngẫu nhiên nhặt được vài cọng, đã phải hô to số đỏ, nghĩ xem nên luyện hóa nó thành pháp bảo gì rồi.
Nhưng vườn trưởng lại rõ là xa xỉ, ngoài chiếc gối nha vũ ra, giờ còn có cả chăn, còn là bộ chăn lớn.
Đoàn Giai Trạch ôm chăn khiêm tốn lắc đầu, trước đó Lục Áp nói mình còn có một ít lông vũ, hỏi anh muốn làm gì, sau đó anh suy nghĩ một chút, cảm thấy làm một bộ chăn ga gối đệm cũng không tồi, rất hữu ích.
Chỗ lông rụng Lục Áp tích góp bấy nhiêu năm, nay cũng xem như được phát huy tác dụng. Tam Túc Kim Ô nào cuồng rụng lông, thế nhưng cũng không chịu nổi đạo quân Lục Áp FA nhiều năm như vậy, tích tiểu thành đại.
…
Vốn là Đoàn Giai Trạch muốn xoa dịu quan hệ giữa cá heo và cá hổ kình, thế nhưng hai ngày sau, cả nhà cá heo trắng lại tới, uốn tới ẹo lui trước mặt cá hổ kình. Tuy rằng Đoàn Giai Trạch không vuốt ve chúng nữa, nhưng chúng tự sướng, thậm chí còn bơi qua bơi lại trước vòng bảo hộ, khiêu chiến cá hổ kình không thể bơi ra.
Cá hổ kình cách vòng bảo hộ, há to miệng ra, dùng hàm răng nhọn đe dọa bầy cá heo trắng, cố gắng đuổi chúng đi, độc chiếm con người, nhưng tiếc là bầy cá heo trắng không bị mắc bẫy, khiến sự uy hiếp của nó trở nên vô dụng.
Con người có thể quan sát được cá heo cá voi hục hặc với nhau, chúng chỉ nổi lên mặt nước 40%, dưới nước xem thường lẫn nhau.
Từ Tân lẩm bẩm: “Tôi cũng không biết nên mắng chúng nó không sợ chết, hay là khen chúng thông minh nữa…”
Đến cả cá mập trắng gặp cá hổ kình cũng không thoát nổi một chữ “chết”, thế mà cá heo lại lởn vởn trước mặt cá hổ kình như con rối vậy. Chúng khiêu khích như vậy, không phải tìm đường chết sao. Thế nhưng cá heo thông minh phát hiện ra tình cảnh khốn khó của cá hổ kình, bởi vậy nên chẳng biết kiêng dè.
Tuy rằng đến bây giờ Từ Tân vẫn không hiểu nổi: Rốt cuộc tụi bây có ân oán cừu thù gì hả?
Đoàn Giai Trạch đang nghĩ nên làm thế nào để đuổi một nhà cá heo trắng, bất kể nói thế nào, nơi đây gần biển, dù không có cá hổ kình, nhưng bị con người có ý đồ xấu để ý tới thì làm sao bây giờ.
Đoàn Giai Trạch còn chưa kịp nghĩ, có một bầy cá hổ kình ước chừng hai mươi con xuất hiện ở gần đó, cả nhà cá heo trắng chạy trối chết.
Từ đằng xa có thể thấy bầy cá hổ kình liên tục phun nước, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước.
Chúng ở dưới biển dùng tiếng kêu để giao lưu với đồng loại của mình, trong nháy mắt bơi tới bên ngoài vòng bảo hộ.
Nhân viên vội vã gọi tất cả chuyên gia tới, “Cả nhà con cá hổ kình kia tìm tới rồi!”
Cá hổ kình rất có quan niệm gia đình, sau một thời gian không gặp được đồng loại, chúng tìm kiếm thăm dò, cuối cùng cũng tìm đến nơi cậu nhóc nhà mình dưỡng thương.
Hai mươi con cá hổ kình to nhỏ bất đồng bơi quanh vòng bảo vệ, trong số chúng con có hình thể lớn nhất dài tận mười mét, nhỏ nhất ước chừng ba mét, có lẽ mới được sinh ra không bao lâu.
Thế nhưng chúng cũng không cố gắng đâm vào vòng bảo vệ, sau khi chúng bơi xung quanh giao lưu với con cá voi đực bị thương, tất cả các thành viên trong tổ cũng đã chạy tới bên bờ.
Mấy con cá hổ kình ngoi đầu lên mặt nước, hướng mặt về phía con người.
Từ Tân không biết ý nghĩa, thăm dò hỏi: “Có phải chúng cho rằng chúng ta bắt con cá hổ kình kia không?”
Nhìn qua tình huống hiện tại, quả đúng là giống như bọn họ bắt con cá voi này, bầy cá voi này bơi hồi lâu mà không có ý định bơi đi.
Đoàn Giai Trạch dùng thú tâm thông với con cá hổ kình đang dưỡng thương, lập tức nghe thấy giọng nói một cậu trai mới thành niên: “Bà ngoại, dì, chị ơi, mọi người đừng để ý tới con nữa! Đi bắt bầy cá heo kia đi! Con tức chết đi được, muốn ăn thịt tụi nó!!”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Dường như gia trưởng của bầy cá hổ kình cũng cảm thấy đây là một ý nghĩ xấu, con cá hổ kình to tới gần nó, cách vòng bảo hộ tạo ra sóng nước, cũng không biết nó nói gì.
Thiếu niên cá hổ kình lắc đầu nguầy nguậy: “Con mặc kệ con mặc kệ con mặc kệ….”
Bà ngoại gia trưởng liền bơ nó, bơi sang một bên.
Đoàn Giai Trạch đen mặt, vẫn là gia trưởng khá thận trọng.
Những con cá hổ kình này đến khiến tổ công tác càng căng thẳng hơn, họ coi trọng nhiệm vụ lần này, quan sát tình huống của chúng bất cứ lúc nào.
Cũng may mà những con cá hổ kình này cũng không có ý định quấy rối, sau khi chúng phát hiện ra chỉ là thằng nhóc không thể ra ngoài, dường như thủ lại đó. Chúng thay phiên ra ngoài đi săn, các thành viên còn lại thì bảo vệ người thân, bộ dạng không đoàn tụ thì không rời đi.
Có sự tồn tại của chúng nó, những con cá heo trắng kia mai danh ẩn tích, cho dù mỗi ngày Đoàn Giai Trạch đều ở bên bờ, chúng cũng không dám mạo hiểm tới nữa.
Để lấy lòng bầy cá hổ kình, thể hiện rằng họ không có ác ý, tổ công tác bên bờ cũng tiến hành các hành động cho thức ăn, hy vọng có thể “cải thiện” quan hệ với chúng, đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ đơn phương của họ, thực ra ngay từ đầu cá hổ kình cũng không hiểu lầm gì cả.
Nhất là bé cá hổ kình dài ba mét, nó mới sinh không được bao lâu, theo vai vế dường như là cháu ngoại của con cá hổ kình bị thương, nó không hiểu gì cả, nhưng vô cùng tình nguyện gần gũi với Đoàn Giai Trạch theo bản năng.
Dưới sự yêu cầu liên hồi của nó, Đoàn Giai Trạch cũng vuốt ve nó mấy hồi. Cho dù là cá hổ kình bé bỏng, hình thể cũng lớn hơn con người rất nhiều.
So với các trưởng bối khác, nó có thể xem như là mini đáng yêu, đầu to đuôi nhỏ, không chỉ mình Đoàn Giai Trạch mà những nhân viên khác cũng rất mến nó.
Cậu của nó ở trong vòng bảo hộ há to miệng, lộ ra răng nanh sắc bén đe dọa cháu trai: Đi đi, đây là nhân loại cậu phát hiện ra trước!!
Các chị em của nó thì lại nổi lên dạy bảo nó, bầy cá hổ kình có ngôn ngữ phong phú, nếu lúc này con người xuống dưới nước giám sát, sẽ nghe thấy những tiếng kêu phong phú biến hóa không ngừng của nó.
Bởi vậy nên bé cá hổ kình ngược lại bị lơ là, dù sao thì với tuổi tác của nó, cũng không thể nắm được ngôn ngữ phong phú như con cá hổ kình thành niên. Bấy giờ nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu đơn điệu, thế nhưng âm thanh không đáng kể, muốn bán manh với Đoàn Giai Trạch, dùng thân thể là được rồi.
Mỗi một bộ phận thân thể của cá voi sát thủ với thiên địch mà nói đều là vũ khí trí mạng, mà đối với con người trên đất liền, sự “trí mạng” của chúng lại là vẻ bề ngoài đáng yêu….
……
Trong lúc cá hổ kình dưỡng thương, đài truyền hình thành phố từng đến ghi hình một lần, thế nhưng dưới sự yêu cầu của tổ công tác, tạm thời không đăng tin tức ra ngoài. Bọn họ làm việc lộ thiên, nếu lộ ra ngoài, có thể sẽ gây phiền phức.
Tiếc là, bạn không gây phiền phúc, phiền phức cũng tự rước tới cửa.
Tuy rằng cục ngư chính cân nhắc xuất phát từ nhiều phía, tạm thời không công bố tin tức này, thế nhưng chuyện qua miệng nhiều người, không biết lộ ra ngoài qua con đường nào mà truyền khắp nhân gian.
Vài ngày sau, xung quanh bắt đầu có dân chúng tới xem.
Khu vực này tạm thời bị phong tỏa, thế nhưng bọn họ cũng không thể xây tường được, dân bản địa đứng ngóng từ xa, có người còn mang cả ống nhòm tới.
Cứ cách một thời gian, bầy cá hổ kình sẽ phun nước để thở, trong lúc bảo vệ người thân nhàm chán còn có thể vui đùa với nhau.
Con cá hổ kình bị thương kia vì điều kiện thân thể không cho phép, nên lúc “ăn vạ tát nước” chỉ có thể hơi nhảy lên khỏi mặt nước, các con cá hổ kình khỏe mạnh thì khác, chúng có thể nhảy lên cách mặt nước khá cao, khiến con người liên tục trầm trồ thốt lên.
“Đáng yêu quá! Đáng yêu dã man!!!”
“Uhuhu, sao tụi nó to mà vẫn moe thế…”
“Tụi nó dựa vào cái gì để xưng bá chốn biển khơi? Dựa vào sự đáng yêu quá thể quá đáng này à?”
Cá hổ kình phân bố ở hải vực khắp thế giới, nhất là những khu vực vĩ độ cao, về cơ bản chúng sẽ không qua lại khu vực quanh cửa biển Đông Hải, con cá hổ kình bị thương kia cũng là trong quá trình tìm kiếm thức ăn vô tình tới đây, dẫn tới thân nhân của nó cũng đua nhau tìm tới.
Dù là dân bản địa hay là du khách tới từ nơi khác đều không thể bình tĩnh được khi đối mặt với cá hổ kình hoang dã, không ngờ ở đây cũng có thể ngẫu nhiên gặp được cá hổ kình hoang dã, thoạt trông chúng giàu sức sống hơn bầy cá hổ kình ở thủy cung nhiều.
Dù sao thì cá hổ kình là động vật thông minh như vậy, bị nuôi nhốt sao có thể khỏe mạnh được, đây cũng là lý do trước đó Linh Hữu không muốn tiến cử các động vật vốn được các du khách ưa thích như cá hổ kình, cá heo…
Những loài cá khác không có yêu cầu cao thì thôi đi, nhưng những loài như cá hổ kình, cá heo, dù bạn có thể đạt được thỏa thuận với chúng nó, cũng sẽ tạo ấn tượng không tốt.
Cá hổ kình lớn dài mười mét và cá hổ kình bé chỉ lớn có ba mét đồng thời nhảy lên khỏi mặt nước, phơi bày cơ thể của mình, khiến đám đông đứng xem đều vô cùng thỏa mãn, họ còn kêu gọi bạn bè tới xem cá hổ kình, không nỡ rời xa loài động vật trắng đen này.
Một phần chân tướng được lan truyền ra ngoài, mọi người biết được họ đang chữa trị cho cá hổ kình, còn về việc vì sao lại có nhiều cá hổ kình như vậy, mọi người lại không hiểu rõ.
Chung quy thì, cá hổ kình khỏi thương sẽ rời đi, hơn nữa rất có thể sẽ không trở lại vùng biển này, bây giờ tranh thủ ngắm nhiều một chút!
Xuất phát từ tâm lý hiếu kỳ trong lòng, dường như nếu không xem thì sẽ chịu thiệt thòi, càng ngày càng nhiều người tới hiện trường, mọi người dẫn theo người nhà, hiện trường người đông nghìn nghịt, so ra cảnh khu bên cạnh còn vắng vẻ hơn nhiều, hiện trường đông đến mức khiến các ban ngành liên quan phải nhanh chóng phái người tới giữ gìn trật tự.
Vốn là cục ngư chính định đợi cá hổ kình đi rồi mới công khai, bây giờ cũng không còn cách nào khác, vội vã lên tiếng thanh minh, nói rõ mọi chuyện đã xảy ra, dưới sự cân nhắc của các chuyên gia, bọn họ đã dùng cách nào để cứu chữa cá hổ kình, sau đó đưa ra phương án gì. Hy vọng các du khách, dân cư tới xem có thể bình tĩnh một chút, đừng điên cuồng tới xem nữa.
Nhiều người như vậy, không đuổi đi được, chỉ có thể xin mọi người giữ trật tự. Thực ra các chuyên gia cũng có thể hiểu được, cả đời có thể gặp được cá hổ kình mấy lần chứ.
…
Đoàn Giai Trạch thay ca ra ngoài, có thể thấy bên ngoài đã nhanh chóng tập hợp thành điểm kinh doanh, bởi vì cách địa điểm bao vây một khoảng cách nhất định, nên bán ống nhòm, bán ghế, thậm chí còn nhân cơ hội bán gấu bông cá hổ kình, vv…
Nghe nói khoảng thời gian này mấy video về cá hổ kình trên mạng đều tăng lượt xem.
Cạn lời nhất là có người thấy Đoàn Giai Trạch từ bên trong đi ra, chạy tới mua chuộc anh. Họ thấy anh có thể tự do ra vào, cũng không quản anh có thân phận gì, muốn bỏ tiền ra để anh đưa họ đi vào, tới nhìn cá hổ kình ở một khoảng cách gần.
Sự điên cuồng này không kém so với gấu trúc là bao, bởi vì thời gian “xuất hiện” có hạn. Lại nói, màu sắc chủ đạo của cá hổ kình cũng y như gấu trúc. Gấu trúc có hai vành mắt đen, mà cá hổ kình thì lại có hai cái “vành mắt” màu trắng trên mắt của nó, lại thêm cái đầu to, vô hình trung khiến chúng trở nên ngây thơ đáng yêu hơn nhiều.
Hơn nữa chúng còn có một điểm tương tự với gấu trúc là, cá hổ kình cũng là loài có sức chiến đấu đáng ngạc nhiên, nhưng bề ngoài của chúng trong mắt con người lại hết sức đáng yêu.
Bởi vì buổi tối không thấy rõ, xung quanh cũng không có đèn, mặt trời lặn xuống nhóm ‘fan cuồng’ cũng dần dần tản đi.
Đã một tuần rồi Đoàn Giai Trạch không về vườn thú, anh vẫn dùng máy tính và điện thoại làm việc, mỗi tối anh đều dùng thuật trị liệu cho cá hổ kình, không bao lâu nữa có thể thả nó về.
Bởi vì chuyện này đã lộ ra ngoài, nên đến khi đó có lẽ ban ngành của cục ngư chính còn phải hộ tống một đoạn đường, đảm bảo chúng sẽ không bị con người quấy rầy.
Đoàn Giai Trạch ngồi xổm bên cạnh biển, lại dùng thuật trị liệu cho cá hổ kình, nó thích ý khe khẽ vỗ đuôi dưới làn nước, hưởng thụ khoảnh khắc này. Nó không hiểu đây là cái gì, chỉ biết lúc Đoàn Giai Trạch sờ mình, cảm thấy vết thương trên người thoải mái hơn nhiều.
Lúc này nhân viên bảo vệ gọi điện thoại cho Đoàn Giai Trạch, nói là có hai người ở vườn thú của anh muốn tới, nghe giọng anh ta có vẻ chần chừ, có lẽ là không biết vì sao tầm giờ này lại tìm tới Đoàn Giai Trạch.
“Anh bảo người ấy nghe máy đi.” Đã chín giờ hơn rồi, Đoàn Giai Trạch cũng không biết ai tới, bèn yêu cầu nói chuyện điện thoại với đối phương.
Điện thoại chuyển tới tay một người khác, giọng Hữu Tô truyền tới: “Vườn trưởng à, em đây!”
“Hữu Tô à?” Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên, thế nhưng vẫn xác nhận với nhân viên bảo vệ một chút, đây là em gái, tới thăm anh.
Thế là đối phương nhận lời đưa em gái anh vào.
Đoàn Giai Trạch ở bên bờ chơi với cá hổ kình khoảng mười phút, nhân viên bảo vệ dẫn người tới, tay cầm đèn pin soi, “Vườn trưởng Đoàn, đã đưa người tới rồi, tôi đi trước nhé.”
“Được rồi, cảm ơn anh”, Đoàn Giai Trạch quay đầu, cũng lấy đèn pin chiếu lại, kết quả anh phát hiện Hữu Tô không đi một mình, sau lưng còn có một linh vật chim cánh cụt cỡ lớn.
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Bảo sao giọng điệu người ta có vẻ chần chừ, hơn nữa thời gian đi từ đằng đó qua cũng lâu hơn bình thường…
Gần nửa đêm, một cô bé dắt một linh vật cánh cụt xuất hiện, bảo rằng muốn tìm người, Hữu Tô lại thấp như vậy, đến khi nhìn sang lại thấy có một con chim cánh cụt, rõ là kì dị.
Hữu Tô vội nói: “Kỳ Tích muốn tới thăm cậu, tôi chỉ được nhờ thôi.”
Kỳ Tích đạp chân lạch bạch mấy cái, cúi thấp đầu xuống.
Đoàn Giai Trạch đến là bó tay, “Con tới đây.. mà không, khoan đã, đừng qua đây.”
Anh chợt nhớ ra hình như chim cánh cụt là thực đơn hàng đầu của cá hổ kình!!!
Những động vật trong khu cực địa ở Linh Hữu đã thần phục dưới cánh của Kỳ Tích từ lâu, dù là thiên địch hải cẩu của nó cũng như vậy. Nhưng hải cẩu cũng chỉ đủ cho cá hổ kình nhét kẽ răng, nghĩ tới điểm này, hai bên vẫn nên cách nhau một khoảng thì hơn.
Kỳ Tích không hiểu rõ: Sao lại thế, con còn muốn xem cá hổ kình nữa mà, con chưa từng thấy nó!!
Là một con cánh cụt hoàng đế được sinh ra ở Đông Hải, Kỳ Tích cũng giống như rất nhiều cư dân Đông Hải, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cá hổ kình.
Cá hổ kình nghe thấy tiếng kêu của Kỳ Tích, có lẽ bộ tộc bọn chúng chưa từng tới cực địa, thế nhưng trong gen được truyền ký ức, vừa nghe thấy âm thanh này liền biết: Thứ này ăn được!!!
Chỉ là theo truyền thừa chúng biết có thể ăn, chứ chưa từng ăn bao giờ, bầy cá hổ kình hưng phấn nổi lên mặt nước.
Đoàn Giai Trạch kéo cánh Kỳ Tích, không cho nó áp sát lại gần, đồng thời cảnh cáo nó không được kêu tiếp nữa, nhất là kêu to, nếu không người ta lại hiểu nhầm anh xem phóng sự cánh cụt hoàng đế.
Hiển nhiên, sau khi bắt đầu tu luyện Kỳ Tích đã loại bỏ được nỗi sợ hãi với thiên địch, nó rướn cổ lên nhìn những con cá hổ kình kia, không sợ hãi một chút nào, trái lại tâm trí mạnh mẽ, nói trong lòng: Để con thiêu chết tụi nó!!!
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đoàn Giai Trạch khó xử nói: “Con còn chưa luyện được lửa, dù có lửa thì một con cá hổ kình dài tận mười mét, con nói xem, con định thiêu nửa năm à?”
Kỳ Tích: “………….”
Nói gì thì nói, làm con trai của Tam Túc Kim Ô, Kỳ Tích không e sợ những con động vật có hình thể lớn hơn mình gấp trăm lần, ngàn lần.
Bởi vì Kỳ Tích tới thăm ban, Đoàn Giai Trạch cũng không tiện tới vỗ về bầy cá hổ kình.
Dường như bầy cá hổ kình nhận ra được điều gì đó, chúng không biết Đoàn Giai Trạch và Kỳ Tích có quan hệ gì, chỉ tan nát cõi lòng lặn xuống biển. Có lẽ chúng nó sẽ truyền ký ức sâu sắc này tới đời sau, để con cháu chúng ghi nhớ: Có một con chim cánh cụt rất có thủ đoạn giành người.
“Tiểu Đoàn ơi, qua ăn đêm đi?” Cách đó không xa có giọng nói truyền tới, có người từ trong lều đi ra gọi Đoàn Giai Trạch.
Ánh đèn pin chiếu tới, sau khi chiếu qua Kỳ Tích, ngừng trên người Đoàn Giai Trạch một lúc, rồi nhanh chóng chiếu lại, ánh đèn dừng trên người Kỳ Tích.
Tuy rằng không trông thấy rõ vẻ mặt đối phương, nhưng chỉ riêng ánh đèn thay đổi này thôi, dường như Đoàn Giai Trạch có thể cảm nhận được diễn biến tâm lý của đối phương, anh lắp bắp nói: “Đồng nghiệp trong vườn thú.. tới thăm tôi.”
Đối phương: “………….”
…
Dưới sự tận tâm chăm sóc của con người, con cá hổ kình bị thương cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn, khỏe mạnh trở lại, nó và người thân của mình được đưa đi trong tiếng tiếc nuối của dân cư Đông Hải.
Ngày hôm ấy đông người tới xem hơn nhiều, họ tự phát tới tiễn cá hổ kình, rất đa sầu đa cảm, tuy rằng rất nhiều người chỉ mới thấy chúng từ đằng xa xa.
Vòng bảo hộ được mở ra, cá hổ kình bơi một vòng, phát hiện không còn vòng bảo hộ nữa, nó chạy lại thân thiết với người thân của mình một lúc.
Con thuyền dẫn bầy cá hổ kình bơi về phía biển rộng xa xôi, chúng nô đùa vây quanh thuyền.
Đoàn Giai Trạch và Từ Tân cũng ở trên thuyền, bọn họ đưa bầy cá hổ kình tới chỗ không bị săn bắt cá, vòng quanh đây một vòng, bọn họ phải trở về, tiễn nhau ngàn dặm thẫn thờ, cuối cùng cũng phải đến giờ chia tay.
Bọn họ vẫy tay với cá hổ kình, bầy cá hổ kình không hiểu, còn nhảy lên mặt nước vẫy vây ngực của mình, mô phỏng theo động tác của con người.
Mọi người đều mỉm cười, dường như con cá hổ kình đã hiểu được ý nghĩa này, dưới sự vẫy chào của nó, bầy cá hổ kình quay trở về cuộc sống của mình ở hải vực.
Chỉ có con cá hổ kình bị thương là lưu luyến, mãi đến khi sắp không thấy người thân của mình nữa, nó mới từ từ rời đi. Động tác của nó không gượng gạo một chút nào, vết thương trên người đã biến mất không thấy tăm hơi, cũng không để lại bất cứ di chứng nào.
Nhìn những sát thủ trên biển này rời đi, lúc bấy giờ họ mới thổn thức quay ngược hướng. Thế nhưng mọi người ở đây cũng từng tham gia cứu chữa những sinh vật biển khác, không quá đa cảm với sự chia tay.
Đoàn Giai Trạch cũng thu dọn đồ đạc, cùng Từ Tân quay trở về Linh Hữu.
Từ Tân nhìn chiếc chăn được gấp trên giường của anh, nghi ngờ nói: “Đây là chăn của vườn trưởng à? Anh về lấy chăn à?”
“Không, có người đưa tới cho tôi.” Đoàn Giai Trạch nhìn chiếc chăn Kim Ô của mình, bật cười thành tiếng.
….
Quay về vườn thú xa cách đã lâu, vừa tới cửa mấy nhân viên ở trung tâm phục vụ du khách vỗ tay chào mừng hai người, các cô đều biết mấy hôm nay vườn trưởng và Từ Tân đều đi chơi.. à không, đều đi cứu cá hổ kình.
Một người trong đó nhìn vẻ mặt Đoàn Giai Trạch ung dung, lại do dự một lúc, bảo rằng: “Vườn trưởng à, anh ra hồ thủy cầm xem một chút đi, mấy hôm nay không biết ai thả bầy vẹt trong vườn và Lục Áp ra, chúng cứ đậu trên cây mãi.. Người không biết còn tưởng cây của chúng ta mọc chim.”
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Đoàn Giai Trạch hết sức ngạc nhiên, “Sao không ai nói với tôi vậy.”
Nhân viên yếu ớt nói: “Mọi người cứ đinh ninh rằng có thể giải quyết trước khi anh trở về…”
Đoàn Giai Trạch: “Khoan đã, cô bảo ngoài bầy vẹt ra còn có Lục Áp á?”
Nhân viên gật đầu.
Đoàn Giai Trạch cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, bầy vẹt không được gặp anh một thời gian dài, chúng không vui còn có thể hiểu được, đến Kỳ Tích còn chạy tới thăm anh cơ mà. Thế nhưng Lục Áp cũng đậu trên cây á? Lúc đó anh gọi điện thoại báo với Lục Áp, đùa giỡn hỏi Lục Áp không được gặp anh một thời gian có khóc không.
Lúc đó Lục Áp rõ là khí thế, dường như Đoàn Giai Trạch đã khiến hắn hạ quyết tâm, hắn bảo rằng, Đoàn Giai Trạch có nhớ hắn thì hắn cũng không tới thăm Đoàn Giai Trạch đâu.