Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 159: Đồ Gia dụng làm từ gỗ Phù Tang


Đọc truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú – Chương 159: Đồ Gia dụng làm từ gỗ Phù Tang

Các động vật phái tới thầm nghĩ, đúng là hơi quá thiệt á, ban nãy lúc vườn trưởng không có mặt ở đây, rốt cuộc ai đắc ý nhìn quanh một lượt, chỉ sợ người ta không hâm mộ mình ấy nhỉ.

Lục Áp: “………”

Đoàn Giai Trạch mới ngồi chưa ấm chỗ, phát hiện lần này ngay cả Tôn Dĩnh cũng gửi tin nhắn tới, có lẽ là Tôn Ái Bình nói với cô.

Anh cúi đầu đọc, Tôn Dĩnh kích động nói: Chị có người bạn làm việc ở văn phòng chính phủ.. Em đến với Lục Áp à?!!

Đoàn Giai Trạch: “……………”

Nghĩ có lẽ Tôn Dĩnh đang trong giờ làm việc, không tiện nghe điện thoại, Đoàn Giai Trạch trả lời rằng mai sẽ tới nói chuyện, tránh cho phải giải thích mỗi người một lượt với cha con họ. Nhân viên trong vườn thú thì thôi bỏ qua đi, Đoàn Giai Trạch chỉ muốn giải thích với Tôn Ái Bình một chút.

Đoàn Giai Trạch nhìn Lục Áp, đắn đo không biết có nên đưa Lục Áp đi cùng không, anh chỉ cân nhắc có ba giây đã dứt khoát cho rằng không đưa đi vẫn tốt hơn, tránh cho tên Lục Áp này lại gây chuyện, nói chứ anh không tưởng tượng được cảnh Lục Áp gọi Tôn Ái Bình là chú….

Thế là Đoàn Giai Trạch cũng không nói chuyện này với Lục Áp, anh lại cân nhắc lấy gỗ Phù Tang, cũng không biết một đoạn gỗ lớn chừng nào, bèn đặt địa điểm lĩnh thưởng trong kho hàng, rồi click nhận thưởng.

Nhìn Lục Áp ăn xong, Đoàn Giai Trạch nhấc cằm lên, “Đi theo em.”

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn họ đầy quỷ dị: Mới trưa thôi mà.

Đoàn Giai Trạch: “………”

Đoàn Giai Trạch: “Tôi tới nhà kho.”

Mọi người: “Nhà kho à…..”

Đoàn Giai Trạch: “……………”

Lục Áp: “Nhà kho à……..”

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Đoàn Giai Trạch chỉ muốn véo Lục Áp một cái, nhưng động tác này dẹo quá, hơn nữa cũng không có bất cứ lực sát thương nào với Lục Áp, chỉ biết co giật khóe miệng, kéo Lục Áp đi đúng lúc.

Thời gian này trong nhà kho không có ai, lúc Đoàn Giai Trạch đi vào, thấy một đoạn gỗ đường kính gần mười mét, cũng cao hơn mười mét.

Lục Áp ngạc nhiên “ồ” một tiếng, “Gỗ Phù à?”

“Em làm nhiệm vụ lĩnh thưởng, chỉ là không ngờ nó to tới vậy.” Đoàn Giai Trạch đi một vòng quanh khúc gỗ Phù Tang, sau đó lại đưa tay ra sờ một chút, tuy rằng thoạt nhìn là gỗ, nhưng mang lại cho người ta cảm giác cứng như sắt thép, cứng rắn không thể phá vỡ.

Quan trọng hơn đây chỉ là một khúc gỗ thôi đấy, Đoàn Giai Trạch không nhịn được nói: “Rốt cuộc cây Phù Tang lớn tới chừng nào, sao một khúc của nó to tới vậy.”

“Đây chỉ là một cành cây nhỏ, cây Phù lớn ngàn trượng.” Lục Áp hờ hững giải thích, bản thể của hắn rất lớn, mà năm đó mười con Tam Túc Kim Ô đều nghỉ trên cây Phù Tang.

Thời hồng hoang đồ vật gì cũng to lớn, Đoàn Giai Trạch vuốt khúc gỗ nói: “Để cái thứ này ở đây sẽ lộ mất, to quá. Phải rồi, năm đó các anh đều dừng chân trên cây Phù Tang còn gì, hay là anh lấy cái này ra làm giường gì đó.”

Lục Áp: “……….”

Đoàn Giai Trạch: “…Vẻ mặt anh sao thế kia? Anh à anh bao tuổi rồi, em chỉ bảo anh làm đồ gia dụng, anh có cần phải như vậy không??”

Lục Áp: “…………”

Lục Áp khó chịu hừ một tiếng: “Nói gì cũng để em nói rồi.”

Đoàn Giai Trạch đen mặt, anh nói sai chắc.

Luyện hóa cũng là một kỹ năng bắt buộc cho người tu đạo thời hồng hoang, khi đó không giống như hiện tại, muốn cái gì bản thân đều phải tự tu luyện, sau khi Lục Áp không làm thái tử nữa một mình phiêu bạt nhiều năm, đương nhiên nắm vững kỹ năng này.


Lục Áp dùng đoạn gỗ Phù Tang này luyện hóa thành một bộ gia dụng đầy đủ, ngoài giường ra, cũng làm đầy đủ mọi thứ, trong phòng không đủ chỗ để đặt, cũng không thể sử dụng. Một phần trong đó chuyển tới văn phòng của Đoàn Giai Trạch, đổi bộ bàn ghế cũ của anh.

Hơn nữa lại nói, mắt thẩm mỹ của Lục Áp cũng không tệ lắm, mấy món đồ kia đều ra dáng đáo để, trên đó cũng được chạm trổ tỉ mỉ.

Thế nhưng hắn khắc hình một vài quái thú hồng hoang, xem ra cũng có phong vị khác, còn làm theo dưới nhân gian quét sơn một lượt, sau đó nhanh chóng hong khô, có thể sử dụng cùng ngày luôn.

Đồ mới tới, đồ cũ đi, Đoàn Giai Trạch bảo Lục Áp cùng mình chuyển chiếc giường cũ tới nhà kho.

Lục Áp còn không cam lòng nói: “Ta còn cần phải chuyển thứ này cùng em à?”

Đoàn Giai Trạch bình tĩnh bảo: “Chứ để một mình anh vác cái giường đi tới đi lui mà coi được à?”

Bọn họ chuyển giường bị Tiểu Tô nhìn thấy, Tiểu Tô vô thức cắn ngón tay, xoắn xuýt bảo: “Vườn trưởng, anh lại đổi giường à….”

Trước đó Lục Áp làm sập giường một lần, hôm nay lại đổi giường mới, với tần suất này, Tiểu Tô cảm thấy tốc độ làm hao giường của vườn trưởng hơi bị nhanh..

Đoàn Giai Trạch: “…Em nhìn rõ đi, giường này không bị hỏng hóc gì, anh mới có một bộ đồ nội thất mới.”

Tiểu Tô vội vã gật đầu: “Ồ ra là vậy, làm em chết khiếp.”

Đoàn Giai Trạch: “……”

..

Ngày hôm sau, một mình Đoàn Giai Trạch vào nội thành, tới nhà Tôn Ái Bình.

Hôm nay là cuối tuần, Tôn Ái Bình không cần phải đi làm, ngay cả Tôn Dĩnh cũng ở nhà đợi Đoàn Giai Trạch, anh vừa tới như thường lệ được Lưu Lỵ An rót trà.

Lưu Lỵ An không biết che giấu, nhìn Đoàn Giai Trạch mấy lượt, Tôn Ái Bình cũng nhìn về phía sau Đoàn Giai Trạch, đợi anh đi vào, lúc đóng cửa chần chừ nói: “..Tiểu Lục không tới à?”

Tôn Ái Bình và Tôn Dĩnh đều từng gặp Lục Áp, nhưng cũng chỉ là có duyên gặp mặt mấy lần, chưa quen thuộc, chỉ cảm thấy thằng nhóc này không dễ gần, vợ chồng Tôn Ái Bình còn không rõ rốt cuộc hắn là nhân viên hay là bạn.

“Anh ấy có chút việc, để lần sau đi, lần này chúng ta nói chuyện với nhau.” Đoàn Giai Trạch ngồi xuống sofa, uống trà, nghiêm túc hỏi: “Chú Tôn à, chú muốn hỏi gì thì hỏi đi ạ.”

Tôn Ái Bình và con gái mình nhìn nhau, chỉ vào quầng mắt đen thui của mình: “Không giấu gì cháu, tối qua chú trở mình không ngủ được.”

Từ trước đến giờ Tôn Ái Bình vẫn coi Đoàn Giai Trạch như vãn bối, Đoàn Giai Trạch nghe vậy cũng hết sức cảm động, “Cháu để chú phải lo lắng rồi.”

“Thời đại bây giờ khác rồi, suy nghĩ của mấy đứa trẻ các cháu cũng khác bọn chú, hôm qua Tiểu Dĩnh giải thích cho chú cả buổi.” Tôn Ái Bình vỗ mặt, khó xử nói, “Lại nói, cháu công khai trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy.. cái này gọi là nước đổ khó hốt, bởi vậy nên chú muốn hỏi cháu một chút, thằng bé Tiểu Lục này có đáng tin không?”

Tôn Ái Bình cũng biết những vị lãnh đạo kia sẽ không quản cuộc sống riêng tư của Đoàn Giai Trạch, bọn họ chỉ cần Đoàn Giai Trạch cố gắng nộp thuế, tăng cường địa vị công tác là được. Mà từ góc độ của ông, không có người ngoài quấy rầy, chỉ cần xem tình cảm của Đoàn Giai Trạch là được rồi.

Đoàn Giai Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Tôn Dĩnh đã làm công tác tư tưởng cho Tôn Ái Bình, anh nhìn Tôn Dĩnh một chút, trên mặt Tôn Dĩnh cũng mang theo ý cười, chị này còn yêu đương chơi nhân yêu cơ mà, dưới tình huống không biết thân phận của Lục Áp, có lẽ với Tôn Dĩnh mà nói không thấm vào đâu.

Bảo sao Tôn Ái Bình quan tâm xem Lục Áp có tới đây hay không, hóa ra là muốn thị sát một chút, Đoàn Giai Trạch vội nói: “Mọi người cũng đã gặp Lục Áp rồi ạ, thực ra anh ấy cũng rất đáng tin, chỉ là đến cháu cũng phải thừa nhận, anh ấy đối xử với người ngoài không được kiên nhẫn cho lắm.”

Anh phải nói tính khí này ra trước, tránh cho bị hỏi lại. Nếu nói đáng tin thì thực ra Lục Áp rất đáng tin, về căn bản không làm việc gì khó coi.

Lưu Lỵ An cũng nhanh chóng vào trạng thái gia trưởng, ngồi bên cạnh Đoàn Giai Trạch thân thiết hỏi: “Gia đình thằng bé làm gì? Có những ai.”

“…………” Đoàn Giai Trạch cứ tưởng hôm nay chủ yếu là chuyện come out, có phần không đề phòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thực ra anh ấy cũng làm việc ở chỗ cháu, chỉ phụ trách về chim chóc, gia đình thì.. thực ra trước đây anh ấy cũng được xem như là con ông cháu cha.”

Tôn Dĩnh lập tức nghĩ tới, bảo sao tính tình không được tốt, nhưng gia cảnh có vẻ khá ổn.

Nhưng Tôn Ái Bình lại chú ý tới một điểm khác, ông hỏi: “Trước đây? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”


Đoàn Giai Trạch gật đầu nói: “Dạ.. xem như gia cảnh sa sút, bởi vậy nên bây giờ trong nhà không có ai.”

Tôn Ái Bình lập tức bổ não rất nhiều điều, hai chàng trai trẻ trong nhà đều không còn ai, về mặt này có vẻ tương đồng, cũng chẳng trách lại đến với nhau, ông lập tức hiểu chuyện. Nói thật là, nếu bây giờ Lục Áp vẫn còn là con ông cháu cha, ông vẫn không yên tâm được, hai đứa bên nhau không tin tưởng được.

Tôn Ái Bình đang định nói gì đó, chuông cửa vang lên.

“Để cô đi xem.” Lưu Lỵ An đứng dậy ra mở cửa, lập tức sững ra, quay đầu lại bảo, “Đây.. đây có phải là….”

Những người khác cũng quay đầu nhìn lại, thấy Lục Áp bước vào.

Đoàn Giai Trạch: “….Sao anh lại tới đây?”

Lưu Lỵ An ít tới vườn thú, căn bản chưa từng thấy Lục Áp, bà cười ha hả nói: “Cô nhớ mọi người khen Tiểu Lục rất đẹp trai, nên nghĩ không biết đây có phải Tiểu Lục không, ai dè đúng thật.”

Lục Áp còn gọi một tiếng, “Cô, chú..”

Đoàn Giai Trạch nghe thấy hắn gọi cô với chú, vã cả mồ hôi lạnh. Có lẽ chú Tôn và cô Lưu không biết rằng ban nãy vai vế của họ đã ngang hàng với Nữ Oa đâu…

Lưu Lỵ An và Tôn Ái Bình đều vội vã gật đầu đáp lại, lại bắt chuyện mời Lục Áp ngồi xuống, châm trà cho hắn, “Ôi, vẫn đến đây này.”

Lục Áp ngồi xuống bên cạnh Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa: “Sao anh lại tới đây?”

Lục Áp cũng nhỏ giọng nói: “Ta thấy em đi ra ngoài.. chuyện như vậy sao lại không gọi bản tôn?”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Với sự hiểu biết của Đoàn Giai Trạch về Lục Áp, anh cảm thấy suy nghĩ của Lục Áp rất đơn thuần, chỉ là không muốn buông tha bất cứ cơ hội khoe khoang nào.

Cũng may bởi vì như vậy, nên thái độ của Lục Áp không ngứa đòn như bình thường, vừa vào cửa đã gọi cô gọi chú, sau đó nói chuyện cũng chú ý tới ánh mắt của Đoàn Giai Trạch, không để lộ sơ hở.

Chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của Đoàn Giai Trạch, với cái tính tình của con chim Lục Áp này, bình thường đáng ngứa đòn, biểu hiện như hôm nay đúng là rất tốt.

Tôn Ái Bình nghe Đoàn Giai Trạch nói Lục Áp từng là con ông cháu cha, sau khi nói chuyện với hắn một lúc, cũng tin điều này. Tuy rằng Tiểu Lục nói chuyện rất lễ phép, nhưng vẫn có những chi tiết nhỏ không thể che giấu. Hơn nữa có thể thấy quan hệ của Tiểu Lục với Giai Trạch rất tốt, lúc nói chuyện phải nhìn Giai Trạch mới dám nói.

Bọn họ còn mời hai người Đoàn Giai Trạch ở lại dùng bữa, trước khi đi Tôn Ái Bình còn kéo Đoàn Giai Trạch lại nhỏ giọng hỏi: “Trước đây cha Tiểu Lục.. làm ở cấp tỉnh à?”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Đoàn Giai Trạch liếc mắt nhìn Lục Áp đang bị Lưu Lỵ An lôi kéo bảo hắn mang đồ ăn về nhà, cười gượng bảo rằng: “Lên trên nữa ạ.”

Lên trên nữa, chẳng phải là…

Tôn Ái Bình “ồ” một tiếng, lại lộ vẻ mặt tin tưởng không nghi ngờ, bắt đầu suy nghĩ xem có vị nào ở trên họ Lục không, bằng không rất có thể cái tên Lục Áp này là tên giả.

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, cháu chỉ nói lên trên, chứ không nói lên trên bao nhiêu.

…..

Hai hôm trước Đoàn Giai Trạch mới cùng lãnh đạo tới xem tiến độ của công trình thôn Đồng Tâm, không ngờ mới không bao lâu đã xảy ra vấn đề.

Lần này còn là bí thư chi bộ thôn gọi điện thoại cho Đoàn Giai Trạch, nói người ở đội thi công và người phụ trách đang làm ầm lên, hai bên giương cung bạt kiếm, sau đó người phụ trách bỏ đi.. Hết cách rồi, đối phương đông quá.

Sau đó những người ở đội thi công kia ồn ào muốn quấy rối, đập phá đường ống. Bí thư chi bộ không liên lạc được với người phụ trách kia, bèn gọi điện thoại cho Đoàn Giai Trạch. Anh ta khá thân với Đoàn Giai Trạch, cũng biết Linh Hữu có đầu tư vào đây.


Đoàn Giai Trạch chỉ là một cổ đông nhỏ, mặc kệ những chuyện nhỏ, chỉ để ý đưa tiền ra mà thôi, còn do phía chính phủ làm mối, anh chỉ quen sơ với những ông chủ khác. Thế nhưng dù xảy ra chuyện gì, có điện thoại gọi tới, cũng không thể ngồi yên không để tâm.

Đoàn Giai Trạch nói với bí thư chi bộ từ từ giải quyết, có chuyện gì thì ngồi xuống nói, điều tiết mọi chuyện từ bên trong.

Bí thư chi bộ thôn hỏi một chút, kết quả những người kia nói, muốn tới văn phòng của Đoàn Giai Trạch. Bí thư thôn sợ người ta đập ống nước, hoặc đập phá những thứ khác, hỏi thử, kết quả Đoàn Giai Trạch nhận lời, bèn lái xe ba gác, dẫn đội thi công tới Linh Hữu.

Đoàn Giai Trạch bảo người ta mời họ lên văn phòng, trong lúc ngồi đợi, anh đã gọi điện thoại tới bên kia, người phụ trách nhận điện thoại của anh, đối phương thề son sắt: “Trước đó ký hợp đồng, đã nói rõ sau khi thi công xong chúng tôi sẽ giao nốt khoản tiền còn lại, bây giờ vẫn còn chưa xong xuôi mà bọn họ đã đòi tiền, còn uy hiếp tôi. Vườn trưởng Đoàn à, cậu yên tâm, tôi đã liên hệ, bọn họ đập thế nào thì tôi sẽ sửa thế ấy, sẽ không làm ảnh hưởng tới tiến độ.”

Đoàn Giai Trạch nghe giọng điệu giang hồ này, nhất thời ngẩn ra, thời buổi này con nợ mới là ông tướng, “Thế trước mắt tôi nói chuyện với họ, động viên một chút rồi nói sau.”

Theo lý mà nói nên thanh toán theo từng giai đoạn, bọn họ ký hợp đồng này không hợp lý, bây giờ đến tiền vốn còn chưa đủ. Thế nhưng Đoàn Giai Trạch cũng hiểu rõ, người ta thấy chính phủ đứng đầu, có thể tin tưởng, lại thêm công trình này rất lớn, dưới sự cạnh tranh nên đành nhận lời.

Như người phụ trách nói vậy, về mặt pháp luật mà nói thì quả thực họ không sai.

Lúc này bí thư thôn dẫn mấy người trong đội xây dựng đi vào, ngoài lão đại cầm đầu đội xây dựng ra, mấy người còn lại ai nấy đều to cao, có lẽ cố ý chọn ra.

Đoàn Giai Trạch gọi một tiếng “Sếp Mao” với lão đại Mao Nhất Tâm của đội thi công, mời tất cả ngồi xuống.

Một anh chàng to con bên cạnh Mao Nhất Tâm đột nhiên xông lên vỗ bàn cái rầm, “Bớt nói nhảm đi! Ngồi cái gì mà ngồi!”

Đoàn Giai Trạch: “………”

Bí thư thôn vội lên trước kéo: “Làm gì vậy, mọi người tới đây giở trò côn đồ à?”

“Côn đồ thì làm sao?” Người kia gào lên, bọn họ đã bàn bạc từ trước, họ không coi phá hoại đồ trong thôn là chuyện gì to tát, có thể tới văn phòng của họ làm loạn mới được.

Mao Nhất Tâm không mặn không nhạt nói: “Lão Hoàng à, đừng kích động. Sếp Đoàn thông cảm cho, thằng con ông ấy sắp đi học, gấp quá rồi.”

Lão Hoàng đưa tay, lấy một con dao trong lòng ra.

Bí thư chi bộ thôn sợ hãi lui mấy bước, “Chời đậu, ông làm cái gì vậy?”

Đoàn Giai Trạch tương đối bình tĩnh, nhìn lão Hoàng.

Lão Hoàng đã chuẩn bị từ trước, anh ta cắm con dao xuống bàn làm việc, “Bây giờ nói chuyện đi!”

Nói rồi đột nhiên lão Hoàng cảm thấy có gì đó sai sai, tất cả mọi người đều nhìn xuống tay anh ta, anh ta cúi đầu nhìn, nhưng con dao kia không cắm vào mặt bàn mà cong ra.

“????” Lão Hoàng lấy con dao ra, thấy trên mặt bàn lại nhẵn nhụi như ban đầu, không có lấy một vết lõm, mà ngược lại mũi dao trên con dao cong của anh ta còn bị mẻ. Lão Hoàng không tin lại đâm một cái, lúc này con dao bị gãy, phần lưỡi dao bị gãy bay ra, rơi xuống đất phát ra tiếng lanh lảnh.

Những người khác nhìn xuống mặt bàn, vẻ mặt dại ra, dù cái bàn này có làm bằng sắt, thì cũng nên có chút vết tích chứ.

Đoàn Giai Trạch lại làm động tác xin mời, làm như không có chuyện gì mà nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

“Không ngồi đâu, sếp Đoàn à, hẳn là anh đã liên lạc rồi, thế thì nói với chúng tôi một câu đi, có trả tiền hay không?” Mao Nhất Tâm cũng vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà cứng rắn nói: “Công tác phủ xanh là hợp đồng ký sau, vốn không thanh toán cùng với nhau. Hơn nữa thằng nhãi Vương Dương kia còn thu tiền của tôi, nói nhất định sẽ thanh toán. Phía bên tôi có rất nhiều anh em đang chờ trả tiền, không có tiền thì người ta làm việc kiểu gì, đến lúc đó lại làm ầm lên, người không biết còn tưởng tôi sai.”

Vương Dương chính là tên của người phụ trách, Đoàn Giai Trạch nghe nói có hai hợp đồng, với lấy tiền gì đó, nhất thời mới biết thì ra còn có vấn đề, “Anh nói là anh ký hai phần hợp đồng à?”

Mao Nhất Tâm nói: ” Đúng vậy, công tác phủ xanh ban đầu không phải do chúng tôi làm, sau đó thay đổi. Cậu không biết à?”

Anh ta cũng không biết cụ thể mỗi ông chủ đầu tư bao nhiêu tiền, nhất thời thắc mắc, nghi ngờ Đoàn Giai Trạch đang giả ngu.

“Anh cũng thấy phía bên tôi đang quản chuyện của vườn thú và khách sạn rồi đấy, tôi không rõ cụ thể chuyện này lắm.” Đoàn Giai Trạch nói, “Hay là như vậy đi, anh đợi tôi gọi điện thoại hỏi thăm, xin các anh bình tĩnh một chút, trước mắt uống chén trà, dự án này mấy hôm trước lãnh đạo còn tới kiểm tra, mọi người cũng biết, chắc chắn sẽ không khất nợ.”

Mao Nhất Tâm hừ một tiếng, “Tôi biết mà, nên mới không lên thành phố làm loạn.”

Đoàn Giai Trạch đi ra ngoài gọi điện thoại cho Vương Dương, còn nói người ta đã đưa tiền cho anh ta.

Vương Dương nhất thời ngượng ngùng bảo: “Đây.. là ý của các lãnh đạo, tôi cũng hết cách rồi.”

Chẳng trách người ta muốn giương cung bạt kiếm, có lẽ hành động của Vương Dương là chất xúc tác, Đoàn Giai Trạch cũng không nhiều lời với anh ta, bèn cúp máy gọi điện với ông chủ của anh ta.

Nếu là những người khác thì thôi đi, nhưng Đoàn Giai Trạch cũng là một trong những người bổ vốn, hơn nữa dự án của họ còn dựa vào độ hot của Linh Hữu, đối phương đương nhiên phải nghe theo. Mọi người hàn huyên một lúc về hợp đồng cụ thể, cuối cùng hứa hẹn lên xuống, sẽ thanh toán trước khi bắt đầu phủ xanh.


..

“Được rồi, tôi đã nói với họ một tiếng, quay về bảo Vương Dương xác nhận chuyện tiền bạc với anh.” Sau khi Đoàn Giai Trạch trở về, nói như vậy.

Mao Nhất Tâm nhìn bộ dạng bình tĩnh của anh, có phần không tin, “Thật hay giả vậy? Anh không giúp họ kéo dài thời gian đấy chứ?” Mao Nhất Tâm vẫn cho rằng họ là một bọn.

“Thật mà.” Đoàn Giai Trạch khó hiểu nói, “Tôi lừa các anh làm gì, tôi nói rõ tình huống khó xử chỗ các anh ra, mọi người đều không muốn làm ầm.”

“Vậy.. vậy tốt rồi..” Mao Nhất Tâm gật đầu, thầm nghĩ nếu lần này còn lừa người, họ sẽ lên ủy ban thành phố làm loạn luôn, “Cảm ơn sếp Đoàn.”

“Không cần khách sáo, tôi tiễn các anh một đoạn.” Bây giờ Đoàn Giai Trạch cũng phải xử lý rất nhiều chuyện đột phát, còn có một số việc không nằm trong phận sự, mặt anh không đổi sắc, đứng dậy muốn tiễn họ xuống.

Ban nãy lão Hoàng lấy dao đâm vào bàn Đoàn Giai Trạch, lúc sắp đi, nhìn bàn ấp úng nói: “…Ông chủ Đoàn à, mọi người có tiền đều dùng bàn chống đạn à?”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Đoàn Giai Trạch buồn cười nói: “Anh còn chưa lấy đạn ra bắn thử mà, với cả bàn chống đạn làm gì, để tôi nấp xuống bất cứ khi nào à?”

Lão Hoàng gãi đầu nói: “Tôi nghe người ta nói đồ chống đạn là đồ cứng nhất.”

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, có chống đạn hay không anh không biết, nhưng nhất định có thể phòng cháy…

Sau khi biết đã giải quyết xong, Mao Nhất Tâm dịu đi nhiều, cũng nghi ngờ nói: “Ban nãy dọa tôi chết khiếp, sao lại cứng như vậy, dao còn không đâm nổi. Xong tôi mới nghĩ, có lẽ là kim loại giả gỗ, hơn nữa còn là loại kim loại rất cứng hahahaha.”

“Hahaha đúng rồi, thực ra đây là kim loại đấy.” Đoàn Giai Trạch cười ha hả nói.

Sau đó Mao Nhất Tâm nhận được tiền thật, còn nói lời cảm ơn với Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch nói mình không giúp gì cả, bản thân chuyện này cũng dễ giải quyết, tìm người vượt cấp Vương Dương là được rồi.

“Vẫn phải cảm ơn cậu chứ, thái độ của chúng tôi trước đó căng thẳng như vậy mà cậu cũng không để ý.” Mao Nhất Tâm khó xử nói, “Phải rồi, ông chủ Đoàn à, tôi có thể hỏi chiếc bàn kia của cậu làm bằng vật liệu gì không? Tôi có một người bạn muốn xây một căn nhà trong rừng, vừa muốn giữ sinh thái, lại muốn phải rắn chắc.”

“Cái này.. thực ra là do người khác tặng tôi, hình như là nhập khẩu từ nước ngoài, bởi vậy nên tôi cũng không nhớ tên.” Đoàn Giai Trạch nói qua loa.

Mao Nhất Tâm mới gặp mặt anh một lần, cũng không tiện nhờ anh hỏi thăm dùm, bèn gãi đầu nói: “Thế thì tiếc quá.”

Sau khi Đoàn Giai Trạch tiễn người ta ra khỏi cửa, vuốt bàn làm việc lẩm bẩm: “Cũng không biết cái này có chống đạn được không…”

Đoàn Giai Trạch vẫn không rõ rốt cuộc gỗ Phù Tang có chống đạn hay không, anh tiễn người ta về, đi tới khách sạn.

Còn chưa tới khách sạn, Đoàn Giai Trạch đã nghe thấy tiếng ầm ĩ, bình thường nơi này không náo nhiệt như vậy, lúc đi qua nhìn, hóa ra bên cạnh hồ bơi có một đám người trẻ tuổi, thoạt nhìn còn chưa tới hai mươi.

Phong cách bên ngoài hồ bơi cũng phù hợp với khách sạn, cũng không phải hồ bơi được xây vuông vức, thoạt nhìn như một hồ nước, bốn vách xung quanh đều sẫm màu, bên cạnh còn có hòn non bộ.

Đoàn Giai Trạch nhớ ra, hình như có người từng đề cập rằng có một nhóm học sinh bao phòng tổ chức tiệc sinh nhật, có lẽ là nhóm bạn này.

Bên cạnh hồ bơi còn có một linh vật đang đứng, được một nữ sinh mặc áo bơi ôm người nói giỡn. Đều là nữ sinh nói chuyện, thi thoảng linh vật gật đầu hoặc lắc đầu.

Đoàn Giai Trạch vừa nhìn động tác lắc đầu kia, liền nghi ngờ đây là Kỳ Tích, đương nhiên quan trọng nhất là phía khách sạn không sắp xếp linh vật hoạt động, anh dừng bước nhìn một lúc.

Anh vừa nhìn, các nữ sinh kia còn tưởng anh đang nhìn họ, không biết nói gì rồi cười rộ lên. Còn vẻ mặt các nam sinh không được thân thiết cho lắm, có người thậm chí còn khó chịu nhìn Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Con cánh cụt kia nghe thấy tiếng, cũng vỗ cánh xoay người nhìn xem Đoàn Giai Trạch. Lúc bấy giờ có một nam sinh nhân cơ hội đẩy một cái, chim cánh cụt liền đổ về phía sau, ngã chổng vó xuống hồ nước.

Nữ sinh vốn đang ôm con cánh cụt hét lên một tiếng: “Ông điên à, người ta còn đang mặc áo khoác đấy!”

Đây là vùng nước sâu, thành bể lại sẫm màu, nữ sinh ló đầu nhìn một chút, không thấy bóng dáng người đâu, đến một bóng nước cũng không có, chân mày nhất thời chau lại, quay đầu tìm bóng dáng nhân viên cứu hộ.

Nhưng nam sinh cười ha hả, tự mình nhảy xuống, “Bắt lên là được rồi.”

Những người khác đứng khá xa không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không coi đây là chuyện gì to tát, nhưng các nữ sinh thì lo lắng nhìn sang.

Nam sinh kia nhảy xuống, tìm bóng dáng Kỳ Tích ở khu vực ban nãy đẩy xuống một hồi, không bao lâu thì hết oxy, nhưng lúc nổi lên lại đần mặt: “Đạ mấu, tên kia đâu rồi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.