Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 155: Em đây là vườn trưởng!!


Đọc truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú – Chương 155: Em đây là vườn trưởng!!

Đoàn Giai Trạch không thể ngờ, mình tránh được Hữu Tô, nhưng lại không tránh được Tiểu Tô có thể bắn một mũi tên thủng đầu gối mình.

Ngày hôm ấy Tiểu Tô còn chạy tới nhận lỗi với anh, bảo rằng mình đã nói chuyện phiếm với đồng nghiệp trong giờ làm việc.

Đoàn Giai Trạch hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: “Các em cũng có phải công nhân nô lệ đâu, tuy nói là giờ làm việc, nhưng nếu không ảnh hưởng tới công việc thi thoảng nói chuyện phiếm vẫn không sao.”

Thực ra môi trường làm việc ở vườn thú tương đối thoải mái, nhất là ở vị trí của Tiểu Tô, bình thường còn phải đi bộ khắp nơi livestream mà.

Tiểu Tô cũng nhìn ra được Đoàn Giai Trạch hơi nghi ngờ vì sao mình lại cố ý tới nhận lỗi, yếu ớt bảo rằng: “Trong lúc bọn em nói chuyện bị anh Lục bắt gặp, hình như anh ấy rất tức giận….”

Đoàn Giai Trạch nhất thời buồn cười, hóa ra là bị Lục Áp nhìn thấy, sợ hắn mách lẻo, nên đi trước đón đầu, tự nhận sai trước.

“Không sao đâu, thực ra anh ấy không thích quản mấy chuyện này đâu!” Đoàn Giai Trạch không coi đây là chuyện gì to tát, phất tay bảo Tiểu Tô quay về.

Sau này nghĩ lại, anh thực sự rất hối hận, đáng lý lúc đó phải nhận ra có gì bất thường rồi mới phải!!!

Đến khi Đoàn Giai Trạch quay trở về phòng, trông thấy Lục Áp mặt không cảm xúc ngồi trên sofa đơn, người không quen có lẽ chỉ thấy hắn vẫn là đạo quân lạnh lùng bình thường, nhưng Đoàn Giai Trạch quen hắn quá mà, anh lập tức nhận ra được tên này đang vui, ngón tay vẫn nhảy múa trên tay vịn.

Hôm nay tâm tình Đoàn Giai Trạch không tệ lắm, mùa xuân đông du khách, anh vui vẻ lấy quần áo ngủ ra, hỏi thăm Lục Áp một chút, chuẩn bị đi tắm rửa.

Đôi mắt Lục Áp sáng hơn so với bình thường, “Đoàn Giai Trạch này, để ta dạy em kiến thức mới nhé, thế nào?”

Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên nói: “Anh không dạy em tu tiên đấy chứ? Em không có thời gian đâu!”

Anh vừa nghĩ lại thấy không có khả năng này, với ý tứ của Lục Áp, cũng chỉ Tiểu Thanh mới cần cho Tiêu Vinh tu tiên, chứ đổi lại là anh.. địa phủ dám nhận anh chắc?

Lục Áp đắc ý nói: “Không, là tri thức nhân gian.”

Đoàn Giai Trạch buồn cười nói: “Anh học được cách dùng weibo rồi à?”

Biết trên mạng có nhiều người chế nhạo anh à?

“?” Lục Áp không hiểu vì sao anh lại nói vậy, “Không phải.”

Lục Áp đi tới, ôm lấy Đoàn Giai Trạch, sau đó ghé vào tai anh thì thầm mấy câu.

Nụ cười trên gương mặt Đoàn Giai Trạch cũng dần đóng băng: “……..”

Học… học cái quỷ nhà anh ấy…

Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa thổ huyết, nhưng sao anh có thể đẩy Lục Áp ra nói “Em biết từ đời nào rồi” được?

Bởi vậy nên anh chỉ biết cười gượng bảo rằng: “…Không thể tin nổi, mấy cái đấy là trong tiểu thuyết viết thôi, sao có chuyện ấy được.”

Lục Áp nhìn, lại càng khẳng định Đoàn Giai Trạch quá thuần khiết, tốt bụng vỗ vỗ người Đoàn Giai Trạch: “Haha, đi tắm đi.”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Suýt chút nữa anh bị giọng điệu của Lục Áp làm cho tức chết, kể có coi như anh không biết thật.. Không phải hắn cũng vừa mới biết sao?! Đắc ý cái quỷ gì chứ??

Dưới ánh mắt cổ vũ của Lục Áp, Đoàn Giai Trạch nặng nề bước vào trong phòng tắm.

Mặc dù anh rất muốn nói chúng ta cứ tiếp tục yêu trên tinh thần đi, lần đầu tiên em cong không có gan làm vậy! Nhưng anh có thể nói vậy với Lục Áp chắc?


…….

Ngày hôm sau, Đoàn Giai Trạch không đi ăn sáng, hơn nữa còn tới văn phòng rất trễ.

Buổi trưa lúc ăn cơm Tiểu Tô còn không biết chuyện của Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, sáng nay có món anh thích ăn nhất đấy, anh đi đâu ăn vậy?”

Đoàn Giai Trạch nhìn Tiểu Tô: “…………”

Vẻ mặt Tiểu Tô mờ mịt, không biết vì sao vườn trưởng lại nhìn mình phức tạp như vậy.

“.. Mình là người tốt.” Đoàn Giai Trạch hít một hơi thật sâu, tự phát cho mình thẻ người tốt, cố nén xung động muốn trừ tiền lương của Tiểu Tô, từ tốn đi ra.

Tiểu Tô: “??????”

Đoàn Giai Trạch vào nhà ăn, thấy Lục Áp đã ở đó chờ mình, còn vỗ vỗ vai anh, nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, càng ngày càng quen thôi.”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Lục Áp thấy Hữu Tô ở bên cạnh liếc mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Ngươi tò mò à?”

“Tò mò hại chết mèo.” Hữu Tô từ tốn nói, “Hơn nữa, chồng cũ ba ngàn năm trước của tôi cũng thường không ăn sáng.”

Schrödinge đi ngang qua nghiêng đầu nhìn, trên gương mặt lông xù hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Cuối tuần này Linh Hữu nhận được lời mời, đến vườn thú thành phố Xích Thủy bên cạnh tham quan. Bởi vì thành phố Đông Hải thu hút đông đảo du khách, nên cũng kéo du lịch xung quanh tăng trưởng, vườn thú thành phố Xích Thủy làm ăn không tệ, trên thực tế cũng nhờ ảnh hưởng của Linh Hữu.

Rất nhiều cư dân mạng theo dõi vườn thú Linh Hữu, bởi vì nhiều nguyên nhân mà không thể tới thành phố Đông Hải, nhưng cũng sẽ ngứa ngáy trong lòng đi vườn thú bản địa tham quan một chút, dù kết quả thế nào, về mặt này mà nói, sự thành công của Linh Hữu cũng coi như cống hiến một chút cho ban ngành của mình.

Vườn thú Xích Thủy đã qua lại với Linh Hữu từ lâu, trước đây thành phố Xích Thủy giàu hơn thành phố Đông Hải một chút, nên ngay cả vườn thú cũng to hơn.

Mới đầu là do Đoàn Giai Trạch nhờ Tôn Ái Bình hỗ trợ, đưa những động vật mà vườn thú thành phố không cần tới chỗ họ, các vườn thú ở những huyện thành xung quanh nếu muốn đào thải động vật già yếu cũng có thể đưa tới chỗ họ.

Khi đó Linh Hữu thiếu động vật, thu không ít “tàn binh nhược thú”, ví dụ như Hoan Hoan vậy, những động vật này ở chỗ họ sống rất tốt, cho nên mọi người có liên hệ từ sớm.

Vườn thú Xích Thủy cũng là một đơn vị thành viên của hiệp hội vườn thú Hoa Hạ, sau đó, Linh Hữu làm lớn lên, mọi người cũng có một vài hình thức trao đổi lai giống động vật.

Lần này vườn thú Xích Thủy bỏ ra một khoản, đầu tiên là để tiến cử một nhóm động vật, sau đó còn tổ chức lễ hội Carnival trong vườn thú một tuần, mời các đơn vị xung quanh tới giao lưu học hỏi.

Ở thành phố Đông Hải có mời vườn thú thành phố Đông Hải và Linh Hữu, vườn thú thành phố phái vườn phó đi, còn phía Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch để Lục Áp bình tĩnh một chút, nên nói rằng Hoàng Kỳ còn bận rộn hơn mình, tự mình đi.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đoàn Giai Trạch tới vườn thú Xích Thủy, chứ vườn phó Bào ở vườn thú thành phố đã qua đây mấy lần, dù sao ông ấy cũng làm nghề này mấy chục năm rồi. Phía Đoàn Giai Trạch còn dẫn Tiểu Tô tới, có gì chưa quen thuộc thì theo vườn phó Bào, vườn phó Bào cũng đồng ý chăm sóc.

Chưa nói tới quan hệ với cục trưởng Tôn, vườn phó Bào rất có hảo cảm với Đoàn Giai Trạch. Trước đây Linh Hữu nhặt động vật họ không cần về nuôi, nhưng bây giờ họ còn được hưởng xái của Linh Hữu.

Bởi vì việc tham quan vườn thú lại một lần nữa phát triển, mà định vị của họ với Linh Hữu lại khác nhau, du khách không những không bị cướp đi, mà doanh thu một năm qua cũng tăng lên..

Xích Thủy mời toàn bộ vườn thú ở khu này, bởi vì lễ hội Carnival này họ tổ chức rất lớn, thành phố Xích Thủy của họ có kế hoạch, mỗi năm mỗi hội trường tổ chức một sự kiện thu hút du khách. Trong đó bao gồm lễ hội Carnival ở vườn thú này.

Trước đây vườn thú Xích Thủy cũng giống như vườn thú thành phố Đông Hải, là một vườn thú lâu năm ở nội thành, mấy năm trước mới chuyển ra ngoại thành, địa bàn cũng mở rộng đáng kể.


Đoàn Giai Trạch tới hiện trường xem, có một vài đơn vị đã từng gặp qua ở hiệp hội động vật, mọi người thân thiện chào hỏi lẫn nhau. Trong khu vực này Linh Hữu rất nổi tiếng, bầu không khí rất tốt.

Linh Hữu cũng từng làm hoạt động, nhưng họ không phải chủ sự, chỉ hợp tác với công viên Hải Giác. Hoàng Kỳ cũng đã nói sau đó họ cũng có thể làm hoạt động như vậy, lần này Đoàn Giai Trạch cũng coi như tới để học tập kinh nghiệm.

Mùa xuân là mùa động vật sôi nổi nhất, lúc bấy giờ vườn thú Xích Thủy tổ chức lễ hội Carnival cũng không cần phải cố hết sức sắp xếp, có rất nhiều động vật tự mình biểu diễn. Loài chim tìm phối ngẫu là lúc chúng rực rỡ xinh đẹp nhất, các mãnh thú để tranh giành phối ngẫu mà càng thể hiện sức mạnh.

Buổi lễ giống như một cuộc du viên, có khu mỹ thực, có xe hoa để đi tham quan, có các trò chơi như đại chiến súng nước. Vườn trưởng vườn thú Xích Thủy tiếp đón những người đồng nghiệp đường xá xa xôi tới đây, đầu tiên mọi người tới phòng họp, để nghe ông giới thiệu những động vật mới tiến cử, cũng như kinh nghiệm tổ chức, sau đó lại cùng nhau đi tham quan.

Đương nhiên sẽ không đi bộ tham quan vườn thú Xích Thủy rồi, khu vườn mới này cũng rất lớn, mọi người ngồi xe ngắm cảnh từ từ đi tham quan vườn thú.

Du khách tương đối nhiều, Đoàn Giai Trạch, Tiểu Tô và vườn phó Bào cùng cấp dưới của ông ngồi chung một chiếc xe, mọi người vừa xem vừa tán gẫu, Tiểu Tô nói là tới xem kinh nghiệm hoạt động tuyên truyền, nhưng rất dễ dàng, tới đây du lịch tiện thể học tập một chút.

Vườn thú Xích Thủy cũng có hồ nuôi thủy cầm, thế nhưng khác với Linh Hữu, có một chiếc cầu bắc qua hồ.

Lúc họ tới bên hồ, có mười con hồng hạc ở đây đột nhiên cất tiếng kêu, thu hút sự chú ý của mọi người.

Không chỉ có vậy, những con chim này còn đổi hướng kêu to, nhìn một lúc, Tiểu Tô cảm thấy kỳ lạ: “Sao em có cảm giác như chúng đang gọi theo mình nhỉ.”

Đoàn Giai Trạch nhìn, thấy cũng rất đúng, những con chim này không chạy theo xe của họ mà từ từ chuyển động thân thể.

Những con hồng hạc này đều đã bị tỉa lông vũ, không thể bay lên được, nhưng hướng về họ hết sức rõ ràng. Những con chim này di chuyển góc độ vừa vặn với với tốc độ của họ, chiếc xe tuy chạy chậm nhưng vẫn nhanh hơn bước chân du khách, thế là có một vài du khách phát hiện ra, dường như lũ hồng hạc đang gọi về phía chiếc xe này.

Mới đầu họ còn tưởng là động tác tìm phối ngẫu, sau đó mới phát hiện tất cả cùng hướng về một phía, đâu thể tất cả đều tìm phối ngẫu về phía con người chứ?

Vẫn là vườn phó Bào phản ứng trước tiên: “Ầy, hình như trước đây vườn thú Xích Thủy từng mua hồng hạc chỗ các cậu nhỉ?” Bọn họ hợp tác nhiều lần với Linh Hữu, bởi vậy nên biết Linh Hữu có hồng hạc, bèn suy đoán một chút.

Đoàn Giai Trạch: “……”

Đoàn Giai Trạch và Tiểu Tô cùng nghĩ tới, hình như có chuyện như vậy thật.

Quần thể hồng hạc trong Linh Hữu sinh sống rất hạnh phúc, sinh ra rất nhiều chim non, Linh Hữu cũng bán một phần hồng hạc đi cho vườn thú khác. Vườn thú không thể không hạn chế số lượng động vật mỗi loài, đây là chuyện bình thường, bán lại hoặc trao đổi với các đơn vị khác cũng là một hình thức thu nhập.

Bây giờ nhớ lại, hình như Xích Thủy cũng mua, chỉ là những chuyện như vậy không cần qua tay Đoàn Giai Trạch, bởi vậy nên ký ức hơi mơ hồ. Tiểu Tô cũng giống vậy, cô làm chủ quản ở bộ phận tuyên truyền.

Vườn phó Bào ngơ ngác nói: “Có lẽ nào chúng nhận ra cậu?”

Đoàn Giai Trạch lắp bắp: “Em không biết nữa.. Có lẽ là như vậy.. em không rõ nữa.”

Nếu không phải vậy thì dường như không thể giải thích nổi, hồng hạc không thể vô duyên vô cớ nhiệt tình với họ như vậy.

Người ở phía trước dường như cũng phát hiện ra, xe dừng lại.

Thấy vậy, nhóm vườn phó Bào và vườn trưởng Xích Thủy cùng xuống xe đi tới, quả nhiên, bọn họ phát hiện bầy hồng hạc cũng như vậy, vây xem quanh chỗ xe đỗ.

Xe đỗ ở trên cầu. Đoàn Giai Trạch đứng bất động, bầy hồng hạc cũng ở yên dưới cầu không chuyển động, vẫn ngước đầu lên trên, càng xác thực chúng hướng về phía Đoàn Giai Trạch.

Các du khách dõi theo xe của họ, và cả động tác của bầy hồng hạc, còn tưởng ở đây có nhân viên chăn nuôi.

Vườn trưởng vườn thú Xích Thủy cảm thán rằng: “Trí nhớ động vật tốt thật đấy!”

Những người khác còn không rõ, bọn họ không ở cùng thành phố Đông Hải như vườn trưởng Bào, không đoán được ra, “Sao vậy? Anh biết vì sao chúng lại làm vậy không?”


Vườn trưởng vườn thú Xích Thủy kéo Đoàn Giai Trạch tới, có cảm giác kiêu hãnh không rõ từ đâu tới: “Cái này phải hỏi vườn trưởng Đoàn ấy, không hổ là chuyên gia chăn chim, ấp nở được cánh cụt hoàng đế, ấp nở được hồng hạc, mấy con hồng hạc này đi nửa năm rồi vẫn còn nhớ sếp lớn cho chúng ăn!”

Mọi người “Ồ!” một tiếng, bắt đầu hiểu được, nở nụ cười thân thiện với chuyên gia chăn chim cộp mác đài CCTV này, cảm thấy mình lại được chứng kiến tình cảm đẹp đẽ giữa người và động vật.

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Không phải đâu… tôi không….

Đoàn Giai Trạch từng nuôi cánh cụt hoàng đế từng nuôi vẹt, đến sư tử cũng từng chăm, nhưng anh thực sự chưa từng chăm hồng hạc, việc gây giống hồng hạc căn bản không cần anh tới hỗ trợ, anh cũng không thực sự quen biết với bầy hồng hạc. Chủ yếu là do hồi trước từng nhận lầm, bởi vậy nên luôn có cảm giác không thể nhấc đầu lên trước mặt chúng nó..

Vườn trưởng vườn thú Xích Thủy cũng rất biết liên tưởng, cho rằng Đoàn Giai Trạch nuôi bầy hồng hạc này lớn lên, nếu không những người vườn trưởng chủ yếu phụ trách việc hành chính như họ, một tuần có lẽ không tới thăm bầy chim một lần, sao có thể quen được?

Đoàn Giai Trạch lại nhìn sang, thấy ngay cả Tiểu Tô cũng mờ mịt, cô cũng không xác định được quan hệ của bầy hồng hạc với vườn trưởng. Nhất định anh không nuôi chúng, nhưng quan hệ của vườn trưởng với hồng hạc có tốt không? Dù sao thì bình thường lúc nào cũng có một bầy chim bám theo Đoàn Giai Trạch, cô không dám khẳng định.

Mọi người không để ý tới bộ dạng muốn nói lại thôi của Đoàn Giai Trạch, bắt đầu thảo luận sôi nổi về tình cảm của động vật.

Có người không cam lòng yếu thế nói: “Có những lúc động vật còn tình cảm hơn con người nhiều. Hồi còn trẻ tôi từng cho gấu ăn, sau đó đổi vị trí công tác, có lần trở về nó vẫn còn nhận ra tôi.”

Mọi người đều làm việc ở vườn thú, từng trải qua hoặc nghe kể không biết bao nhiêu câu chuyện tương tự, tán gẫu khí thế ngất trời.

Có người còn nhiệt tình bảo Đoàn Giai Trạch chào hỏi bầy hồng hạc, còn hỏi anh: “Ôi, chúng nó tên gì vậy?”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Sao mà anh biết được mấy con hồng hạc này tên là gì!

Đoàn Giai Trạch lau mồ hôi nói: “Giờ chắc chắn không thể nhớ rõ được, chúng nó ở đây chắc là có tên mới rồi!”

Bầy hồng hạc vẫn còn vươn dài cổ ra gọi, có lẽ đều đang gọi “Vườn trưởng ơi, vườn trưởng à”, nhận ra thủ trưởng cũ tới thăm.

Lúc bấy giờ vườn trưởng vườn thú Xích Thủy lại nói: “Lại bảo, gen động vật ở Linh Hữu tốt lắm nhé. Lần trước chúng tôi từng mượn chim công tới phối, sinh ra bầy chim non đẹp miễn bàn luôn, tính cách còn hoạt bát. Mấy con hồng hạc này cũng khá lắm, rất chịu khó ăn cà rốt, thích tô điểm cho mình, mọi người xem lông chúng đỏ chưa.”

Những người từng hợp tác với Linh Hữu cũng đưa ra bằng chứng, “Ôi phải đó, chúng tôi từng tiến cử mấy con khỉ…”

Những con vật này đều từng ở Linh Hữu, trí tuệ nhất định rất cao, chưa nói tới rất được người ta ưa chuộng, mà rất ít gây phiền phức, rất biết tự kiềm chế, lại thêm thể chất không tệ, đương nhiên được rất nhiều lời khen.

Những nơi chưa từng hợp tác cũng thấy ngứa ngáy trong lòng.

Đoàn Giai Trạch thấy đây là thời cơ tốt, lập tức tuyên truyền: “Hoan nghênh mọi người tới hợp tác với chúng tôi, mọi người cùng bù đắp cho nhau. À phải rồi, năm nay chúng tôi còn đang dự kiến xây dựng trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế, dự định tiếp thu trong và ngoài nước, tới lúc đó hoan nghênh mọi người tiến cử.”

Không nói xa xôi, họ vẫn có thể làm tuyên truyền với những quốc gia xung quanh, làm chút ngoại hối mà.

Hai năm trở lại đây cánh cụt hoàng đế ở Linh Hữu rất nổi tiếng, nghe nói con cánh cụt hoàng đế to nhất ở chỗ họ đã được nước ngoài đưa tin, không tính là nổi đình nổi đám, nhưng tốt xấu gì cũng giúp các ban ngành tương quan biết tin, cũng coi như đã lộ diện.

Có người bảo: “Haha nếu là con của Kỳ Tích chỗ cậu, tôi nhận ngay.”

Những người khác cũng phụ họa: “Phải đấy, gen kia chắc chắn rất tốt.”

Đoàn Giai Trạch cười ha hả: “Tôi xem xem, cố gắng chọn mấy đứa to con cho mọi người.”

Đoàn Giai Trạch ở Xích Thủy hai ngày, thu hoạch không nhỏ, ngoài học tập kinh nghiệm tổ chức các hoạt động quy mô lớn ra, còn có một vài vườn thú tìm tới muốn hợp tác, trao đổi hoặc tiến cử.

Cũng không phải không có người đặt cánh cụt hoàng đế, trung tâm gây giống của anh còn chưa mở, nhưng người ta rất tin tưởng thực lực của Linh Hữu.

Thấy mọi người đều rất coi trọng cánh cụt hoàng đế, Đoàn Giai Trạch cũng có lòng tin. Có lẽ bởi chỗ họ khá nóng, mọi người cảm thấy cánh cụt hoàng đế có thể thu hút rất nhiều du khách.

Sau khi trở về, Đoàn Giai Trạch lại cố gắng hoàn thiện phương án, muộn nhất là sang năm, trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế của họ sẽ mở cửa. Trước đó lại tiến cử một nhóm cánh cụt hoàng đế, chừng ấy chim giống là đủ rồi.

Ngoài ra, dưới đề nghị của Tiểu Tô, Đoàn Giai Trạch cũng bắt đầu cân nhắc chọn một linh vật cho vườn thú.


Đầu tiên đương nhiên là phải đề cử, tham khảo ý kiến du khách, nhắc đến chuyện chọn linh vật, dường như tất cả động vật phái tới đều chỉ cười “haha”, tỏ ý mình không có ý tưởng gì.

Dù sao thì cũng không thể để họ làm được, vẫn còn đạo quân ở đây mà!

Phải biết là dạo gần đây không hiểu vườn trưởng với đạo quân làm sao, dường như còn dính lấy nhau hơn trước đây, rõ ràng trước giờ vườn trưởng không thích show ân ái, nhưng dạo gần đây hai người hơi nóng bỏng. Như vậy họ lại càng không có hy vọng gì..

Tuy rằng là linh vật cho vườn thú cũng không phải chuyện có thể diện gì cho cam, nhưng không được chọn chẳng phải càng mất mặt hơn hay sao…

Hữu Tô cắn đầu móng tay suy nghĩ hồi lâu, cũng không dám nói ra câu “tôi chọn tôi” được, dưới ánh nhìn vi diệu của mọi người, cô cười hì hì, “Chọn gấu trúc đi, lấy hình tượng Tống Bảo không tệ.”

Lục Áp nhỏ giọng nói với Đoàn Giai Trạch: “Em xem ả ta xấu tính chưa!”

Cái ả hồ ly chết bầm này, biết mình không có cửa, nên đẩy gấu trúc ra!

“Ừm.” Đoàn Giai Trạch ậm ừ qua loa, sau đó bảo, “Mà không được, chúng ta không phải trung tâm bảo tồn gấu trúc, mấy con gấu trúc này cũng không phải do chúng ta gây giống, cần chọn cái gì đặc sắc, do chúng ta tự gây giống.”

Anh nhấn mạnh mấy chữ “tự chúng ta”, trong lòng mọi người đều khẽ động.

Vốn là họ cảm thấy suất này sẽ rơi xuống đầu đạo quân, kiểu gì đạo quân có lăn lộn la lối (Lục Áp:???) cũng muốn làm linh vật, thế nhưng nói tới tự mình gây giống.. à không tự vườn thú gây giống thì.. Lục Áp cùng lắm chỉ đại diện cho thái dương thôi.

Đoàn Giai Trạch cũng không thể chọn Lục Áp được, trong mắt mọi người còn chưa rõ giống loài của hắn, thực ra trong lòng anh đã có ý tưởng rồi, chỉ là nể mặt mũi các đại tiên, “Tôi cảm thấy cánh cụt hoàng đế không tồi, sau này chúng ta còn muốn mở trung tâm gây giống..”

Đoàn Giai Trạch nói chuyện, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Bảo không chọn đạo quân thì chọn ai đây, chọn ai đạo quân mới yên tĩnh đây, đương nhiên là con nuôi của hắn rồi.

Ngoài Kỳ Tích ra, chọn ai Lục Áp cũng nổi đóa lên mất. Quả nhiên, vừa nghe thấy là Kỳ Tích, sắc mặt Lục Áp biến đổi mấy lượt, sau đó vỗ tay đôm đốp, “Không tồi.”

Đoàn Giai Trạch lại đi bàn bạc với Hoàng Kỳ một chút, sau đó trưng cầu ý kiến trên mạng.

Tuy rằng Lục Áp và Hữu Tô rất hot, nhưng các fan cũng có phân tích của mình, Lục Áp vốn là thú cưng tư nhân, còn chưa rõ giống loài, không có lực tương tác gì với thiếu nhi. Hữu Tô thì có, nhưng cáo Bắc Cực hơi phổ thông, lại còn có vẻ mê tín.

Vì sao Kỳ Tích lại tên là “Kỳ Tích” chứ, nó là một Kỳ Tích do Linh Hữu tạo nên, thích hợp quá còn gì.

Đoàn Giai Trạch tìm công ty thiết kế, lấy nguyên hình của Kỳ Tích làm hình tượng thiết kế.

Đoàn Giai Trạch đã nói chuyện này với Kỳ Tích, Kỳ Tích rất vui, hỏi Đoàn Giai Trạch có phải ở cổng sẽ đặt một pho tượng cao năm mét của nó không, Đoàn Giai Trạch bảo hổng có đâu.

Công ty thiết kế đưa ra mấy phương án, gửi ngay trong đêm cho Đoàn Giai Trạch, sáng hôm sau thức dậy, Đoàn Giai Trạch không đợi được mở điện thoại ra xem.

Xem một lúc, Đoàn Giai Trạch cảm thấy Lục Áp bất tri bất giác dán lại gần, không hổ là Tam Túc Kim Ô, anh không buồn nhấc mí mắt nói: “Anh ơi, bảy rưỡi rồi anh ạ.”

Lục Áp lộ vẻ mặt hồi tưởng xa xăm, “Thời đó phụ thân ta tạo một đại trận Chu Thiên Tinh Đấu để trấn áp yêu tộc, tập hợp đủ 365 Đại La Kim Tiên, lấy sao Thái Dương và sao Thái Âm làm mắt trận, ứng với tinh thần Chu Thiên, mượn năng lực tinh thần…”

Rất hiếm khi Lục Áp chủ động nhắc tới chuyện của mình ngày còn bé, càng không nhắc tới phụ thân hắn, đây là tiết tấu muốn tâm sự còn gì, Đoàn Giai Trạch vội vã đặt điện thoại xuống, chăm chú lắng nghe Lục Áp kể chuyện.

Lục Áp cúi đầu xuống: “Phụ thân đã dạy ta một chút, hay là để ta làm sao Thái Dương tối đi nhé?”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Đoàn Giai Trạch đập hắn, “Làm cái gì chứ! Vẫn phải đi làm thôi ông tướng ạ!”

Cái này ở nhân tộc bọn anh gọi là bịt tai trộm chuông đó biết không hả?

Lục Áp đè Đoàn Giai Trạch xuống, hôn đắm đuối, cái tay cũng bắt đầu sờ soạng, hắn có thể tu luyện tới mức này, năng lực học tập đương nhiên rất giỏi, nếu không đã để Đoàn Giai Trạch chạy ra chỗ khác rồi.

Đoàn Giai Trạch bị hôn đến độ hôn thiên địa ám, sao thái dương chưa tối thì trước mắt anh cũng đã tối sầm rồi.

Lục Áp cắn vành tai Đoàn Giai Trạch, bấy giờ mới trả lời: “Chúng ta có thể tranh thủ thời gian, em muốn mấy giờ ra ngoài?”

Đoàn Giai Trạch mụ mị, một lát sau mới nắm lấy đai quần Lục Áp bảo: “…..Kệ xác nó, em đây là vườn trưởng!!!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.