Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 128: Cao thủ chăn chim: Kiểm điểm viết tay


Đọc truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú – Chương 128: Cao thủ chăn chim: Kiểm điểm viết tay

Gương mặt trắng nõn nà, ngũ quan xinh xắn đáng yêu, lúc này đây rưng rưng muốn khóc, bên gò má cũng có vết màu đen đen.

Dương Sách và Chu Khai Tích đều kinh ngạc ngây ra đó, bọn họ không trông thấy rõ ràng như Đoàn Giai Trạch, “Mặt sao thế kia? Bị bầm à?”

Ở đây là vườn thú, ai dám đánh Hữu Tô chứ, hơn nữa Hữu Tô còn che đi, chẳng lẽ là anh Lục nổi giận, đánh em gái sao?

Hung dữ quá, cô bé đáng yêu như vậy mà cũng nỡ ra tay!

Đấy là Đoàn Giai Trạch còn chưa lau hết gương mặt Hữu Tô đấy, nếu không họ sẽ thấy cả gương mặt “bầm tím”.

Đoàn Giai Trạch nói: “Qua đây, Hữu Tô, em vào với anh.”

Anh dắt tay Hữu Tô đi vào trong tòa nhà, Dương Sách và Chu Khai Tích liếc mắt nhìn nhau, muốn hóng hớt nhưng mà không dám, cuối cùng đành phải kiềm chế bản tính hóng hớt lại.

Đoàn Giai Trạch dẫn Hữu Tô vào phòng nghỉ ngơi, sau khi vào trong, Hữu Tô liền biến thành nguyên hình, trên người vẫn trắng như tuyết, nhưng gương mặt thì đen xì, lông cháy rụi.

“Cái này… trông cứ như mèo Xiêm!” Đoàn Giai Trạch không nhịn được thốt lên một câu.

Hữu Tô chớp chớp mắt, oan ức cúi đầu, đôi mắt long lanh như sắp rơi nước mắt.

Đoàn Giai Trạch ho khan một tiếng, vội vã dùng thuật trị liệu. Anh dùng hết lượt chữa trị ngày hôm nay, vết cháy xém trên gương mặt Hữu Tô mới gần hết, nhưng vẫn còn một chút vết tích.

Hữu Tô lấy chân trước sờ gương mặt mình, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn vườn trưởng.”

Lúc bấy giờ thanh điểu ngoài cửa sổ bay vào, trên chân có một cuộn giấy, nhìn Hữu Tô một chút, bên trong mỏ chim phát ra tiếng người: “Ôi, vườn trưởng mới mua mèo Xiêm đó ạ? Lông hơi nhạt, không đen cho lắm thì phải?”

Hữu Tô nhìn Thủy Thanh, trong cổ họng phát ra tiếng đe dọa.

Thủy Thanh lập tức nhảy một cái, “Chỉ đùa thôi mà, cửu vĩ hồ, đạo quân Lục Áp mà cô cũng dám khiêu khích.”

Nhưng mà trong mắt các cô, cửu vĩ hồ này gan to bằng trời. Loại yêu quái này, hoặc là một bước lên trời, hoặc sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Đoàn Giai Trạch không nhận lấy tờ giấy dưới chân Thủy Thanh, mà anh tự viết một tờ giấy đưa cho Thủy Thanh, “Cô đưa cái này cho Lục Áp.”

“Uầy.” Thủy Thanh nhận lấy tờ giấy, cảm thấy hết sức thần kỳ, đây vẫn là lần đầu tiên vườn trưởng hồi âm cho đạo quân đấy. Xem ra đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, mấy bữa nay vườn trưởng đi công tác, đạo quân không nhờ cô truyền tin, bây giờ quay về quan hệ lại càng tốt hơn.

Thủy Thanh hân hoan cầm tờ giấy đưa về cho Lục Áp.

“Gì cơ?” Sau khi Lục Áp mở tờ giấy ra xem, tỏ rõ vẻ kinh ngạc, “Há có cái lý đó!”

Thủy Thanh vốn đang đứng trên bàn, lúc này đây hóa thành hình người, ngồi trên bàn tò mò nhìn Lục Áp. Tuy là một người đưa tin, nhưng cô có tố chất chuyên nghiệp không đọc lén thư, không hỏi thăm việc riêng tư của người khác, nhưng vẫn có thể biểu đạt nội tâm mình.

Cô cảm thấy rất kì lạ, mãi vườn trưởng mới hồi âm, sao đạo quân lại có biểu hiện như vậy chứ? Điều này đúng là khác với tưởng tượng của cô!

Lục Áp theo bản năng lùi một bước, giống như sợ Thủy Thanh nhìn thấy nội dung trong bức thư vậy, “..Được rồi, tạm thời bản tôn không viết thư trả lời, ngươi có thể đi rồi.”

Thủy Thanh tiếc nuối đi tới bên cửa sổ, lại liếc mắt nhìn Lục Áp không muốn buôn chuyện, nhảy từ cửa sổ xuống, trong nháy mắt hóa thành một con chim xanh bay đi.

Lục Áp nhìn Thủy Thanh bay đi rồi, lúc bấy giờ mới cầm tờ giấy gương mặt tỏ rõ vẻ đăm chiêu.

Làm sao bây giờ…

Hình như Đoàn Giai Trạch phát hiện ra hắn lén lút thiêu cửu vĩ hồ rồi, sao lại phát hiện ra được cơ chứ, rõ ràng không có kẽ hở mà.

Bây giờ phải làm thế nào đây, chẳng lẽ phải nghe theo lời trên giấy viết sao? Nhưng nếu không nghe theo, Đoàn Giai Trạch bảo sẽ cô lập hắn đấy! Sao lại như vậy chứ, thật là ấu trĩ!

Nhưng mà, với người khác đúng là không đáng kể, Lục Áp không để tâm, nhưng bị nhân viên chăn nuôi cô lập thì..

Lục Áp xoay người lại, ôm nỗi trĩu nặng nhìn xuống dòng then chốt trên tờ giấy: “Viết tay bản kiểm điểm một ngàn chữ.”

— Nếu để người trong tam giới biết được, Lục Áp hắn bởi vì thiêu một con hồ ly chôn một con sói mà mất hết tôn nghiêm viết tay bản kiểm điểm một ngàn chữ, mặt mũi hắn để đâu bây giờ?!

….


“Đây là chữ gì vậy, viết sai à?” Đoàn Giai Trạch cầm tờ kiểm điểm được viết bằng bút lông, đặt trên bàn làm việc xem, mới nhìn dòng đầu tiên đã thấy có chữ lạ hoắc, anh chỉ vào một chữ trong đó, hơi thắc mắc.

Lục Áp khinh bỉ liếc nhìn anh, “Đây là chữ phồn thể.”

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Đúng vậy, chữ giản thể mới phát minh không bao lâu, có lẽ Lục Áp không biết rõ.

Đoàn Giai Trạch nhìn một lượt cả trang, ở dưới có dấu chân chim tương đương với ký tên, anh gấp bản kiểm điểm lại, đặt vào trong ngăn kéo, “Viết cũng được, khá là thành khẩn, hơn nữa không có dấu vết lên mạng sao chép, hẳn là tự viết.”

Lục Áp nghe đến lên mạng sao chép, trợn trừng mắt lên một chút, sau đó vội la lên: “Ngươi cất vào đó làm gì, xem xong rồi thì đốt đi!”

“Cái này sao có thể đốt đi được?” Đoàn Giai Trạch nghiêm túc nói, “Sau này nếu anh tái phạm, không cần phải viết bản kiểm điểm nữa. Nhưng không chỉ có một mình em xem bản kiểm điểm của anh, mà công bố bản này ra ngoài.”

Lục Áp: “…………”

Chuyện này với Lục Áp mà nói, chính là phạt công khai, khiến hắn cả kinh, không ngờ dưới nhân gian còn có trò này.

Đoàn Giai Trạch tiện tay khóa ngăn kéo lại, mặc dù biết cái này với Lục Áp mà nói cũng không có tác dụng gì.

Lục Áp oán hận nói: “Cửu vĩ hồ…”

Nếu biết trước như vậy thì đã thiêu chết ả ta cho rồi, nhưng giờ không còn cơ hội nữa.

Ngoài mặt Đoàn Giai Trạch vô cùng bình tĩnh, nhưng thực ra đang len lén quan sát biểu hiện của Lục Áp, thấy hắn cuối cùng vẫn không tức giận, trong lòng thở phào một hơi: Nice! Huấn luyện chim thành công rồi!

Lục Áp bây giờ tính khí đỡ hơn nhiều, ít ra là đỡ hơn với anh. Giống như mái tóc anh đây, đã tương đối thẳng rồi, bởi vì lâu lắm rồi Lục Áp không hun anh. Thật tốt.

Trước đây phải ngon ngọt với Lục Áp. Bây giờ á, có thể vừa đấm vừa xoa rồi.

Đoàn Giai Trạch an ủi đúng lúc: “Không có chuyện gì anh cứ so đo với chị ấy làm gì, mọi người không trêu chọc lẫn nhau không tốt sao? Đi đi, em muốn vào nội thành mua đồ, anh theo em ra ngoài một chuyến, coi như ra ngoài làm việc.”

Nói thì nói vậy, Đoàn Giai Trạch ra ngoài làm việc cũng không dẫn theo bọn họ, nhất là mấy chuyện đời thường này, nếu như gặp mấy người trong giới tu hành dẫn đi gặp mặt còn được. Bình thường nghỉ ngơi dẫn họ ra ngoài đi chơi cũng được.

Vừa nghe Đoàn Giai Trạch muốn dẫn mình đi làm việc cùng, quả nhiên Lục Áp bị dời sự chú ý, lúng túng gật đầu: “Ngươi đã yêu cầu như vậy rồi.”

Khách sạn nghỉ dưỡng bây giờ đã bước vào giai đoạn chuẩn bị, xin cấp các loại giấy phép. Bây giờ cấp dưới của anh đều bận bịu, bận mua đồ, bận tuyển nhân sự, bận tuyên truyền.

Đến giai đoạn này, ngược lại Đoàn Giai Trạch lại tương đối rảnh rỗi.

Đã làm các loại giấy phép phòng cháy chữa cháy, giấy phép hợp vệ sinh, bây giờ vào nội thành không gặp phiền phức gì, chỉ là đi nhận thôi.

Trước đây cũng đã xin cấp phép cho nhà hàng Giai Giai, nhưng mở khách sạn vẫn phải xin một lượt nữa, không thể dùng chung. Đoàn Giai Trạch đang chuẩn bị tự đi lấy, dù sao anh cũng muốn đi mua một vài đồ.

Ở vườn thú một thời gian, xa nội thành, có rất nhiều đồ phải mua qua mạng, nhưng mua quần áo, giày dép cần phải tự đi thử.

Đoàn Giai Trạch lái xe, dẫn theo Lục Áp vào nội thành.

Đỗ xe, mở cửa, xuống xe.. Đoàn Giai Trạch cảm nhận được sâu sắc, dẫn Lục Áp đi cùng tỉ lệ quay đầu khác hẳn. Anh lấy giấy tờ sát hạch ra, tự mình tới trung tâm hành chính xếp hàng, đầu tiên tới trước cửa làm việc của cục quản lý thực phẩm và dược phẩm.

— Lục Áp còn muốn chen ngang, nhưng bị Đoàn Giai Trạch cản lại.

Có đẹp trai đến mấy cũng không thể chen hàng được!

Cũng may mà hôm nay không có nhiều người, chẳng mấy tới lượt họ, Đoàn Giai Trạch nộp biên bản ra, nhân viên sau ô cửa xem một chút, tìm chứng nhận ra, thuận miệng hỏi: “Tự mình tới nhận à?”

Đoàn Giai Trạch ngẩn ra: “Đúng vậy, sao lại không?”

Nhân viên chỉ vào bức ảnh trên tờ chứng nhận nói rằng: “Trông không giống, cậu xem ở đây tóc xoăn này.”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Đoàn Giai Trạch: “…Tóc uốn đấy, tôi duỗi lại rồi.”


Đấy là anh có câu này không nói ra sợ người ta khó xử, cái mặt để làm gì hả, nhận người bằng tóc à?

Nhân viên lúng túng cười ruồi, cẩn thận so sánh lại: “Hình như vậy thật, tôi kiến nghị cậu để tóc xoăn đẹp hơn.”

Khóe miệng Đoàn Giai Trạch giần giật, “Cảm ơn lời kiến nghị.”

Lục Áp đứng bên cạnh, có cảm giác đắc ý không tên nhìn Đoàn Giai Trạch.

Nếu không phải có người bên cạnh, Đoàn Giai Trạch chỉ muốn hỏi, anh có gì mà đắc cmn ý chứ, hồi trước có ý tốt uốn xoăn đầu em hả?

Thế nhưng đáng giận là, Đoàn Giai Trạch lấy giấy tờ ở đây xong, lúc đi lấy chứng nhận ở các chỗ khác, các nhân viên sau ô cửa đều nói như vậy, dùng giọng điệu, nội dung khác nhau, nói tới cùng một vấn đề: Không nhận ra anh đấy.. Ồ, đây là cùng một người à? Để tóc xoăn dễ nhận ra hơn nhở, haha.

Sau đó đi ra ngoài, Lục Áp liền nói với Đoàn Giai Trạch: “Hay là ta làm tóc ngươi xoăn lại nhé.”

Đoàn Giai Trạch: “…Không cần.”

Xong việc Đoàn Giai Trạch lại tới siêu thị mua quần áo, bởi Lục Áp đi cùng, nhân viên bán hàng luôn miệng khuyên: “Cái này anh mặc đẹp lắm, soái ca kia mà mặc chắc cũng rất đẹp, có muốn thử không? Bạn tốt mặc đồ đôi cũng được mà.”

Thế mà Lục Áp cảm thấy có hứng thú thật, đưa tay ra nhận.

Nhưng bị Đoàn Giai Trạch cản lại, “Có phải con gái đâu, mặc vậy làm gì.”

Còn lâu Đoàn Giai Trạch mới mua ý, có mua cũng phí tiền. Nhớ năm đó anh có lòng tốt mua quần áo cho Lục Áp, Lục Áp còn không thèm, vừa quay đi đã tự thay bộ đồ y như đúc. Hắn vốn không cần phải mua, nếu thích thật thì tự biến ra.

Nhân viên bán hàng cười ha hả, “Đâu mà, có rất nhiều cậu trai cũng mặc như vậy, anh em tốt mà.”

Lục Áp nói rằng: “Không cần, bọn ta không phải.”

Nhân viên bán hàng:????????

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Nhân lúc nhân viên bán hàng còn chưa phản ứng lại không phải anh em tốt sao còn đi mua đồ với nhau, anh vội nói: “Chọn cái này đi, thanh toán.”

Cuối cùng anh chỉ mua quần áo bình thường, hằng ngày Đoàn Giai Trạch ăn mặc rất tùy ý, cho dù khi tới cục lâm nghiệp họp cũng như vậy. Chỉ mấy hôm trước tới vườn thú họp thường niên, anh mới lấy bộ âu phục hồi tốt nghiệp mua để đi phỏng vấn ra.

Lục Áp đưa Đoàn Giai Trạch đi dạo một vòng, cuối cùng tổng kết: “Tất cả đều không bằng áo len của ta, sau này quay về ta lấy.. lấy nhiều tơ hồng một chút, còn có thể nhuộm màu.

Đoàn Giai Trạch: “…………..”

Đùa à, Nguyệt Lão già cả rồi mà anh vẫn không tha cho người ta, cũng không buông tha cho mình à? Chẳng lẽ đan áo len không mất mặt bằng viết kiểm điểm?

——

——

“Cái này, để tôi thử…” Đoàn Giai Trạch ôm lấy cái đế bình hoa, ra sức lay, cả người sắp ngã ra đến nơi mà bình hoa vẫn dính chặt vào tủ.

“Ôi, thế chắc là được rồi!” Đoàn Giai Trạch cảm thán, “Đến một người đàn ông trưởng thành như tôi cố hết sức cũng không lấy ra được.”

Bọn họ đang kiểm tra làm thế nào để các tác phẩm nghệ thuật của Chu Phong ở yên một chỗ, không bị người ta mang đi.

Cuối cùng đưa ra kết luận, không cho người ta cầm lên là được rồi.

Thế là Đoàn Giai Trạch gọi Thiệu Vô Tinh tới, nhờ ông hỗ trợ làm bùa chú dưới bình hoa. Đây là một pháp thuật đạo gia vô cùng đơn giản, để bình hoa dính vào vật dụng.

Thiệu Vô Tinh hơi lúng túng, ông vừa nhìn đã thấy những bình hoa này đều có giá trị rất cao, không hiểu sao vườn trưởng Đoàn lại trưng bày ở đại sảnh. Sau đó lại không nỡ bỏ qua, gọi ông tới “gia cố”, sợ bị trộm mất, đúng là một hành động đầy mâu thuẫn.

Nếu sợ bị mất thì không trưng bày là được rồi mà? Tư duy của người có tiền thật là khó đoán.

“Được rồi, cảm ơn chủ nhiệm Thiệu.” Đoàn Giai Trạch còn đưa cho Thiệu Vô Tinh một món đồ trang trí, là nhóm Chu Phong tiện thể nung ra, nói là khi cần có thể tặng quà cho khách quý.


Tu vi của Thiệu Vô Tinh ở Lâm Thủy quán, thậm chí là ở trong giới tu hành càng ngày càng cao, nhưng ông biết rõ ở Đông Hải có một vị đại boss đáng sợ đang ngủ đông, cho nên lúc đối diện với nhóm Đoàn Giai Trạch vẫn vô cùng khách sáo.

Đoàn Giai Trạch nói muốn tặng, Thiệu Vô Tinh còn từ chối cả buổi, cuối cùng anh vẫn dúi cho Thiệu Vô Tinh.

Sau đó Đoàn Giai Trạch quay về thang máy, định bụng đi tìm Hoàng Kỳ hỏi thăm tiến độ chuẩn bị tới đâu rồi, nhưng lúc vào thang máy anh nhìn thấy một cô gái lạ hoắc, đối phương lịch sự gật đầu, Đoàn Giai Trạch cũng gật đầu hỏi thăm.

Cô gái thoạt chừng hai tư, hai lăm tuổi, mặc một chiếc váy, trông gương mặt có vẻ căng thẳng, trong tay còn cầm một bản CV. Sau khi thang máy tới, hai người họ lên cùng một tầng.

Đoàn Giai Trạch tới tìm Hoàng Kỳ, anh thấy có lẽ cô gái kia tới để phỏng vấn, hai người vào hai văn phòng khác nhau.

Hoàng Kỳ đang phỏng vấn cùng HR, sau khi Đoàn Giai Trạch biết, cũng không có hứng thú đi vào phỏng vấn cùng, anh định bụng đợi Hoàng Kỳ xong việc, dù sao cũng không có việc gì gấp.

Đoàn Giai Trạch đi dạo một chút, đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra gặp phải cô gái trong thang máy, cô đang dùng máy sấy hong khô làn váy ướt sũng của mình.

Trông thấy Đoàn Giai Trạch đi ra, cô gái lúng túng tránh ra một chút.

“Không sao đâu.” Đoàn Giai Trạch giật giấy lau tay, thấy cô vô cùng căng thẳng, vừa dè dặt vừa lúng túng, nhớ tới trước đây mình tìm việc khắp nơi, bèn an ủi một câu, “Không cẩn thận bị ướt à? Không sấy khô kịp cũng không sao đâu đừng lo lắng, ảnh hưởng tới chất lượng phỏng vấn, nhân viên phỏng vấn không để ý đâu.”

Lúc này được an ủi một chút, mặc dù với Đoàn Giai Trạch mà nói không quá quan trọng, nhưng cô gái vẫn tỏ vẻ cảm kích, “Cảm ơn anh.”

Cô lại dùng khăn tay lau mấy cái, rầu rĩ nói: “Không cẩn thận bị bắn vào người. Hôm nay trạng thái đã không tốt, lại cạnh tranh gay gắt, tôi cảm thấy chắc mình không ổn rồi.”

Đoàn Giai Trạch tò mò nói: “Cạnh tranh gay gắt lắm à?”

Anh thực sự không biết, anh không quản chuyện tuyển dụng, lại thêm từng vị trí góc độ khác nhau, nên thực sự không biết có chuyện này.

Cô gái nói: “Tôi đi ứng cử bộ phận tài vụ, dù sao thì vị trí này cũng có rất nhiều người tới phỏng vấn, lúc thi viết đông nghịt. Thành phố Đông Hải không lớn, ở đây tiền lương đãi ngộ không tệ, quy mô cũng lớn.”

Lại nói cũng đúng như vậy thật, bất tri bất giác, Linh Hữu đã trở thành cảnh điểm nổi danh ở thành phố Đông Hải, lúc tuyển dụng có nhiều người tới hơn trước đây, địa vị càng thêm đáng tin trong lòng dân thành phố, đây cũng là chuyện hợp lý.

Đoàn Giai Trạch không nhịn được cười bảo: “Học tài vụ à? Cố lên, trưởng phòng truyền thông của Linh Hữu bây giờ cũng từ tài vụ nhảy sang đấy.”

Cô gái: “………….”

Nghe Đoàn Giai Trạch nói như vậy, cô cũng không còn căng thẳng như trước nữa, đưa tay ra nói: “Cảm ơn, tôi là Mạnh Kỳ, anh làm việc ở đây à?”

“Đúng vậy,” Đoàn Giai Trạch nói, “Tôi là vườn trưởng vườn thú.”

Mạnh Kỳ: “Hahahahahahahah!”

Đoàn Giai Trạch: “…………….”

Mạnh Kỳ: “Anh hài hước thật đấy, cái gì mà từ tài vụ nhảy việc sang, lại còn anh là vườn trưởng. Tôi bảo, anh có biết vườn trưởng Linh Hữu thế nào không?”

Đoàn Giai Trạch buồn bực nói: “Thật mà, cô ấy từ bên tài vụ nhảy việc sang, tôi còn từng làm trái nghề chuyển sang làm chăn nuôi đấy. Chắc trên mạng có ảnh tôi đó, chẳng lẽ trong miệng dân mình còn có hình tượng khác sao?”

Mạnh Kỳ chỉ vào mái tóc Đoàn Giai Trạch, cười hì hì bảo: “Vườn trưởng Linh Hữu xoăn tự nhiên! Tuy rằng tôi chỉ đọc, không xem video, nhưng điểm này mọi người đều biết mà.”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Đúng là hiểu lầm quá lớn, Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi nói: “Không phải đâu, tóc tôi bị uốn xoăn, dạo này không uốn, nên thẳng lại đấy.”

Mạnh Kỳ vẫn trưng vẻ mặt anh cứ thích nói đùa ra.

Lúc bấy giờ, có một soái ca đi tới, trên cằm đeo khẩu trang, vội vã chào hỏi: “Vườn trưởng.”

Mạnh Kỳ trợn to mắt, nhìn sang Đoàn Giai Trạch, “Anh.. anh…” Cô lại chỉ về phía chàng trai đi vào nhà vệ sinh, “Anh ấy.. anh ấy…” Vất vả lắm cô mới nói được một câu, “Anh là vườn trưởng, anh ấy là Tiêu Vinh!!!”

Tiêu Vinh đó, chính là Tiêu Vinh đã lui khỏi giới showbiz mai danh ẩn tích mấy tháng nay đó!

Mạnh Kỳ không biết, khoảng thời gian này Tiêu Vinh vẫn luôn ở Linh Hữu, còn không làm việc chính thức, đảm nhiệm thiết kế mỹ thuật của họ, cũng không cần phải “xuất đầu lộ diện”, bởi vậy nên mặc dù có không ít người trong vườn thú biết, nhưng tin này vẫn không lan ra ngoài.

Vốn là trong lòng Mạnh Kỳ còn đinh ninh rằng người kia nói đùa, rốt cuộc là sao chứ, chẳng lẽ tin tức có sai lầm. Ban nãy Tiêu Vinh hờ hững đi qua, còn tiện thể nói ra thân phận của Đoàn Giai Trạch, khiến cô suýt chút nữa lắp ba lắp bắp.

Chuyện Tiêu Vinh lùi khỏi giới đã lắng xuống, nhưng mới xảy ra cách đây không lâu, mọi người không dễ dàng quên cậu ta như vậy. Tuy rằng Mạnh Kỳ không phải fans của Tiêu Vinh, nhưng bên cạnh có rất nhiều người là fans, nghe được không ít sự tích của cậu ta, cũng từng xem rất nhiều tác phẩm.

Mà ban nãy, Tiêu Vinh đi qua cô vào nhà vệ sinh, có cảm giác không chân thực một chút nào.

Bấy giờ nhìn lại anh chàng lúc nãy, anh ấy lại là vườn trưởng thật, lại có cảm giác sợ hãi hiện thực trở về..

Đoàn Giai Trạch thấy Mạnh Kỳ bối rối như vậy, “Cô Mạnh à, cô không sao chứ?”

Mạnh Kỳ hoảng hốt nói: “Anh không xoăn tự nhiên, Tiêu Vinh còn đi vệ sinh nữa à?”


Đoàn Giai Trạch: “……….”

Tiêu rồi, em gái đang yên đang lành, bị kích thích thành ra như vậy.

Bị kích thích liên tục, trước khi phỏng vấn, Mạnh Kỳ hoàn hồn lại, không những không ngất đi, trái lại còn xốc tinh thần, trạng thái rất tốt, sau khi trả lời các câu hỏi phỏng vấn, được duyệt ngay tại chỗ.

Nghe HR nói với cô, quay về sẽ có thông báo chính thức, cùng với một vài điều cần chú ý, Mạnh Kỳ hết sức lo lắng.

Trước khi cuộc phỏng vấn kết thúc, vườn trưởng không phải xoăn tự nhiên kia còn nói chuyện với người quản lý phỏng vấn nửa buổi, cô còn thấy họ nhìn mình một chút, khiến cô gặp áp lực rất lớn.

Tuy rằng có lẽ vườn trưởng không có ác ý gì với cô, nhưng đi phỏng vấn nhận nhầm lãnh đạo, đúng là rất khó xử.

Thế nhưng phỏng vấn thành công rồi, dù có khó xử đến mấy, Mạnh Kỳ cũng muốn ở lại đây làm việc. Không nói làm gì khác, coi như ở lại xin chữ ký Tiêu Vinh cũng được.

Lúc ra khỏi phòng phỏng vấn, Mạnh Kỳ ngạc nhiên phát hiện ra, vườn trưởng vẫn chưa rời đi, anh vẫn ở bên ngoài, hơn nữa thần kỳ là, mái tóc ban nãy còn thẳng, giờ đã xoăn rồi.

Đoàn Giai Trạch còn cười nói với cô, “Sao hả, giờ có phải xoăn tự nhiên không?”

Mạnh Kỳ đỏ mặt nói: “Thật ngại quá, tôi thật sự không biết.. Chẳng lẽ anh vừa đi uốn xoăn?”

Tính toán thời gian một chút, dường như đủ để làm xoăn giả, nhưng cô cảm thấy khó mà tin nổi, vườn trưởng thế mà lại đi uốn tóc xoăn.

“Nếu tôi không uốn xoăn, sợ sau này không tiện làm việc.” Đoàn Giai Trạch nói đùa.

Hoàng Kỳ đã sớm quen với việc vườn trưởng hết xoăn rồi lại thẳng, anh ta cười ha hả: “Nhanh thế, không phải tóc giả đấy chứ?”

Đoàn Giai Trạch sờ mái tóc mình, “Anh không biết đâu, tôi có phương pháp uốn tóc đặc biệt.”

..

Sau khi nhận vị trí tài vụ ở vườn thú Linh Hữu, Mạnh Kỳ quay về được người nhà, bạn trai chúc mừng, cô còn không nhịn được kể với người nhà: “Lúc con phỏng vấn, gặp một đại minh tinh đấy!”

Mạnh Kỳ vẫn chưa thăm dò rõ tình huống, nên không dám nói với bạn bè, còn không dám kể với bạn trai, nhưng cô không kiềm chế được, kể với người nhà chuyện mình gặp.

Hai vợ chồng nhà họ Mạnh hỏi: “Đại minh tinh nào vậy?”

“Tiêu Vinh ạ!” Mạnh Kỳ nói xong, chỉ thấy vẻ mặt bố mẹ mình mờ mịt, nhất thời cảm thấy ủ rũ, Tiêu Vinh vẫn không được người lớn tuổi biết đến nhiều, đổi lại là bạn của cô, nhất định sẽ gào rú đòi cô kể lại mọi chuyện cho mà xem.

“Được rồi… Phải rồi, con còn gặp vườn trưởng nữa, không nhận ra anh ấy luôn.” Mạnh Kỳ chuyển sang một chuyện khác cũng rất đáng để kể lại, “Mà ngại ơi là ngại, con còn bảo vườn trưởng người ta tóc xoăn tự nhiên cơ, chắc chắn không phải là anh.”

Hai vợ chồng nhà họ Mạnh trầm trồ “Ồ” một tiếng, “Là vườn trưởng Đoàn à? Thế không phải à? Mẹ xem video của cậu ấy trong vòng bạn bè, còn bảo cái đầu này là xoăn tự nhiên mà.”

“Cậu ta có dễ ở chung không? Còn trẻ như vậy đã làm ông chủ, chắc là giỏi lắm.”

“Mẹ nghe người ta kể, vườn trưởng Đoàn còn chưa kết hôn, thật à..”

Mạnh Kỳ đen mặt, xem ra trong lòng cha mẹ cô, vườn trưởng Đoàn mới là đại minh tinh, mà cũng phải thôi, bởi vì Linh Hữu rất nổi tiếng ở bản địa mà.

Lại nói sau đó Mạnh Kỳ nhận được thông báo chính thức, biết khi nào thì cần tới báo danh, nhận chức. Cô làm chức vụ này, dù sao cũng không cần huấn luyện như lễ tân, bảo vệ, bởi đã quen với công việc từ trước rồi.

Đây là công việc thứ hai của Mạnh Kỳ, trước đó cô làm việc ở một công ty nhỏ, tuy rằng có kinh nghiệm, nhưng môi trường không giống nhau, vẫn tương đối căng thẳng. Hơn nữa công việc này cần cô sắp xếp hành lý, tới Linh Hữu ở.

Ngày báo danh, Mạnh Kỳ mang theo hành lý tới Linh Hữu, mấy ngày nữa khách sạn nghỉ dưỡng sẽ khai trương.

Dưới sự dẫn dắt của HR, Mạnh Kỳ làm xong ổn thỏa thủ tục nhận chức, được sắp xếp ký túc xá cho nhân viên, cô quét dọn lại chỗ ở, trải ga giường, làm quen với các đồng nghiệp một chút. Lúc này trời đã ngả tối, vườn thú đóng cửa, nhà ăn hoạt động.

Bạn cùng ký túc mới quen dẫn Mạnh Kỳ tới căng tin, trong lòng Mạnh Kỳ còn căng thẳng, thầm nghĩ không biết liệu có được gặp Tiêu Vinh hay không? Nếu hỏi xin chữ ký của anh ấy, không biết anh ấy có đồng ý không nhỉ?

Cô không nhịn được mà nhớ lại cảnh tượng gặp thoáng qua ngày hôm đó, ôi, Tiêu Vinh đẹp trai thật đấy, còn đẹp hơn cả trên tivi, chỉ là không biết sao lại rời khỏi giới showbiz..

Trong lúc mải suy nghĩ, Mạnh Kỳ theo bạn cùng ký túc bước vào căn tin.

Trong thoáng chốc, Mạnh Kỳ cảm giác đôi mắt chói mù.

—— Vừa vào cửa trông thấy có một cái bàn, có đủ tuấn nam mỹ nữ ngồi ở đó, dường như mọi người không ai thua kém Tiêu Vinh, hoặc là các mỹ nhân cô từng thấy trên tivi.

Bọn họ có lớn có nhỏ, từ loli tới đại thúc, phong cách khác nhau, điểm tương đồng duy nhất là ai nấy cũng đều đẹp cả, cho dù có một ông chú mập mạp nhưng ngũ quan cũng rất sắc nét.

Chỉ là một góc nhỏ trong căn tin mà thôi, nhưng như ngôi sao sáng rực, cảm giác chói mù mắt người ta!

Mạnh Kỳ nói không nên lời: “……….”

Đồng nghiệp nhìn Mạnh Kỳ một chút, cầm hộp cơm trong tay, hết sức bình tĩnh kéo cô đi vào trong, bảo rằng: “Quen rồi sẽ tốt thôi, đây chính là buổi tối ở vườn thú.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.