Bạn đang đọc Năm Ấy Được Gặp Anh: Chương 13: Chân Tướng
Đi kèm bức thư còn một bưu kiện, bên trong có ảnh chụp đám cưới, tôi không có can đảm mở ra.
Thế giới này lại có chuyện nực cười đến thế ư, lời thề của Thế Phàm phảng phất như mới ngày hôm qua, anh nói sẽ mãi mãi đợi tôi. Mãi mãi! Mãi mãi cũng có thời hạn ư, hơn nữa chỉ có 4 năm ngắn ngủi?
Đúng vậy, một năm nay hẳn đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi đã trì hoãn ngày về vô số lần, nhưng lòng tôi không hề thay đổi, không hề! Người thay lòng là Thế Phàm, anh đã lừa tôi, lấy người phụ nữ khác!
Tức giận, hận thù, đau đớn, nhục nhã giống như một cây đuốc cháy rừng rực trong lòng tôi.
“Tôi muốn đi tìm anh ấy, muốn giết chết anh ấy, muốn hỏi anh ấy tại sao lại phản bội tôi!”
John cảm thấy tôi không nói lý: “Khả Nghi, hai người đã xa cách bốn năm. Bốn năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, anh cảm thấy cái này không thể gọi là phản bội được, hai người không ở bên nhau, đều có quyền lựa chọn lại. Thẳng thắn mà nói, anh không thể tưởng tượng ra hai người không ở bên nhau mấy năm liền còn có tình cảm gì với nhau, mà đã không có tình cảm tại sao còn không chia tay? Hơn nữa bây giờ em về còn có ý nghĩa gì, chẳng lẽ tham gia lễ cưới của anh ta? Còn công việc của em phải làm sao bây giờ, bỏ dở nửa chừng như vậy em không thấy đáng tiếc ư? Sự nghiệp là một nửa cuộc sống, em muốn vứt bỏ hết ư?”
Tôi òa khóc, tôi không cần cũng không muốn giải thích với John, bởi tư duy của anh sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm giữa tôi và Thế Phàm. Tôi ốm nặng một thời gian, trong lúc đó ngày nào tôi đều nằm mơ thấy mình lạc lối trong hẻm nhỏ quanh co, mơ thấy ngôi nhà cũ trên những bậc thang thật cao, và tôi cố gắng thế nào cũng không trèo lên được bậc thang đó.
Ba tháng sau hồi phục, tôi lại hủy vé bay về. Có một câu John nói rất đúng, tôi về còn có ý nghĩa gì, tham gia lễ cưới của anh hay muốn người ta ly hôn? Không còn tình yêu, chẳng lẽ đến sự nghiệp tôi cũng không cần nữa? Vậy thì tôi còn có cái gì đây!
John nói, vết thương của em cần thời gian lành lại, khi nào em chuẩn bị xong hãy nói với anh.
Một năm sau, tôi trở thành đại diện chi nhánh công ty tại Trung Quốc, trở lại thành phố ấy.
Đứng trong sân bay, dường như tôi lại thấy cô bé Phương Khả Nghi khóc đòi chết đòi sống năm năm về trước, ai có thể ngờ, bốn năm, tôi lại có thể không bước chân quay về suốt bốn năm* ròng rã, tự tôi còn không thể tin.
*: kì nghỉ hè năm thứ nhất KN đã về thăm nhà.
Tôi không ở nhà mà tự thuê một căn phòng. Tôi đã quen độc lập.
Công việc vô cùng bận bịu, mỗi khi về đến nhà tôi mệt đến nỗi lăn ra ngủ luôn. John thường gọi điện hỏi tôi có quen không, tôi nói tôi từ nơi này mà lớn lên đấy nhé.
Thế giới đôi khi thật nhỏ, ở viện nghiên cứu tự động hóa tôi gặp lão Đại.
Ngồi trong quán cafe, tôi nhìn lão Đại, hỏi kết hôn rồi chứ? Sinh con rồi. Cô ấy cười. Đúng vậy, vừa sinh con gái mấy tháng trước. Lão Lục thế nào, tôi hỏi.
Cậu ấy và A Cường mới cưới, à, vừa tháng trước. Thời điểm khó khăn nhất đã qua, bây giờ có nhà có xe, hai người sống cũng tốt lắm.
Khó khăn, lúc nào nhỉ, là khoảng thời gian tớ không thể tìm được bọn họ ư?
Lão Đại nhìn tôi, đúng thế. Một năm ấy, có một khoản vốn lớn bị phong tỏa vì vấn đề pháp lý, A Cường và lão Lục phải đến tận Quảng Châu liên hệ luật sư đi kiện, cậu tìm họ vừa lúc họ không ở đây.
Lòng tôi trầm xuống, còn có gì tớ không biết nữa?
Lão Đại suy nghĩ một lát, cười khổ: bây giờ mới hỏi thì còn có ý nghĩa gì?
Có ý nghĩa với tớ, van xin cậu.
Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, bà nội Thế Phàm qua đời, rất đột ngột, đến bệnh viện thì không còn kịp nữa. Sau đám tang, Thế Phàm bị bệnh viêm khớp, không thể động đậy đi lại được, mấy tháng không xuống giường. Tiếp đó bố mẹ cậu đến tìm anh ấy, không biết đã nói những chuyện gì. Rồi lại thêm vấn đề tài chính của công ty. Thế Phàm bán nhà, công ty chuyển đi, vượt qua thời kỳ khó khăn nhât. Những chuyện về sau cậu đều biết rồi.
Bà nội đã qua đời? Đầu tôi tựa như bị một cây gậy bổ xuống, chấn động đến mức không cảm thấy đau. Từng lời từng chữ sau đó rơi vào tai tôi, cả người như chết lặng, không hiểu những chữ đó có nghĩa là gì.
Sau đó thì sao, tôi hỏi.
Hiện tại công ty đang hoạt động rất tốt, năm ngoái Thế Phàm và Tiểu Lan có con, đáng tiếc chưa được mấy tháng lại sảy. Bây giờ Tiểu Lan lại có mang.
Sau đó, tôi lại hỏi.
Không có sau đó. Khả Nghi, cậu khỏe đấy chứ? Sắc mặt cậu rất xấu.
Tớ không sao. Tại sao nhiều chuyện xảy ra như thế anh ấy không nói cho tớ biết?
Chuyện bà nội qua đời, anh ấy vốn cũng muốn nói với cậu. Nhưng khoảng thời gian đó cậu có vẻ bộn bề công việc, anh ấy cũng sứt đầu mẻ trán, rồi cậu còn nói không có thời gian về, kết quả là… Thôi, Khả Nghi, chuyện đã qua rồi, trước kia thái độ của tớ cũng có chút cực đoan. Quên đi, con người bao giờ cũng phải nhìn về phía trước.
Tôi biết.
Cậu và John vẫn tốt đấy chứ? Đã định kết hôn chưa?
Lão Đại ý thức được mình đã nói sai cái gì, nói quanh co hình như đã từng nghe Thế Phàm đề cập đến.
Tôi không hỏi nữa, chỉ cảm thấy đầu váng vất quay cuồng.
Tôi xin nghỉ hai ngày, giam mình ở nhà. Tôi cần thời gian để tiêu hóa mấy câu nói ngắn ngủi của cô ấy.
Mấy hôm sau tôi về nhà ăn cơm, lúc đang ăn tôi giả vờ vô tình hỏi bố mẹ có phải đã từng đến tìm Thế Phàm không? Đã nói chuyện gì? Hai người có vẻ rất lo lắng, nói không nói chuyện gì cả.
Tôi nói con với John vẫn luôn là bạn, lão Đại không vô cớ hỏi con có định kết hôn với anh ấy hay không? Người biết John chỉ có Thế Phàm, anh ấy tuyệt đối không phải loại người võ đoán rồi lại loan truyền suy đoán của mình bừa bãi.
Tôi nói không phải con muốn lật lại chuyện cũ, bây giờ người ta có gia đình đề huề hạnh phúc, con tội gì đi chia rẽ gia đình người ta, con chỉ muốn biết rõ ngọn nguồn. Con biết bố mẹ làm gì cũng đều là vì con.
Họ nói, Thế Phàm là đứa bé tốt, nhưng không may mắn. Họ cũng rất thương anh, nhưng càng không nỡ để tôi theo anh chịu khổ cả đời. Bệnh viêm khớp không chữa được, mà anh chỉ còn một chân. Vì tôi, họ đành nhẫn tâm kể cho anh biết John xuất sắc thế nào, thích tôi nhiều thế nào, nói mặc dù tôi đang ở bên anh ta rất vui vẻ nhưng vẫn không quên được Thế Phàm. Vì vậy, họ hi vọng Thế Phàm có thể chủ động rút lui, thành toàn cho tôi và John.
Chỉ vậy thôi?
Chỉ có vậy?
Ồ, vậy được rồi, ăn cơm thôi. Không sao.
Tôi không tin, tôi vẫn không thể tin chỉ vì mấy câu nói mà Thế Phàm phản bội tình cảm bao năm qua của tôi dành cho anh, lựa chọn rút lui rồi cùng A Lan kết hôn? Tôi rất muốn rất muốn đứng trước mặt Thế Phàm, nghe anh chính miệng nói với tôi, tại sao bà nội qua đời anh cũng không báo cho tôi, tại sao anh không khỏe cũng không nói với tôi, tại sao xảy ra bao nhiêu chuyện anh đều không nói cho tôi biết, tại sao tại sao, trời ơi, vì sao anh có thể bỏ rơi tôi?
Tôi hận, tôi giận dữ, tôi hối hận, trong đầu tôi mỗi ngày chỉ có hai chữ: tại sao?
Cuối cùng tôi bất chấp tất cả chạy đi tìm anh. Không thấy anh, chỉ thấy xa xa A Lan đang ôm bụng khệ nệ. Trong giây phút đó, tất cả dũng khí của tôi đều biến mất. Cuối cùng tôi cũng hiểu, bất cứ đáp án nào- cũng đã là quá muộn.
Một ngày, đột nhiên lão Lục đến tìm tôi. Đứng trong phòng làm việc xa hoa của tôi, lão Lục nở nụ cười khiến tôi lạnh ngắt.
Tớ biết cậu nghĩ không thông, cô ấy nói, thật ra tớ cũng nghĩ không thông. Đáng tiếc, chúng ta không nghĩ thông là một chuyện. Điều cậu nghĩ không thông là tại sao Thế Phàm lại bỏ rơi cậu? Bởi trong thâm tâm cậu tin tưởng Thế Phàm còn hơn là tin tưởng bản thân mình. Còn tớ nghĩ không ra, tại sao hết lần này đến lần khác cậu lại trì hoãn ngày về, lại đi một hơi bốn năm không trở lại. Tớ nghĩ không ra, cậu trông như một người vô tư trong sáng lương thiện, nhưng làm thế nào một người vô tư trong sáng lương thiện lại có thể tàn nhẫn như thế? Bốn năm, trong lúc cậu và anh chàng đẹp trai rạng rỡ này du sơn ngoạn thủy, cậu có từng nghĩ Thế Phàm đã trải qua những chuyện thống khổ đến thế nào không?
Cô ấy lấy từ trong túi ra một xấp ảnh ném vào mặt tôi, trong ảnh John ôm tôi, hai người nở nụ cười sáng lạn hơn ánh mặt trời. Bức ảnh tiếp đó, John, bố mẹ John, còn có tôi mặc lễ phục và bố mẹ tôi đang vui vẻ ăn cơm. Tôi không có dũng khí xem tiếp, những bức ảnh đó là thật, người cười đến ngây thơ vô tội đó là tôi, thậm chí, ban đầu tự tôi xem những bức ảnh này cũng không cảm thấy có gì không ổn, mà hôm nay, tôi lại cảm thấy nụ cười đó quá chói mắt.
Đây là những bức ảnh bố mẹ cậu đưa cho Thế Phàm, để chứng minh cậu và John hợp nhau đến thế nào. Các cậu mới là người cùng một thế giới, mà cậu và Thế Phàm mới là hai đường thẳng song song không nên gặp nhau. Cậu là nữ thạc sỹ trẻ trung xinh đẹp, sắp có giấy phép nhập cư, có một công việc bao người ao ước, đi xe bốn bánh ở khu nhà cao cấp, ra vào xã hội thượng lưu, bên cạnh còn có một người đàn ông thành đạt xuất thân cao quý, có thể cậu chưa thay lòng, nhưng cậu còn cần Thế Phàm ư? Anh ấy còn có thể cảm thấy mình được cần đến ư? Lúc cậu tỏa sáng rực rỡ nhất, anh ấy lại bị những chuyện tồi tệ dồn dập tấn công suýt chút nữa không gượng dậy được. Mất đi những người thân nhất, nhà cũng bị bán, tâm huyết bao năm có nguy cơ đổ xuống sông xuống biển, cậu muốn dùng bao nhiêu thành công để tôn lên sự thảm hại của anh ấy? Có lẽ những bức ảnh này chẳng nói lên điều gì, nhưng cậu bảo anh ấy dựa vào cái gì mà muốn cậu, dựa vào cái gì bảo cậu quay về, dựa vào cái gì mà không buông tha cho cậu? Hai người yêu nhau, là phải cần nhau. Nhưng cậu không ngừng đem đến cho anh ấy cảm giác cậu không cần anh ấy. Đến khi anh ấy cần cậu nhất, cậu lại ném vấn đề khó khăn cho anh ấy, cứ do dự lần lữa. Cậu biết rõ hơn ai hết tính cách của Thế Phàm, anh ấy sẽ ném vấn đề khó khăn lại cho cậu ư? Mà cho dù anh ấy nói với cậu, cậu tự hỏi lòng mình xem, cậu nhất định sẽ trở về ư?
Thế nên, Phương Khả Nghi, đừng nói cậu không hề biết chuyện gì đã xảy ra, đó không phải là lí do! Nếu như cậu còn yêu anh ấy như trước đây, cậu sẽ không đợi đến ngày hôm nay mới trở về!
Bây giờ cậu đã nghĩ thông chưa? Nghĩ thông rồi thì tiếp tục cuộc sống cao quý của cậu, quên hết quá khứ đi. Cậu không thể đem lại cho Thế Phàm hạnh phúc, ít nhất hãy cho anh ấy một chút bình yên.
Từ hôm đó tôi mất ngủ. Lời lão Lục không ngừng vang vọng bên tai tôi: hết lần này đến lần khác cậu ném vấn đề khó khăn cho anh ấy, do dự lần lữa. Phương Khả Nghi, đừng nói cậu không hề biết chuyện gì đã xảy ra, đó không phải là lí do! Nếu như cậu còn yêu anh ấy như trước đây, cậu sẽ không đợi đến ngày hôm nay mới trở về!