Đọc truyện Năm Ấy Anh Từng Đến FULL – Chương 54: Nhung Nhớ
Sau khi khởi động xe, Quan Nam quay đầu nhìn về hướng Thạch Tố Thất lần nữa.
Bàn nãy trước khi bước vào, Lý Quảng Xuyên tiện tay tháo bảng “ngừng kinh doanh” trên cửa, chỉ trong chốc lát khách đã ồ ạt kéo tới, qua lớp cửa kính ánh lên chút ánh sáng nhàn nhạt, Quan Nam có thể tưởng tượng được cảnh tượng ấm áp và yên bình bên trong lúc này.
Lý Quảng Xuyên, anh thầm lẩm bẩm cái tên này, đạp ga xe, phi vút trên đường.
Nhưng cũng chỉ một lần nhấn ga thôi, sau đó anh lại lại chậm rãi mà hỗn loạn.
Lý Quảng Xuyên tìm anh không phải vì Lê Sâm, so với những câu thăm dò thật giả lẫn lộn kia, điều này không cần phải nghi ngờ.
Còn cái gọi là quan tâm giúp đỡ cũng chẳng qua chỉ là cái mác để nhảy khỏi vấn đề.
Nhưng tin tức mà Lý Quảng Xuyên nói, một số cảnh sát đã điều tra được, một số được gã nhắc tới như chứng cứ mới, ngoài mặt thì trông có vẻ không hề có lợi cho gã, thậm chí còn hết sức bị động nhưng gã vẫn nói hết “không giữ lại gì”, nếu mục đích của gã không phải là để tìm ra Lê Sâm, vậy thì mục đích thật sự của gã là gì? Gã có thể có được gì trong lúc thăm dò?
Là vì biết được cảnh sát điều tra Lê Sâm, với mức độ thân thiết của gã với Lê Sâm, biết là cảnh sát nhất định sẽ tra ra manh mối từ Lê Sâm nên chủ động nhắc tới thẳng, mượn cớ để làm giảm nghi ngờ của cảnh sát sao?
Có thể là vậy nhưng ý nghĩa không lớn, hơn nữa hơi chút bất cẩn là biến khéo thành vụn ngay.
Lý Quảng Xuyên không giống người sẽ chấp nhận một giao dịch lợi bất cập hại như thế này.
Vẻ mặt Quan Nam đông cứng lại, đến nỗi nhìn mấy bảng hiệu toà nhà cao tầng dọc đường cũng thấy phiền toái.
Hoặc là Lý Quảng Xuyên muốn nói gì với mình?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Quan Nam đã muốn nén xuống theo bản năng, anh nói với mình phải bình tĩnh nhưng chuyện trong quá khứ lại dâng lên khắp nơi như thuỷ triều, hội tụ thành sông trước mắt anh.
Anh nhớ đến cái ngày về lại từ thành phố Dung, mảnh giấy lấy được trong bồn chứa nước, nếu người đó thật sự là chiến hữu, sao đã nhiều ngày như vậy còn chưa chút tin tức? Là do không tiện hay là đang chờ đợi thời cơ lại đến? Còn có thầy Trương mà Lý Quảng Xuyên nói nữa, là trùng hợp hay gã còn có ý gì, nếu có ý gì thì niềm đau trong đáy mắt gã thật sự không giống giả dối.
Anh nhớ tới trước kia gặp tay buôn ma tuý ở Duệ Dực và buổi hoà nhạc của Lý Quân Thâm, tuy tên tay Lý Quảng Xuyên không hề có chứng cứ tiếp xúc với chất cấm nhưng dù Lý Quảng Xuyên phủ nhận thể nào, anh dám chắc chắc khuôn mặt của hai người nhất định là cùng một người.
Phân tích như thế tuy có chút khó tin nhưng không phải không có khả năng.
Quan Nam thở dài, ngừng xe bên vệ đường, chầm chậm tựa ra sau, thật ra xét cho cùng, tất cả mục đích của Lý Quảng Xuyên cuối cùng đều chỉ về một hướng: Gã rốt cuộc là thù hay là bạn?
Thôi thì cứ đợi thêm đã.
Hút xong một điếu thước, Quan Nam lại châm thêm điếu nữa, khói dày dặc bốc lên, khoang xe trở nên ngột ngạt, anh xuống xe, nhận ra mình đã vô thức lái xe tới đường phía sau Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm.
Anh nhìn toà nhà màu xám đó, tự nhiên lại bắt đầu nhớ cô, lại tự nhiên gọi điện cho cô.
Điện thoại rất nhanh được nhận, bên trong truyền tới tiếng nói mang ý cười của Hứa Dữu: “Anh Quan, bận xong rồi à?”
“Ừm.”
“Chả trách lại gọi điện cho em.”
Đang trách anh chỉ gọi cho cô trong lúc xong việc nghỉ ngơi sao? Quan Nam vẽ nên vẻ mặt của cô trong lòng, chút tia sáng khẽ loé lên, tự nhiên cong khoé miệng: “Là vì nhớ em.”
“Hửm?” Cô chất vấn, anh chân thành lập lại: “Vì nhớ em nên mới gọi.”
Cô khẽ bật cười bên kia đầu dây, vui vẻ gặng hỏi: “Nhớ cỡ nào?”
“Giờ anh đang ở sau Phòng Triển lãm Nghệ thuật Bác Lâm.” Quan Nam trông về phía vườn hoá, nét cười trên mặt càng đậm hơn: “Ban nãy định về Cục tăng ca, không biết sao lại chạy tới đây.”
“Ồ.” Hứa Dữu cố ý kéo dài giọng: “Em nhớ hai nơi này ở hai khu khác nhau, hướng cũng ngược nhau.”
“Lúc nãy anh cứ mãi suy nghĩ, đến nơi mới phát hiện ra.”
“Vậy là đây mới là sự thật, ban nãy trên đường chắc chắn không phải nghĩ đến em.”
“…” Đúng là không biết nói lại thế nào.
“Anh có đến cũng vô ích, em không có ở nhà.”
“Anh biết.” Quan Nam vội bắt lấy câu cho điểm: “Khi nào em về?”
“Có gì sao?”
“Anh muốn đón em.”
“Ban nãy anh nói muốn đi tăng ca mà?”
“Lúc sau anh nghĩ lại rồi, cái đó cũng không gấp lắm.
Bình thường đã rất ít khi ở với em, em về, anh có bận cách mấy cũng phải giành thời gian đón em.”
Mỗi lần anh nói chuyện với cô đều trịnh trọng như đang hứa hẹn, cảm giác có hơi kỳ lạ nhưng lại thật sự khiến người ta thấy ấm áp, Hứa Dữu âm thầm cười, không nhịn được mà hỏi: “Sao lần nào nói chuyện anh cũng nghiêm túc vậy?”
“Bởi vì…” Vì anh cũng không biết có thể bên em mãi mãi không, không thể xác định mình có thể may mắn có được em tới bạc đầu, Quan Nam nhìn ra dải đèn sáng liên tiếp nối nhau tới đằng xa, đè nén cay đắng trong lòng, vẫn nghiêm túc nói: “Vì ở bên em vốn đã là một việc rất trịnh trọng.”
Hứa Dữu im lặng một lúc, không có được câu trả lời, Quan Nam hỏi: “Em có đang nghe không?”
Cô nhỏ tiếng đáp lời, đột nhiên vui vẻ bật cười: “Hình như em mới bị anh thả thính.”
“Em thích nghe là được, giờ nói chuyện chính, chừng nào em về?”
“Em đang ở sân bay, còn mười phút nữa lên máy bay, chắc khoảng bốn tiếng nữa.”
“Nhanh vậy sao? Không phải em nói mấy ngày nữa mới về sao?”
“Vì em cũng nhớ anh.”
…
Từ Phòng Triển lãm về nhà, Quan Nam lái xe rất nhanh, mấy ngày trước bận tối mắt tối mũi, mỗi ngày về đến nhà đều cắm đầu mà ngủ, đồ cởi ra chất đống trong máy giặt cũng không có thời gian giặt, anh càng nghĩ, mày nhíu càng chặt, nhà lung tung như vậy sao mà đón cô tới được đây?
Nhưng mà bốn tiếng nữa đã trễ lắm rồi, đón cô về đây có ổn không? Thôi kệ đi, vẫn cứ nên đưa cô về…!nhưng mà để phòng bất trắc thì giờ vẫn nên về dọn dẹp sạch sẽ cái đã.
Quan Nam “tính toán đầy đầu” mà chạy về nhà, may là cũng còn nhớ báo cáo tình hình với Từ Trọng trước.
Sau một loạt thao tác lập đi lập lại, bên kia đầu dây truyền tới tiếng nói đặc giọng mũi của người kia: “Quan Nam.”
“Bệnh rồi hả?”
“Ừm, cảm rồi.”
“Mùa này mà cảm hả? Có phải anh hơi yếu không? Bình thường không chịu giữ hay là phí sức quá vậy?”
“Né tao ra nha!” Từ Trọng gian nan ngắn gọn “dạy dỗ” xong, nổi hứng nói: “Chú mày gần đây hình như tâm trạng khá ghê ha? Chuyện tình cảm cá nhân lần trước nói có tiến triển rồi hả?”
Quan Nam cũng ngắn gọn: “Không có.”
“Chứ sao?”
“Nói chuyện chính đi, đừng có lãng phí thời gian vô chuyện không đâu.”
“…” Đm ban đầu đưa nào nhây trước? Từ Trọng nói: “Có chuyện gì?”
“Anh điều tra giúp tôi một người.”
“Ai?”
“Lý Quảng Xuyên, hiện giờ gã đang kinh doanh một quán ăn Nhật tên là Thạch Tố Thất ở thành phố Gia Lăng, theo tự gã nói thì năm ngoái mới từ Kyoto Nhật Bản về nước khởi nghiệp.”
“Sao lại điều tra người này?”
“Gã trông rất giống tay buôn thuốc phiện mà tôi nhắc đến lần trước.”
“Rất giống? Ý là thế nào?”
“Tôi cảm thấy là cùng một người, chỉ là trên tay Lý Quảng Xuyên không có vết tích của chất cấm.”
“Cậu muốn điều tra thân thế của gã?”
“Đúng, hơn nữa theo gã tự nói thì gã có qua lại với Lê Sâm, dựa theo chứng cứ hiện có, Lê Sâm hình như quả thật là có qua lại thân thiết với gã, Lê Sâm chắc là nhân vật chỉ dẫn kỹ thuật gì đó trong nhóm làm tiền giả, hơn nữa anh ta còn có liên quan tới ma tuý, điều này rất cần thiết phải điều tra kỹ càng.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Vậy tôi cúp máy đây.”
“Cậu cẩn thận chút.” Từ Trọng nói với giọng đùa cợt: “Đợi ổn định rồi nhớ dắt em dâu tới gặp tôi.”
“Đợi chuyện lần này giải quyết xong rồi tính.”
“Ê!” Từ Trọng rất biết bắt trúng điểm chính: “Nói vậy là đúng dính phải vận đào hoa rồi phải không?”
“…” Quan Nam khô lời, chỉ có thể bắt chước gã: “Anh né tôi ra đi!”
Quan Nam mang đồ dơ đi giặt xong phơi lên, chà đi chà lại tấm thảm hai lần, tất cả những vật dùng lộ ra ngoài ở trong nhà đều cẩn thận chùi rửa, anh gần như mệt tới muốn liệt trên giường.
Anh không khỏi có chút tò mò, từ lúc đi làm, chuyện thức khuya tăng ca đã thành lệ thường, ngoài mệt người ra thì áp lực tinh thần cũng lớn nhưng mà không giống cái cảm giác đau hông tê chân nhũn người lết không nỗi mỗi lần làm việc nhà xong, chẳng trách cứ lâu lâu lại nhìn thấy tin tức các bà nội trợ bị trầm cảm, cái công việc này đúng là dày vò người ta.
Anh nghĩ bâng quơ xong xuôi, đột nhiên bật dậy từ sofa, chạy thẳng vào bếp.
Ban nãy quên hỏi Hứa Dữu có muốn ăn gì không, tuy là trên máy bay cũng có đồ ăn nhưng nếu anh đón cô qua đây thì cũng phải nên chuẩn bị đồ ăn đêm chứ? Chứ không về rồi lại ngồi không ở đó cũng nhàm quá mức, hơn nữa có đồ ăn hình như cũng bớt chút ngại ngùng.
Anh không nhịn được bật cười, lại có chút tồi tệ nghĩ rằng mời cô tới ăn đêm cũng được coi là một lý do rất ổn.
Thế nhưng mở tủ lạnh ra anh mới đờ người, bên trong trống tới muốn phát sáng, nhiều lắm chỉ có ít rau củ, còn là dư lại lần trước cô tới, đã héo hết không còn hình dạng gì nữa.
Anh liếc nhìn đồng hồ, xách chìa khoá chạy ra ngoài, may là ngay cổng khu chung cư có siêu thị mini mở cửa 24/24, mong là mua được chút đồ ăn đơn giản.
Lúc anh từ siêu thị về lại nhà đã là hai mươi phút sau, trên đường về anh đã tính sẵn chính xác mốc thời gian tiếp theo, năm phút dọn tủ lạnh, hai mươi phút sơ chế nguyên liệu bỏ vào nồi nấu, thêm năm phút thay đồ thay giày chỉnh sửa đầu tóc, sau đó đến sân bay….