Đọc truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ – Chương 158: Chương cuối: Thành Thái phi, ‘già’ còn sinh con gái
Đêm xuân, mặc dù không có trăng sáng, nhưng bầu trời đầy sao. Mấy vị công tử ở khu Tùng Bách viện không có hoa thơm gì của phủ Nam An vương, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát của lá Tùng Bách non vừa mới mọc. Đêm khuya thanh vắng, cả phủ Nam An vương đã chìm vào giấc ngủ say.
Cửa sổ căn phòng phía đông nhất của Tùng Bách viện “két” một tiếng, mở ra, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi từ bên trong thò đầu ra, sau khi nhìn khắp xung quanh một lượt, đôi tay ấn chặt bệ cửa sổ, nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, cho thấy là có một thân võ công.
Hắn nhảy ra ngoài, lại không lập tức chạy đi, mà nhẹ tung người, nấp sau một bụi trúc xanh ở trước phòng.
Rất nhanh, cửa sổ của gian phòng gần sát phía sau hắn cũng bị người mở ra, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cũng từ bên trong nhảy ra ngoài, vừa ra tới liền gọi “Đại ca”.
Trong bụi trúc truyền ra tiếng kêu “qu…ốc qu…ốc”, thiếu niên này vội chạy vào bụi trúc rậm.
Rất nhanh từ căn phòng thứ ba và thứ tư cũng nhảy ra hai thiếu niên, sau khi bốn người tụ tập sau bụi trúc rậm, liền nghe theo hiệu lệnh của người lớn nhất kia.
Dưới ánh sao, có thể thấy rõ ba trong bốn thiếu niên có vẻ mặt vô cùng tương tự, đều là mắt phượng xếch cao, đôi môi đỏ tươi, thoạt nhìn vô cùng tuấn mỹ, người còn lại hai mắt thật to, cằm hơi nhọn, khóe miệng khi cười lõm thành lúm đồng tiền nho nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Thiếu niên lớn nhất kia hỏi thiếu niên nhỏ nhất khoảng mười hai mười ba tuổi: “Bánh trôi, phụ thân mẫu thân đã nghỉ ngơi chưa?”
Thiếu niên bị gọi là bánh trôi da thịt thật trắng trẻo, nhíu mắt phượng, cười nói: “Đệ đã đến Diên Hi cư rồi, vẫn núp ở cây liễu già ngoài cửa nội viện, đợi khi đèn trong phòng ngủ phụ thân mẫu thân tắt rồi đệ mới trở về đấy!”
Thiếu niên lớn hơn một chút – khoảng mười ba mười bốn tuổi hơi nhíu mắt phượng bĩu môi: “Đệ xác định là đệ không làm kinh động đến Liên cữu cữu (để là cậu Liên nghe kỳ quá :p) ở ngoại viện Diên Hi cư chứ?”
Bánh trôi còn chưa kịp nói, thiếu niên được gọi là đại ca cau mày trầm tư, sau đó nói: “Võ công của Liên cữu cữu quá cao, nếu chưa ngủ, nhất định sẽ phát giác!”
Thiếu niên mắt to chen miệng nói: “Liên cữu cữu thích nhất là nhắm một mắt mở một mắt, sẽ không báo với dượng đâu!”
Thiếu niên lớn nhất có vẻ chững chạc, nói: “Liên cữu cữu vẫn chưa xuất hiện, cho thấy đến giờ kế hoạch của chúng ta vẫn chưa xảy ra vấn đề, vậy cứ y theo kế hoạch mà hành động!”
Ba thiếu niên khác hưng phấn đến mức đôi mắt lóe sáng, đồng thanh: “Dạ!”
Trong bốn người, bóng dáng đại ca vọt lên, nhảy lên đầu tường.
Sau khi đại ca nhảy lên đầu tường, không biết vì sao, một mảnh ngói bị hắn đạp trúng, một tiếng “phịch” kèm theo, ngã xuống rơi vào bụi cỏ.
Ba người còn lại vô cùng hưng phấn, còn tưởng rằng mảnh ngói vỡ là do đại ca không cẩn thận đạp trúng, chờ bên dưới một lát, thấy đại ca không có động tĩnh, đều cùng nhau nhảy lên.
Chỉ thấy dưới ánh sao, trên cành Tùng, một thanh niên xinh đẹp ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu lắc lư đứng phía trên, mắt hoa đào híp lại, trên mặt mang nụ cười hả hê: “Bánh bao, sủi cảo, màn thầu, bánh trôi, đêm dài canh vắng, bốn người các vị ra ngoài làm gì?”
Bánh bao lớn nhất, đương nhiên phải bước ra đối phó, nhìn về phía Liễu Liên: “Liên cữu cữu, thật vất vả sủi cảo mới rời khỏi Kinh Thành, bọn con muốn đưa đệ ấy đến chùa Tĩnh Đàm ngắm hoa đào dưới trăng, cho nên. . . . . .”
Liễu Liên rũ rèm mắt xuống, nói: “Thì ra là vậy.”
Sau đó lại nhìn nhìn trời, nói: “Hoa đào dưới trăng, tối nay có trăng sáng sao?”
Hắn vừa nói, tay vừa ngắt lấy một cành liễu nhẹ nhàng đảo qua bốn huynh đệ, bánh bao màn thầu sủi cảo bánh trôi không kịp phản ứng, cùng nhau lộn xuống.
Cũng may phía dưới chính là sân cỏ mềm nhũn, bốn người xoa mông đứng dậy, mới vừa đứng dậy liền đều ngây dại —— Nam An vương Triệu Trinh đã sớm ngủ say trong truyền thuyết đang đứng trước mặt bọn họ, gương mặt tuấn tú gần như giống hệt bánh bao màn thầu bánh trôi – lạnh đến phát rét, mắt phượng như điện quét qua bốn tiểu tử, quát lên: “Nửa đêm bốn đứa các con ra ngoài làm gì?”
Bốn thiếu niên lúng ta lúng túng không nói gì, ảo não theo thứ tự từ lớn tới nhỏ đứng thành một hàng trước mặt Nam An vương.
Bánh bao mở miệng nói trước: “Ra ngoài đến ăn ở chợ đêm của phố bên sông.”
Triệu Trinh chăm chú nhìn hắn nói: “Con có biết lỗi của mình là gì không?”
Bánh bao: “Không nên không bẩm báo cha mẹ, không nên tự mình dính vào nguy hiểm, không nên tham ăn, không nên. . . . . .”
Triệu Trinh chắp tay sau lưng đứng trước mặt hắn, nhìn hắn nói: “Lỗi của con là quên mất trách nhiệm mà một đại ca phải gánh vác!”
Hắn nhìn Liễu Liên đứng ở phía sau: “Nhốt bốn đứa này vào thư phòng, mỗi đứa đều phải viết một bài luận không dưới 3000 chữ, đề bài là《 bàn về trách nhiệm 》, viết xong thì bảo Hồ Phi Đồng đến phân tích giảng giải!”
Liễu Liên khom người nói: “Dạ.”
Triệu Trinh vừa đi, Liễu Liên liền dẫn bánh bao sủi cảo màn thầu cùng bánh trôi đến thư phòng. Trước khi đóng cửa thư phòng, Liễu Liên nhìn mấy đứa trẻ, nhẹ giọng hỏi: “Các con có biết các con sai ở đâu không? Các con sai ở chỗ đã phái bánh trôi đi điều tra, công phu của hắn quá kém!”
Dứt lời, Liễu Liên khẽ mỉm cười, đóng cửa lại rời đi.
Trong phòng, bốn vị Mỹ Thiếu Niên hai mặt nhìn nhau, bánh bao nói: “Chúng ta cùng suy xét một chút!”
Không lâu về sau, trải qua sắp xếp và điều tra cẩn thận, cuối cùng bánh bao cũng thống lĩnh ba đệ đệ vượt ngục thành công, đến ăn ở chợ đêm phố bên sông, ngắm được hoa đào dưới ánh trăng của chùa Tĩnh Đàm, lúc trở về lại nhân tiện đảo qua sòng bạc Phú Thuận lớn nhất Nhuận Dương học hỏi một phen.
Mấy năm này, hàng năm Sủi cáo nhỏ đều ở phủ Nam An vương vài tháng. Thái hậu nương nương đã thỏa thuận cùng các đại thần Nội Các, năm Hoàng đế mười tám tuổi sẽ tự mình chấp chính, cho nên hắn cảm thấy mình phải thừa dịp trước khi mười tám tuổi mà vui chơi thỏa thích, cho nên lần này tới đây vào tháng tư, liền ở dầm dề đến tháng tám mà vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi.
Vào lúc hắn đến, không chỉ dẫn theo một lượng lớn cấm vệ quân, còn mang theo cả Thái phó Hồ Phi Đồng. Dưới sự thúc giục của Hồ Phi Đồng, vừa qua tiết Trùng Cửu tháng chín, Sủi cáo nhỏ Triệu Đồng liền lên thuyền rời đi.
Sủi cáo nhỏ vừa đi, Vân Noãn liền tới.
Mấy năm nay hắn thường xuyên tới phủ Nam An vương ở. Lúc ban đầu, hắn tới thuần túy chỉ để ngắm mỹ nhân Triệu Trinh và mỹ nhân Liễu Liên, sau khi chịu mấy trận đau khổ do mỹ nhân Liễu Liên gây ra, trở lại phủ Nam An vương thuần túy là vì thích, hắn thích không khí của phủ Nam An vương.
Lần này Vân Noãn tới, trừ rất nhiều quà tặng, còn mang theo trưởng công chúa tám tuổi của Vân Hàn: Vân Thải Nghiên (đám mây xinh đẹp) —— con gái của Kim Vương hậu, là một tiểu cô nương xinh đẹp cao quý.
Vân Thải Nghiên rất có phong thái của chú mình, nhìn qua ba huynh đệ Triệu thị một lần, cảm thấy ba huynh đệ đều rất tuấn mỹ, một cũng không muốn buông tha, lặng lẽ hỏi thúc thúc: “Thất thúc, bánh bao, màn thầu và bánh trôi đều rất ưa nhìn, đều dễ thân, con có thể gả cho cả ba không? Bánh bao giúp con xử lý chính vụ, màn thầu giúp con kiếm tiền, bánh trôi chơi với con!” (Cháu giống chú thấy ớn luôn ^_^)
Vân Noãn: “. . . . . .”
Đây chính là mơ ước cả đời này mà thúc thúc của con đã không thực hiện được —— mỹ nhân Triệu Trinh đối ngoại, mỹ nhân Liễu Liên đối nội, ngày ngày ta vây quanh mỹ nhân nhìn chơi!
Ba quốc gia Đại Kim, Đông Khu cùng Ô Thổ trên đại lục phía Đông, ba thế lực cân bằng, tạo thành thế chân vạc vững chắc, thiên hạ thái bình lâu dài. Mặc dù thiên hạ thái bình, Triệu Trinh vẫn như cũ, từ khi bánh bao nhỏ mười hai tuổi, hắn liền bắt đầu mang Bánh Bao nhỏ, Màn thầu nhỏ cùng Bánh trôi nhỏ tra xét biên quan, huấn luyện quân đội.
Đến năm Bánh Bao nhỏ mười lăm tuổi, nghĩ tới năm đó khi phụ vương mười hai tuổi đã bắt đầu ra chiến trường giết địch mà vô cùng hâm mộ.
Triệu Trinh lại nói: “Có thể hòa bình, sao lại muốn chiến tranh? Võ lực là dùng để trấn giữ và đối phó khi có chuyện xảy ra, không phải dùng để phát động chiến tranh!”
Năm Bánh Bao nhỏ mười sáu tuổi, Triệu Trinh dâng biểu lên triều đình, lấy lý do bệnh cũ, xin triều đình phê chuẩn cho Thế tử Triệu Tử kế vị lên làm Nam An vương.
Rất nhanh Triều đình liền phúc đáp, phê chuẩn theo đúng bản tấu của Nam An vương.
Vì vậy, Triệu Tử tuổi gần mười sáu trở thành Nam An vương.
Trong vương phủ liền gọi Cao Thái phi là lão tổ tông —— lão tổ tông vừa quá năm mươi. Triệu Trinh sắp ba mươi tuổi thì được gọi là lão Vương gia, mà Chu Tử vẫn còn trẻ đẹp đã thành Nam An Thái phi.
Màn thầu nhỏ rất có hứng thú với buôn bán, mượn từ chỗ tổ mẫu, mẫu thân và Liên cữu cữu một lượng lớn ngân lượng, mở một cửa hàng độc quyền về châu báu đồ trang sức tơ lụa may mặc và xa xỉ phẩm, buôn bán rất náo nhiệt.
Bánh trôi nhỏ theo Liễu Liên từ nhỏ, mê võ thành si, rốt cuộc gần đây cũng bái sư thành công, chính thức trở thành đệ tử nhập môn của Liễu Liên.
Mùa xuân năm sau, lão Vương gia Triệu Trinh cùng Triệu Dương, Liễu Liên, Triệu Tráng cưỡi ngựa, Chu Tử cùng đại nha đầu thân cận Kim Thu ngồi xe, lên đường từ Nhuận Dương, bắt đầu tiếp tục cuộc du ngoạn kéo dài qua ba nước vẫn chưa hoàn thành vào mười năm trước.
Lúc đến bến tàu Hoa đào, chính vào lúc hoa đào nở rộ, tràn ngập rừng đào chung quanh bến tàu, hoa đào phấn hồng như sông như lụa, dưới ánh trời chiều, xinh đẹp giống như một bức tranh.
Triệu Tráng đi sắp xếp chỗ ở trọ.
Triệu Trinh dắt tay Chu Tử, hai vợ chồng chậm rãi dạo bước trong rừng hoa đào, cảm thấy năm tháng an ổn, cuộc sống yên bình.
Liễu Liên mang theo Triệu Dương theo xa xa ở phía sau.
Lúc hai vợ chồng sắp đi đến trạm dịch, liền thấy hai chiếc xe ngựa dừng ở cửa trạm dịch, một đám nha hoàn ma ma và gã sai vặt mặc áo xanh vây quanh.
Từ xa xa Chu Tử nhìn thấy một mỹ nữ áo gấm chừng ba mươi được tiểu nha hoàn đỡ, bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, vẻ mặt nhìn nghiêng, dường như rất quen thuộc. Ngay sau đó, tiểu nha hoàn đỡ từ trong chiếc xe thứ hai ra hai vị mỹ nữ tuổi còn trẻ ăn mặc xinh đẹp.
Chu Tử đang ngờ vực trong lòng, lại nghe gã sai vặt bên cạnh bàn tán: “Đây là phu nhân của Châu phủ châu Bình An – Lâm Thanh Sơn, phía sau là hai mỹ thiếp của Lâm đại nhân, sau khi Lâm Thanh Sơn đại nhân mất, Lâm phu nhân và hai mỹ thiếp này cùng thề thủ tiết vì Lâm Đại nhân, hôm nay đang trở về nhà cũ của Lâm gia ở kinh thành!”
Triệu Trinh nghe vậy, nhẹ giọng nói với Chu Tử: “Là Lục Hà.”
Chu Tử giật mình, nhìn kỹ, quả đúng là Lục Hà, chỉ là đã trải qua thời gian gột rửa, mặc dù nàng vẫn thướt tha thùy mị, nhưng vẫn mang theo dấu vết của tháng năm.
Chu Tử không tiến lên nhận quen.
Nàng kéo Triệu Trinh trực tiếp vào trạm dịch.
Nàng và Lục Hà, giống như hai đám lục bình trên mặt nước, ngẫu nhiên gặp nhau, bất chợt rời xa, từ đó khó mà gặp lại.
Sao phải gặp lại? Sao phải nhận quen?
Không bằng xem khoảng thời gian đã gặp nhau kia thành một hồi ức đẹp trong cuộc đời, đã trôi qua rồi.
Vào tháng tám, Triệu Trinh và Chu Tử đến được núi Vân Mông, gặp gỡ mẫu thân và cha kế của Chu Tử. Đệ đệ của nàng đã sớm gia nhập vào trong quân của Triệu Trinh, hôm nay đã làm đến chức Quả Nghị Hiệu úy.
Mẫu thân và cha kế của Chu Tử đều trông có vẻ già cỗi, hai người bọn họ yêu thương giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, sống cuộc sống bình thản dưới chân núi Vân Mông, không muốn cuộc sống yên tĩnh bị cắt đứt.
Nhóm người Triệu Trinh ở lại Núi Vân Mông hai ngày, Vân Noãn nhận được tin tức, sớm mang người chờ bên kia núi Vân Mông, hi vọng đón Triệu Trinh Liễu Liên quá bước sang làm khách.
Nào ngờ trước khi xuất phát một đêm, đột nhiên Chu Tử bắt đầu nôn ọe khó chịu, không ngửi được chút mùi tanh dầu nào.
Mẫu thân Chu Tử vội nói: “Không phải là lại mang thai chứ?”
Chu Tử vừa nghe, cảm thấy rất ngượng ngùng, mặt đỏ rần: ba đứa con trai đều đã mười mấy tuổi, lại mang thai sẽ thành chuyện cười của người đời!
Hôm sau Triệu Trinh liền mang Chu Tử đến thành Long Châu của Bắc Cương, tìm đại phu chẩn mạch xong, vợ chồng đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, tiếp đến Triệu Trinh liền cười: “Đây là trời cao ban ân, chúng ta tiếp nhận là được!”
Chu Tử nhìn gương mặt dù có chút chín chắn nhưng vẫn tuấn mỹ, cười nói: “Nếu là tiểu khuê nữ thì tốt!”
Triệu Trinh mỉm cười nhìn nàng: “Mặc kệ lão tứ là nam hay nữ, đều gọi là Triệu Đàn!”
Chu Tử làm nũng lôi kéo hắn: “Nhủ danh liền gọi là bánh (bột) mì (hấp) nhỏ!”
Triệu Trinh im lặng, hắn thật lòng cảm thấy lão Tứ nhà mình sẽ không thích cái nhủ danh này.
Tám tháng sau, trở lại Nhuận Dương, Chu Tử sinh đứa bé thứ tư của nàng và Triệu Trinh, cũng là nữ nhi duy nhất của bọn họ – Triệu Đàn, nhủ danh là Bánh (mì) hấp nhỏ.