Đọc truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ – Chương 147: Trở về Nhuận Dương, đoán được tin vui
Lúc hai vị Hứa Hầu tiến vào, Ngân Linh đang cùng mấy tiểu nha đầu dọn dẹp hành lý, sửa sang lại quà tặng mang về cho Thái phi cùng mọi người. Chu Tử vẫn đang ở trong phòng khách mới xây chơi cùng Bánh Bao nhỏ.
Nơi Chu Tử cùng Triệu Trinh ở là gian phòng một sáng hai tối, ‘một sáng’ dĩ nhiên là chánh đường, ‘hai tối’ là hai gian phòng ngủ. Bên phải là phòng ngủ của Chu Tử và Triệu Trinh, phòng ngủ bên trái vẫn còn để trống, là nơi Chu Tử treo quần áo, bày đầy các loại rương quần áo và tủ treo quần áo.
Trước khi đi, Triệu Trinh dặn dò Triệu Hùng xây sửa phòng ngủ bên trái thành một phòng khách, bên trong làm một cái giường La Hán thật to, thành nơi tốt để Chu Tử gặp khách và chơi cùng Bánh Bao nhỏ Màn thầu nhỏ.
Sau khi trở lại vương phủ, Cao Thái phi trở về chánh viện nghỉ ngơi, Triệu Trinh cùng Chu Tử mang theo Bánh Bao nhỏ Màn thầu nhỏ trở về Diên Hi cư.
Vốn chỉ Chu Tử mang theo Bánh Bao nhỏ cùng Màn thầu nhỏ chơi trên giường La Hán, có lẽ Triệu Trinh đã độc chiếm Chu Tử hơn mấy tháng, trong lòng thấy thẹn, ngồi trên ghế dựa lớn bên cạnh, rất thoải mái nhìn ba mẹ con chơi đùa. Nào ngờ chưa chơi được bao lâu, Bánh Bao nhỏ và Màn thầu nhỏ liền bắt đầu tranh giành ôm ấp.
Bánh Bao nhỏ cảm thấy mẫu thân là của mình, không muốn chia sẻ cùng Màn thầu nhỏ. Màn thầu nhỏ được Liễu Liên giáo dục, biết mỹ nữ khóc đến thật khó coi này là mẹ ruột của mình, cũng bắt đầu tranh giành với ca ca.
Chu Tử ôm Màn thầu nhỏ hôn một cái, Bánh Bao nhỏ lập tức đưa mặt tới, mắt phượng tràn đầy tố cáo. Chu Tử cũng vội hôn lên mặt bé một cái. Ai ngờ Bánh Bao nhỏ không ưng, lại chúm miệng chu môi đến, Chu Tử không thể làm gì khác hơn là lại “chụt” lên bờ môi bé một cái.
Vậy liền hay rồi, Màn thầu nhỏ không hài lòng, từ trong ngực Chu Tử chui ra ngoài, đứng trên giường La Hán, kéo mặt Chu Tử, nhắm ngay môi Chu Tử gặm một cái.
Chu Tử sờ sờ nước miếng bị Màn thầu nhỏ thoa lên trên môi, yên lặng không nói.
Triệu Trinh nhìn hai con trai tranh thủ tình cảm, cảm thấy thật vô lực, che trán, nhìn cũng không muốn nhìn.
Bánh Bao nhỏ cảm thấy mình bị thua thiệt, vọt tới, ỷ mình lớn hơn, đẩy ngã đệ đệ, nhào tới bên người mẫu thân, “chụt chụt” hôn loạn lên mặt mẫu thân, thoa nước miếng khắp mặt Chu Tử.
Tính tình Chu Tử dễ chịu, lấy khăn lau mặt, tiếp tục hòa giải quan hệ của hai huynh đệ.
Triệu Trinh ở bên cạnh không xem nổi nữa, đứng dậy, sải bước đi tới, mỗi tay túm một con khỉ con Bánh Bao nhỏ và Màn thầu nhỏ đang ôm Chu Tử tranh thủ tình cảm, đi tới cửa nội viện Diên Hi cư, ném cho Hàn Tử Xuyên và Liễu Liên đang rảnh rỗi ngây ngô ở cửa ra vào phòng trị sự, nói: “Khi nào dạy được cho bọn hắn biết cái gì là huynh hữu đệ cung (anh trai đối xử thân thiết, em trai cung kính yêu thương), thì hãy trả bọn chúng lại!”
Hàn Tử Xuyên và Liễu Liên duỗi tay ra, nhận lấy Bánh Bao nhỏ cùng Màn thầu nhỏ.
Bánh Bao nhỏ đang vượt mọi khó khăn gian khổ đấu tranh lâu dài cùng phụ vương, tích lũy được một lượng lớn kinh nghiệm, lúc này biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, không nói một lời, đợi phụ vương rời đi.
Màn thầu nhỏ không biết lợi hại của phụ vương, dọc đường đi vẫn một mực gào khóc: “Mẹ ——”
Liễu Liên thấy Vương Gia lộ vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Nhị công tử, liền lau lau nước mắt trên mặt Nhị công tử, xoay Nhị công tử trong lòng ra đối mặt mình, sau đó khẽ mỉm cười với Nhị công tử.
Hắn vốn xinh đẹp, nụ cười này giống như mưa thuận gió hòa, như hoa sen nở rộ, nước mắt như bão táp của Màn thầu nhỏ Triệu Sam đam mê mỹ nhân lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn hắn, một lát sau mới nói: “Mỹ Nhân ——”
Liễu Liên: “. . . . . .”
Đây là từ đa âm tiết đầu tiên mà Màn thầu nhỏ nói.
May mà da mặt Liễu Liên dày, nếu không sẽ không chỉ 囧 đâu.
Vương Gia đứng nhìn bên cạnh, trong nháy mắt liền thoải mái, xoay người rời đi ——ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng nhộn nhạo: thì ra có người còn bi thảm hơn ta….!
Cho nên, lúc Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đến nội viện Diên Hi cư, Triệu Trinh đang bị vây trong một loại vui vẻ rất quỷ dị, con người, khi thấy người khác càng xui xẻo hơn mình, luôn có thể cảm nhận được một loại vui vẻ như được tung hô, nhất là với người thường cố ý chọc giận mình.
Chu Tử thấy hai vị Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh, cũng rất vui mừng. Nàng không biết bản chất bỉ ổi của hai vị ấy, vẫn cho rằng bọn họ là cao nhân “Đại ẩn nơi phố thị”*, luôn tôn kính ngưỡng mộ cùng cảm kích.
* ở ẩn chia làm 3 loại : tiểu ẩn: ở ẩn nơi rừng sâu heo hút ko người; trung ẩn: ở ẩn nơi xóm nhỏ hoặc làng mạc heo hút ít người; đại ẩn: ở ẩn nơi phố thị sầm uất đông người
Thấy bọn hắn đã tới, Chu Tử vừa lệnh cho Thanh Thủy dọn điểm tâm và trà, vừa dặn dò Ngân Linh: “Đưa quà tặng ta đã chuẩn bị cho hai vị đại phu đến đây!”
Rất nhanh Ngân Linh đã cầm hai hộp tinh xảo đưa tới.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vừa mở hộp ra nhìn, liền thấy là chút dược liệu vô cùng quý hiếm.
Bọn họ nhìn một cái là biết quà tặng vương phi mang tới cho bọn họ đã trải qua lựa chọn tỉ mỉ, phía trên đều có dấu ấn màu đỏ của nội cung, không khỏi thật cảm động, cũng không đề cập đến “cạm bẫy” Tố Ngọc Dịch đã chuẩn bị trước nữa, nghiêm túc chẩn mạch cho vương phi.
Triệu Trinh cũng rất muốn biết thành quả mình đã cố gắng cày cấy mấy tháng qua, ngồi cạnh yên lặng chú ý, chủ yếu là nhìn thái độ Hứa Văn Cử, nhất là mắt. Hắn hiểu Hứa Văn Cử rất rõ, chỉ cần Chu Tử mang thai, mắt Hứa Văn Cử nhất định sẽ sáng lên lấp lánh, đó là ánh sáng vui sướng cùng mong đợi khi sắp nhìn thấy vàng ròng.
Trước mặt Chu Tử, ban đầu Hứa Văn Cử trương ra bộ dạng Thế Ngoại Cao Nhân cao thâm khó lường, mí mắt rũ cụp, sau đó ánh mắt của hắn bắt đầu càng mở càng tròn, càng ngày càng sáng.
Hứa Văn Cử vẫn chưa nói gì, Triệu Trinh đã đoán được kết quả, khóe miệng khẽ cong lên, chờ Hứa Văn Cử nói ra lời đòi ban thưởng.
Quả thật, đầu tiên Hứa Văn Cử nhẹ nhàng đặt cổ tay vương phi xuống, sau đó đứng dậy, mặt lộ vẻ không thể tin cùng vui mừng đã suy đoán và tập luyện từ trước, chào Triệu Trinh một cái, lại chào Chu Tử một cái, nói: “Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng vương phi!”
Hầu Lâm Sinh cũng đúng mực mà tỏ vẻ nội tâm mình vui sướng với niềm vui của Vương Gia vương phi.
Triệu Trinh cố tình không nói đến chuyện thưởng vàng thưởng bạc, mắt giống như không nhìn thấy Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh, chỉ nhìn Chu Tử: “Mau báo tin vui này cho mẫu thân đi!”
Trên mặt Chu Tử cũng lộ vẻ vui mừng, gật đầu một cái.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh không chiếm được thứ vẫn mong chờ, lại không thể ở mãi không đi, không thể làm gì khác hơn là ấm ức đứng dậy cáo từ.
Vẻ mặt Triệu Trinh không thay đổi nhìn bọn họ, chỉ vẫn không nói lời nào.
Chu Tử nhìn Triệu Trinh một lúc, cảm thấy có chút kỳ quái —— lúc này nên thưởng đại phu đó!
Lúc đi ra cửa phòng, bóng lưng hai vị Hứa Hầu thật sự tràn đầy hiu quạnh cùng bi thương khó nén!
Bọn họ mới vừa đi đến cửa phòng, liền nghe bên trong truyền ra tiếng của Vương Gia: “Triệu Hùng, thưởng cho hai vị thần y!”
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lập tức hăng như đánh máu gà, dường như đồng thời xoay người lại, đang muốn tạ ơn, liền nghe Vương Gia tiếp tục nói: “Thu dọn Thiên viện phía đông của thư phòng bên ngoài một chút, mời Thần y vào ở!”
Trên trán Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh toát mồ hôi: Vương Gia, chúng thần vốn đã có chỗ ở tốt, hơn nữa, viện phía đông nhiều người ở như vậy, hẳn không chứa nổi thêm hai chúng ta đâu!
Triệu Trinh nhìn hai người bọn họ, lại thấy thoải mái một lần nữa, chậm rãi nói: “Lấy thêm một ngàn lượng bạc, thay Bổn vương cảm tạ thần y.”
Thái độ Hầu Lâm Sinh và Hứa Văn Cử trong nháy mắt thay đổi, rốt cuộc biến thành vui mừng.
Khi trong phòng chỉ còn lại Chu Tử cùng Triệu Trinh, lúc này Chu Tử mới nói: “Về đến nhà thật tốt.”
Triệu Trinh ngồi xuống bên người nàng, ngưng mắt nhìn nàng: “Nàng không thích vương phủ ở Kinh Thành?”
Chu Tử gật đầu một cái, nói: “Dạ.”
Nàng nhìn Triệu Trinh, chân mày cau lại: “Sống ở Kim kinh quá mệt mỏi, cứ có cảm giác hình như phía trên vương phủ Kim kinh bị một đám mây nặng trịch, âm u đè lên. . . . . .”
Triệu Trinh bế nàng vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta liền ở lâu dài tại Nhuận Dương là được!”
Chu Tử rúc vào trong ngực hắn: “Thiếp thích Nhuận Dương, nơi này ngày sáng sủa mặt trời soi rọi, ngày mưa dầm mưa phùn bay bay cũng mang theo sức sống. . . . . .”
Triệu Trinh không nói gì, chỉ ôm Chu Tử càng chặt hơn.
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh vui mừng đi phía trước, đi theo phía sau là gã sai vặt bưng hai khay đựng bạc, đi thẳng tới Thiên viện phía đông của thư phòng bên ngoài.
Nào ngờ bọn họ mới vừa đi tới cửa thư phòng bên ngoài, liền gặp được Hàn Tử Xuyên cùng Liễu Liên vừa đưa tiểu thế tử cùng Nhị công tử đến chỗ Thái phi về.
Hàn Tử Xuyên cùng Liễu Liên mới trở về từ chỗ của Thái Phi, đương nhiên biết Chu Vương phi có tin vui. Bọn họ liền trở lại canh giữ ở cửa thư phòng bên ngoài, dự định chờ hai vị Hứa Hầu về liền xin được chia sẻ một chén canh.
Hàn Tử Xuyên bộ dạng tuấn tú, mặc áo mùa xuân màu xanh, đứng bên cây hoa hồng cạnh cửa thư phòng bên ngoài, trên mặt mang ý cười kín đáo, nhìn thế nào cũng thấy nghiêm túc.
Liễu Liên mặc áo mùa xuân màu đen, nghiêng người tựa vào cây cột trên cửa chính, mắt hoa đào khẽ híp, trong miệng ngậm một đóa hoa hồng đỏ thẫm, khóe miệng khẽ nhếch, hơn nữa tóc đen như thác nước eo nhỏ một vòng ôm, thoạt nhìn muốn mê hoặc thế nào liền thế ấy.
Thấy hai sát tinh này, bước chân hai vị Hứa Hầu ngừng lại, bọn họ đã ý thức được, ẩn ý của Vương Gia lúc nãy —— rõ ràng có thể cho ngân phiếu, Vương Gia lại cố ý bảo người ta lấy bạc, đây không phải là cố ý hãm hại sao!
Hàn Tử Xuyên cười mà không nói, nụ cười của Liễu Liên càng thêm rực rỡ.
Hai vị Hứa Hầu hạ quyết tâm, dứt khoát kiên quyết nói: “Ai nha nha, hôm nay huynh đệ đây xin mời hai vị tới Vọng giang lâu uống rượu!”
Liễu Liên gật đầu cười, gở đóa hoa ngậm trên miệng xuống, quay đầu lại nhìn về phía nội viện của thư phòng bên ngoài kêu một tiếng: “Thần y đãi tiệc mời khách ở Vọng Giang lâu, ai muốn đi thì tới hết đây!”
Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh nhìn Tống Chương cầm đầu nhóm người sống ở thư phòng bên ngoài rầm rầm xông ra, cảm thấy thật sống không bằng chết!
Sau khi đoàn người bẩm với Vương Gia, trùng trùng điệp điệp chạy thẳng tới Vọng Giang lâu.
Sau khi phóng túng, đến lúc tính tiền, Hứa Văn Cử như cha mẹ chết, tay run run móc từ trong lồng ngực ra mấy tờ ngân phiếu mới vừa sai người đổi được. Triệu Phúc phất tay, nói với Đại Chưởng quỹ Thanh Đông của Vọng Giang lâu: “Tất cả chi tiêu của tối nay, Vương Gia bảo ngươi ghi lại tính vào chi trả của ngài ấy!”
Hứa Văn Cử ‘ngạc nhiên trước vui mừng sau’, tiếp theo là liên tục hối tiếc: “Ta có thể gọi thêm chút bào ngư ướp lạnh, hải sâm nướng thông, nghêu sò hầm đu đủ không. . . . . .”
Thanh Đông cười: “Dĩ nhiên có thể!”
Lúc này Hứa Văn Cử mới ý thức được, thì ra Vương Gia vốn đã chuẩn bị tiệc mời mọi người, chỉ muốn trêu mình và Hầu Lâm Sinh một chút.
Vừa nghĩ như thế, mặt mày hắn không khỏi hớn hở, hóa vui mừng thành gọi thức ăn, gọi toàn bộ món ăn đắt tiền nhất Vọng Giang lâu ăn một lần!
Người của phủ Nam An vương bao toàn bộ lầu ba của Vọng Giang lâu, không có một người ngoài nào. Rượu còn chưa uống đủ, Thanh Đông lệnh cho Ca cơ lên lầu trợ hứng. Những người này đều đang độ tuổi tràn đầy năng lượng, thấy mỹ nhân lên sàn, đều không khách khí nữa, mỗi người kéo một nàng ngồi lên đùi, “Ca ca muội muội” đến buồn nôn.
Chỉ năm người không có mỹ nhân hầu hạ bên cạnh —— Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh, Hàn Tử Xuyên, Liễu Liên cùng Tống Chương.
Hai gã Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh thì lòng dạ ai cũng biết rõ là thế nào, đều không ép bọn họ, ba vị còn sót lại này cũng có chút cảm giác hạc đứng trong bầy gà, cho nên mọi người rối rít ồn ào cả lên.
Hàn Tử Xuyên cười cười, nói: “Hôm nay Hàn mỗ mang danh là thầy của Thế tử, nếu bị Vương Gia biết. . . . . .”
Hắn không nói câu tiếp theo, mọi người cũng đều hiểu.
Vương Gia sống tựa như hòa thượng, e là cũng không thích thầy của Thế tử ong bướm gì đó.
Liễu Liên cười cong cong mắt hoa đào: “Bọn họ có ai đẹp hơn ta?”
Mọi người nhìn lên, ngược lại cảm thấy thật đúng, Ca cơ nơi này, cho dù là ai, đặt cạnh Liễu Liên, cũng khiến người ta sinh ra cảm giác Liễu Liên bị nữ nhân ong bướm.
Tống Chương thấy đến phiên mình, trên gương mặt tuấn tú mắt mũi như khắc xuất hiện vẻ mặt có thể xưng là “Khổ sở”: “Lúc nhỏ Tống mỗ nghịch ngợm, lúc cưỡi lừa sơ ý bị đá trúng, đến nay. . . . . .”
Nhìn vẻ mặt nín nhịn kia, nghe lời nói chua xót, tất cả mọi người đều hiểu, đều rất đồng tình: “Tống huynh đệ, đừng để ý, người mà trời muốn giao trách nhiệm lớn lao, trước sẽ rèn tâm trí, sau sẽ rèn gân cốt. . . . . .”
Thấy Tống Chương sắp lã chã rơi lệ, người khuyên giải cũng không mù quáng khuyên răn nữa, vội sửa lời nói: “A, hải sâm nướng thông tới rồi, đây là món ăn tráng dương nổi tiếng đó!”
Mọi người: “. . . . . .”