Đọc truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ – Chương 138: Tỷ muội gặp nhau, vui buồn lẫn lộn
Ngày mười hai tháng chạp hôm đó, Chu Bích thức dậy thật sớm, lo lắng chờ trong Thanh Vân Điện. Kể từ ngày tỷ tỷ rời Kim kinh đến Nhuận Dương, nàng chưa hề gặp lại tỷ tỷ. Đối với Chu Bích mà nói, năm đó mẫu thân không thể bảo vệ mình, sau đó lại chỉ muốn cùng đệ đệ sống cuộc sống yên tĩnh ở Núi Vân Mông, không muốn liên lạc quá nhiều với hai tỷ muội nàng, đã sớm không khác gì người xa lạ; chỉ có tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ lớn hơn nàng hai tuổi nhưng vẫn chăm sóc nàng, mới thật sự là người thân của nàng, nàng rất nhớ tỷ tỷ. Chu Bích đợi đến nóng nảy, phái “Tiền Liễu Đức” dẫn theo tiểu thái giám đến trước cửa cung nghênh đón.
Bão tuyết đêm qua đã ngừng, quảng trường trước cửa cung được bọn thái giám quét dọn sạch sẽ, có thể nhìn thấy gạch Lưu Ly màu đỏ bằng phẳng.
“Tiền Liễu Đức” mang theo hai tiểu thái giám, chán đến chết nhìn quảng trường trống trải phía trước. Hôm nay hắn ăn mặc còn khoa trương hơn, trên khuôn mặt tuấn tú phủ một lớp phấn thật mỏng, mày liễu cong cong dùng chì lớn vẽ tỉ mỉ, mắt dùng chì nhỏ vẽ hếch lên tai, đôi môi thoa một lớp son, mặc một bộ quần áo Đại Thái Giám bằng gấm, thoạt nhìn muốn yếu ớt bao nhiêu liền yếu ớt bấy nhiêu, muốn yêu nghiệt bao nhiêu liền yêu nghiệt bấy nhiêu.
Triệu Trinh cưỡi ngựa đi phía trước, toàn thân áo đen – Liễu Liên đánh xe ở phía sau, cùng xuất hiện phía cuối quãng trường.
“Tiền Liễu Đức” nhìn thấy bọn họ, trên mặt lộ ra nét vui mừng, lập tức sải bước nghênh đón.
Triệu Trinh ngồi trên lưng ngựa, nhìn cái mặt đậm son dầy phấn của “Tiền Liễu Đức”, chân mày lập tức nhíu lại.
“Tiền Liễu Đức” cười càng vui vẻ, “duyên dáng lượn lờ” chào một cái, cất giọng khàn khàn nói: “Nô tỳ thỉnh an Vương Gia!”
Một câu thỉnh an đơn giản bị hắn nói thành chín cong mười tám quẹo, làm cho Liễu Liên vội vàng đánh xe phía sau ghê tởm thiếu chút nữa phun ra —— vì tuân lệnh Vương Gia hắn mới tới đây bàn giao nhiệm vụ với Từ Liên Ba, gã “Tiền Liễu Đức” thực sự mang dáng vẻ này sao?
Nghĩ đến một năm tới đây mình sẽ phải biến thành cái dáng vẻ quỷ quái này, Liễu Liên luôn luôn không sợ trời không sợ đất không khỏi đổ mồ hôi hột, hắn quyết tâm phải nói rõ một chút với Vương Gia.
Sở dĩ Triệu Trinh muốn dùng Liễu Liên thay cho Từ Liên Ba, chính là sợ tình cảm của Từ Liên Ba làm ảnh hưởng đến công việc. Tính toán lần này của Từ Liên Ba rất nhanh liền bị hắn phát hiện. Triệu Trinh liếc “Tiền Liễu Đức” khoa trương một cái, trầm giọng nói: “Thu hồi tâm tư đó của ngươi ngay đi cho ta!”
Từ Liên Ba bị Nam An vương phát hiện dụng tâm, mặt mo ửng đỏ, chỉ là cách lớp son phấn nên không ai nhìn ra.
Lúc này Liễu Liên mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Trinh cùng Chu Tử – càng đến gần càng có chút e sợ khẩn trương – đi mãi cho đến Thanh Vân Điện.
Chu Tử mang theo quá nhiều thứ, Liễu Liên không thể làm gì khác hơn là vội đánh xe vào trong chánh viện Thanh Vân Điện.
Đợi xe dừng hẳn, Triệu Trinh mở cửa, đỡ Chu Tử xuống.
Chu Tử vừa xuống xe, nhìn về phía cửa Thanh Vân Điện, liếc mắt liền thấy Chu Bích đứng trước cửa lớn của Thanh Vân Điện.
Đầu Chu Bích đội mũ phượng Thái hậu phức tạp, trên người mặc lễ phục Thái hậu cao quý lại có vẻ già nua, trơ mắt nhìn tỷ tỷ, chân không tự chủ được ngập ngừng đi về phía trước, Ngọc Hương ở bên cạnh lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Thái hậu ——” Chu Bích dừng một chút, thân thể lung lay, lui trở về —— hôm nay nàng đã là Thái hậu —— Chu Bích không khỏi vui buồn lẫn lộn.
Triệu Trinh dắt Chu Tử tiến lên, hành lễ với Chu Bích.
Chu Bích đỡ tỷ tỷ tỷ phu dậy, trên mặt mang cười, ánh mắt lại sớm ươn ướt. Nàng cố cười nói: “Người một nhà cần gì phải đa lễ, vào trước rồi hãy nói!”
Rất nhanh Triệu Trinh đã rời đi, để Liễu Liên cùng Ngân Linh ở lại, bảo vệ Chu Tử.
Chu Bích lôi kéo Chu Tử vào Thiên Điện, đuổi lui người khác, cả Ngọc Hương, Từ Liên Ba, Ngân Linh và Liễu Liên cũng đều ở lại bên ngoài.
Hai tỷ muội ngồi song song trên giường La Hán, đầu tiên là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiếp đó nước mắt chảy xuống, kể cho nhau nghe tình hình sau khi chia tay.
Sau khi nói một lát, Chu Tử hỏi Chu Bích tình huống của đứa bé, Chu Bích vội gọi Ngọc Hương: “Ôm Đồng nhi tới đây!”
Chu Tử ôm Triệu Đồng nhìn qua xem lại, trong lòng rất vui mừng. Triệu Đồng hơi lớn hơn Triệu Sam một chút, cũng gầy một chút, đã biết bò, uốn qua uốn lại trong ngực Chu Tử, tay nhỏ bé mềm mại đưa lên sờ vỗ mặt Chu Tử. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lộ rõ nhất chính là một đôi mắt to như nước hồ thu giống Chu Tử Chu Bích, trong trẻo nhìn dì, giống như hai viên ngọc quý nhất đời, lại giống hai vì sao sáng ngời trên bầu trời trong xanh.
Chu Tử thật sự yêu không nhịn được, hôn rồi lại hôn, còn lè lưỡi liếm liếm đôi môi tựa như cánh hoa của tiểu Triệu Đồng, Chu Bích đứng cạnh nhìn thấy không khỏi cười rộ lên.
Nói tình hình sau khi chia xa một chút, hai tỷ muội liền bắt đầu hiến tặng nhau vật quý mà mình đã chuẩn bị cho đối phương, tranh nhau “tỷ (muội) nghe muội (tỷ) nói nè”, tranh đến cực kỳ vui vẻ, cuối cùng Chu Tử giành được thắng lợi, dương dương tự đắc dẫn muội muội đi xem quà tặng nàng mang tới.
Lúc Chu Thái hậu cùng Chu Vương phi vui sướng không rời, Từ Liên Ba và Liễu Liên cũng không nhàn rỗi.
Liễu Liên biết cái đống chứa trong xe mà mình chuyên chở có bao nhiêu thứ, không chịu tự mình khiên ra, kéo Từ Liên Ba đến giúp một tay.
Từ Liên Ba mới được tấn phong là Đại Thái giám Tứ phẩm Tiền Liễu Đức đó nghen, dĩ nhiên hắn không muốn tự mình ra tay rồi, tiện tay gọi mấy tiểu thái giám đến khuân vác, hắn và Liễu Liên đứng bàng quan ở một bên.
Liễu Liên bình bình thản thản đứng cùng Từ Liên Ba, hắn luôn cho là bộ dáng mình anh tuấn tự tại uy vũ nam tính, cho nên thực không ưa bộ dạng nữ tính từ trong ra ngoài của Từ Liên Ba, lặng lẽ nói: “Từ Liên Ba, mấy ngày này ngươi bớt phóng túng một chút cho ta, từ từ chuyển về thái độ bình thường, Vương Gia muốn ta và ngươi tráo đổi nhiệm vụ, ngươi đừng để ta đánh ngươi!”
Hắn nắm quả đấm giấu trong ống tay áo, quơ quơ trước mắt Từ Liên Ba.
Người khác sợ quả đấm của Liễu Liên, võ công của Từ Liên Ba cũng cao cường như vậy, nên không sợ. Hắn lặng lẽ đến gần Liễu Liên một chút, vẩy Lan Hoa Chỉ, cất giọng dịu dàng vẻ mặt triền miên: “Ai ui, ta sợ chết, sợ chết mất ——”
Liễu Liên “ụa” một tiếng, thiếu chút nữa phun ra.
Một vị tiểu thái giám thích mơ mộng vừa vui vẻ khuân vác tới lui, vừa lặng lẽ quan sát Đại hồng nhân Tiền Đại Bạn – Tiền công công đứng cùng mỹ nam áo đen, không khỏi cảm thán – thật sự là một đôi mà —— mỹ nhân ‘công’ lạnh lùng cùng thái giám ‘thụ’ yêu nghiệt đó nghen!
Sau khi bày lễ vật cho nhau xem, Chu Bích biết tỷ tỷ cũng giống như mình, đặc biệt cảm thấy hứng thú với ăn uống, vội sai Ngọc Hương chuẩn bị mở tiệc.
Chu Bích nhớ lúc hai tỷ muội còn nhỏ, bởi vì nhà nghèo, căn bản quanh năm suốt tháng rất ít ăn thịt, rất thèm ăn, đêm hè, hai tỷ muội không sợ tối, cầm một túi vải rời thôn. Trên đường lớn ngoài thôn có trồng Bạch Dương, hai tỷ muội đạp từng cây từng cây cỏ lau ven đường mà nhặt tuốt, luôn có thể thu hoạch rất nhiều ve sầu, về nhà xào muối, ăn cực kỳ ngon!
Đến mùa thu, hai tỷ muội liền bắt châu chấu và dế nướng ăn, chuyên ăn đùi châu chấu và đùi dế. (LPH : tuổi thơ dữ dội aaaaa)
Chỉ có mùa xuân và mùa đông, trừ thỉnh thoảng bắt được một hai con chim đem nướng, quả thật không có thịt gì có thể ăn.
Chu Bích nghĩ tới đây, liền nói những việc cũ này với Chu Tử.
Chu Tử nghe, che miệng mà cười, lặng lẽ nói: “Đừng để tỷ phu muội biết trước kia ta thích ăn những thứ này, thật không có phong cách, quá không thục nữ, ha ha ha!”
Nói là bữa tiệc, thật ra đều do Chu Bích dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị những món ăn gia đình ở Độc huyện cho tỷ tỷ, tuy là món ăn gia đình, nhưng giữa mùa đông, đây đã là thức ăn tương đối xa xỉ rồi. Chu Bích đã chuẩn bị tốt món thịt cắt mỏng xào sợi củ cải, bí đỏ xào ớt xanh, rau lang xào tỏi và một chén thịt chưng đậu hũ, sau đó chính là một nồi cháo ngô khoai cùng bánh màn thầu bằng bột ngô.
Chu Bích rất biết hưởng thụ, sớm sai người tìm đầu bếp ở Độc huyện, đặc biệt tìm người chuyên nấu món ăn gia đình cho nàng.
Chu Tử vừa vào phòng ăn, thấy đầy bàn đều là món ăn gia đình đã lâu chưa nhìn thấy, còn đều là món mình và Chu Bích thích ăn, không khỏi vừa mừng vừa sợ, kéo Chu Bích ngồi xuống.
Chu Bích cũng không cần cung nữ hầu hạ, đuổi lui cung nữ thái giám bên cạnh, chỉ còn lại mình và tỷ tỷ.
Đối mặt với món ăn gia đình của Độc huyện mà hai tỷ muội thích ăn nhất, hai tỷ muội – đũa bay tán loạn, liên tục ăn nhanh nuốt lớn, ăn thật sảng khoái. Cuối cùng, hai người bọn họ đều ôm bụng rời đi.
Buổi tối, hai tỷ muội ngủ cùng nhau, để Triệu Đồng ngủ giữa hai người.
Nhắc đến bữa ăn tối hôm nay, Chu Bích dương dương tự đắc nói: “Tỷ tỷ, lên làm Thái hậu có một điều hay nhất, đó là có thể muốn ăn cái gì liền ăn, trong cung muội là lớn nhất!”
Chu Tử giễu cợt nàng: “Không phải trong lòng Thái hậu nên nghĩ tới vạn dân trong thiên hạ sao?”
Chu Bích “phì” cười: “Vậy cũng phải chờ Thái hậu muội ăn thật vui vẻ thật cao hứng đã, đúng không?!”
Hai tỷ muội đều đã là mẫu thân, dĩ nhiên đề tài không thể rời khỏi đứa bé. Khi Chu Tử nói đến hai đứa con trai của mình được chia ra gọi là Bánh Bao nhỏ và màn thầu nhỏ thì Chu Bích rất hâm mộ, nói: “Tỷ tỷ, Triệu Đồng nên có tên gì thì tốt nhỉ?”
Chu Tử không hề nghĩ ngợi nói: “Gọi là sủi cảo nhỏ đi!”
Chu Bích hết sức vừa ý, phụ họa: “Gọi sủi cảo nhỏ thật hay!”
Thiên Hạo đế Triệu Đồng nằm giữa mẫu thân và dì ngủ rất say, bé vẫn không biết, chính vào thời khắc này mình bị dì ham ăn hàng gán cái nhủ danh mất mặt “Sủi cáo nhỏ” này theo bé cả đời. Cũng may còn có nhủ danh “Bánh Bao nhỏ” của Thế tử Nam An vương – Triệu Tử cùng nhủ danh “Màn thầu nhỏ” của con thứ của Nam An vương làm bạn, thật cũng không coi là cô đơn.
Triệu Trinh mới vừa trở lại vương phủ ở Kinh Thành, Cao lão Thừa Tướng liền phái người đến mời. Sau khi Triệu Trinh thay quần áo, liền cưỡi ngựa tới phủ Cao thừa tướng.
Hắn và ông ngoại mật đàm trong thư phòng một canh giờ.
Từ thư phòng ra ngoài, hai ông cháu đều lộ dáng vẻ buông lỏng, cùng tham gia bữa tiệc trưa xa hoa của phủ Cao thừa tướng quyền quý nhất Kim kinh.
Buổi chiều, Triệu Trinh trở về vương phủ, phát hiện Thượng Thư bộ Lễ – Hà Nguyên, Thượng Thư bộ Binh – Kim Hoán Nhiên, Thượng Thư bộ Hình – Tiêu Nam cùng Thượng Thư bộ Lễ – Lâm Hiếu Từ đã đợi trong thư phòng bên ngoài.
Sau khi Triệu Trinh cùng bốn người Hà Nguyên mật đàm trong thư phòng hai canh giờ, buổi tối cùng nhau đến Vọng Giang lâu chi nhánh Kim kinh bao một gian nhã thất, thật vui vẻ uống rượu tâm sự.
Buổi tối, Triệu Trinh say lơ mơ trở về phòng ngủ trong Tùng Đào Uyển ở vương phủ Kinh Thành, một thân một mình ngủ trên giường lớn bằng gỗ hoa lê khảm hoa hải đường trống rỗng, hắn có cảm giác cô độc mà từ lâu không gặp.
Lăn qua lộn lại hồi lâu, Triệu Trinh ý thức được một vấn đề —— hắn đã không thể rời khỏi Chu Tử nữa rồi!
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Chu Tử đã trở thành xương trong xương thịt trong thịt của hắn, thành một bộ phận máu thịt nối liền, không thể chia lìa của hắn.
Sáng sớm Triệu Trinh liền vào cung.
Bởi vì nói chuyện phiếm hàn huyên cùng muội muội tới nửa đêm, đến buổi sáng Chu Tử vẫn thở to mà ngủ.
Chu Bích nghe nói Nam An vương cầu kiến, vội lặng lẽ rời giường.
Trên chánh điện Thanh Vân Điện, nhìn tỷ phu Triệu Trinh sắc mặt tái nhợt – bộ dạng thiếu ngủ đứng ở phía dưới, Chu Bích cười rất hả hê: “Tỷ phu tới đón tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ có nói, tỷ ấy muốn ở trong cung cùng ta!”