Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không]

Chương 8: Bị Bắt Nạt, Cố Gắng Sinh Tồn


Bạn đang đọc Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không] – Chương 8: Bị Bắt Nạt, Cố Gắng Sinh Tồn


Lục Hà thông minh cơ trí, lại biết ăn nói, sớm đã hỏi thăm được hết mọi việc trong này, nhưng nàng ta luôn có chút khôn ngoan, nên giấu trong lòng, chờ Chu Tử tới hỏi, mới nhàn nhã đáp: “Tây Nhung đã xảy ra phản loạn, Vương gia dẫn quân đi bình định phản loạn Tây Nhung rồi!”

Lòng hiếu kỳ của Chu Tử được thỏa mãn, cũng không hỏi nữa.

Ba người Xích Phượng các nàng thường xuyên trao đổi với Chu Tử, Chu Tử dần dần cũng có chút hiểu biết về phủ Nam An vương.

Phủ Nam An vương to như vậy, gia nô cả nam lẫn nữ có khoảng một – hai trăm người, chủ tử lại chỉ có một vị là Nam An vương Triệu Trinh.

Vị Nam An vương này sinh ngày 13 tháng 5, vừa qua tuổi 17, là con thứ ba của đương kim Thánh Thượng, mẫu thân ruột là Cao Quý phi ở Thanh Vân điện, nhà ngoại bên mẹ chính là phủ Cao Thượng thư – nơi đưa bốn người Chu Tử tới.

Nam An Vương gia thích võ không thích văn, thuở nhỏ đã thích múa thương lộng côn, đọc sách cũng thích đọc binh thư, sau khi xây phủ xong, phần lớn môn khách cũng đều là người hiểu biết về quân sự, bình thường đàm luận cũng là việc hành quân bày trận.

Trong phủ loan truyền lời nói hùng hồn của Vương gia lúc mười hai tuổi năm ấy: “Cuộc đời này, ta phải làm Vương gia Đại tướng quân, hộ tống Hoàng thượng, vĩnh viễn bảo vệ củng cố giang sơn!”

Lúc Chu Tử nghe xong mấy lời đồn đãi này, cảm thấy là lạ, chính là cảm thấy vị Nam An Vương gia chưa gặp mặt này khá kỳ quái, còn biết giấu tài.

Tuy rằng Vương gia không ở trong phủ, nhưng Xích Phượng vẫn thích chưng diện tô son điểm phấn như trước, hẳn là tiền tiêu vặt hàng tháng đều chi hết vào đống son phấn trên mặt rồi không chừng. Màu da của nàng ta hơi sậm hơn màu trắng ngà một chút, thoạt nhìn rất tinh tế, chẳng qua trên mặt điểm xuyết mấy chấm tàn nhang, Chu Tử thoạt nhìn cảm thấy rất đáng yêu, nhưng nàng ta lại rất chán ghét, ngày ngày đều trát một lớp phấn dày để che giấu.

Chu Tử rất ít dùng mấy thứ son phấn đó. Nàng mày rậm mi dày, ngũ quan thực hài hòa, hơn nữa làn da trắng nõn trong suốt, đôi môi đỏ bừng trơn bóng, căn bản không cần mấy thứ đồ trang điểm đó, hơn nữa mặc kệ là phủ Cao Thượng thư hay là Vương phủ, đều có phát quần áo đầy đủ cho nha hoàn, tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng đều được giữ lại, thành tiểu phú bà trong bốn người rồi.

Kỳ thật Chu Tử cũng rất nóng lòng, hai năm đã trôi qua, nàng đã để giành được hai mươi lượng bốn tiền, nhưng mà khoảng cách từ Nam Cương đến quê nhà xa vạn dặm, làm sao cách nhờ ai mang giùm bạc về nhà?


Không thể nhờ người đưa bạc về, Chu Tử rất lo lắng muội muội cũng sẽ bị bán đi giống mình, mỗi khi nhớ đến trong lòng rất khó chịu. So với nàng, tính cách Chu Bích càng mềm mại, nếu tương lai bị bán làm nô tỳ, nhất định sẽ bị bắt nạt.

Chu Tử biết, cho dù không bị chủ tử ức hiếp, trong đám nô tỳ cũng không hoàn toàn hòa khí, cũng toàn là lục đục với nhau. Mấy ngày hôm trước cũng đã xảy ra một sự kiện.

Sau khi nhóm Chu Tử các nàng vào phủ, quan sát thêm liền phát hiện, diện mạo của nô tỳ trong Vương phủ, người sau lại càng chỉnh tề hơn người trước. Mặc kệ là nam bộc hay là nữ bộc, chỉ cần nhỏ tuổi gần bằng Vương gia, toàn bộ đều có dung mạo hơn người, bao gồm cả bốn đại nha hoàn nhất đẳng hầu hạ trong phòng Vương gia.

Cho nên, bốn người Chu Tử, Xích Phượng vào Vương phủ, lập tức tựa như đàn gà xông vào vườn hoa của bốn con khổng tước (chim công), mục tiêu vô cùng rõ ràng. Hơn nữa bọn Chu Tử các nàng là do phủ Cao Thượng thư nhà bên ngoại của Vương gia tiến cử tới, có chút đầu óc thì mọi người đều biết là có ý gì, đây là chuẩn bị nha đầu thông phòng(*) cho Vương gia đây mà.

(*) nha đầu thông phòng : tương tự nha hoàn thị tẩm, nhưng là thị tẩm cho lần đầu tiên của Vương gia.

Trong bốn người Chu Tử và Xích Phượng bọn họ, xét về tổng thể, xinh đẹp nhất chính là Chu Tử, cho nên càng được chú ý hơn. Lục Hà luôn luôn tâm cao khí ngạo, hơn nữa lại thân thiết với Chu Tử, ngược nàng ta lại thật sự không thấy sao cả, chỉ là quan hệ của Chu Tử cùng Xích Phượng, Phấn Nhụy còn có chút khác lạ.

Sáng sớm Chu Tử thức dậy, còn đang buồn ngủ mắt nhắm mắt mở, uể oải cầm chậu gỗ khăn mặt đi ra cửa phòng, chuẩn bị đến phòng bếp lấy chút nước ấm rửa mặt, ai ngờ dưới chân có ngáng thứ gì đó, nàng lập tức vang vang dội dội ngã xuống, chậu gỗ cũng bị văng ra ngoài, tất cả khăn mặt, xà phòng thơm bên trong vì thế cũng bị rơi ra.

Chu Tử đau nói không nên lời, nhúc nhích cũng không được, kêu vài tiếng cũng không có ai đến, nàng đang giãy dụa chống người tự đứng lên, đại nha đầu Tĩnh Mục từ bên trong chạy đến, nâng nàng dậy. Chu Tử chịu đau lui về phía sau liền phát hiện thấy trước cửa phòng mình không biết đã bị ai để một thân cây to bằng cánh tay.

Nàng hiểu ra đây là có người ngáng chân mình, trong lòng ghi nhớ, nhưng cũng không nói gì. Trở lại trong phòng kéo váy lên liền nhìn thấy, đầu gối bị rách một lớp da, đau thấu tim.

Chu Tử cũng biết bởi vì diện mạo mình xuất chúng, nên đã thành mục tiêu cho mọi người công kích, đương nhiên cũng sẽ không khẩn cầu người khác. Nàng khập khiễng bày ra bộ dạng Lý Thiết Quải(*) phiên bản nữ, hướng đại a đầu Tĩnh Di xin nghỉ, sau đó lại rời khỏi Diên Hi cư tìm Đào ma ma xin nghỉ, lúc này mới yên tâm mà đi tìm đại phu trong phủ.

(*) Lý Thiết Quải [ 李铁拐 ]: một vị tiên nhân trong “Bát tiên”, đầu hói, mặt đầy râu, một chân bị què, đeo bình rượu, chống cây gậy sắt nặng, hình tượng như người ăn xin.

Lúc Chu Tử trở về, thấy Diên Hi cư rất náo nhiệt, thì ra là Xích Phượng và Phấn Nhụy đến tìm nàng nói chuyện.

Đã sắp vào đông, Vương gia vẫn chưa hồi phủ. Chủ tử không có nhà, nô tỳ thoải mái, hơn nữa đúng vào thời gian nghỉ ngơi, mọi người đều tụ tập ở Diên Hi cư uống trà cười nói, ngay cả Đào ma ma cũng tham dự vào, được vài cái đại nha hoàn nịnh hót, cười thật vui vẻ.


Nhìn thấy Chu Tử, Xích Phượng nhiệt tình đi ra đón: “Ôi chao ôi, đại mỹ nhân của chúng ta sao lại thành ra thế này?!” Nàng như một trận gió, đỡ Chu Tử vào trong phòng, cười nói với Đào ma ma và Tĩnh Di: “Muội muội này của ta a, người quý như vàng, thật không dám có gì sơ xuất đâu nha!”

Chu Tử đang muốn phản bác, Xích Phượng đã cười, lớn tiếng nói: “Đến tột cùng là ngươi xảy ra chuyện gì a, hôm nay ta được nghỉ, nhưng mà buổi sáng tới tìm ngươi mấy lần, mà không tìm được ngươi!” Nàng ta đặt trọng âm ở mấy từ “mấy lần” và “không”, vừa nói sóng mắt vừa lưu chuyển nhìn nhìn Đào ma ma cùng Tĩnh Di.

Chu Tử nghe mà thái dương giật mạnh, Xích Phượng đang an ủi cái kiểu gì vậy? Lời này nghe thế nào cũng đều giống như đang tố cáo với Đào ma ma cùng Tĩnh Di vậy! Nàng chỉ cười cười, không nói chuyện.

Tất cả mọi người trong Diên Hi cư đều biết nàng bị thương, cho nên đều không nói. Xích Phượng tròng mắt vừa đảo một cái, lập tức thân thiết giữ lấy mặt Chu Tử: “Này, trên mặt ngươi bôi hương phấn gì, làm sao trong màu trắng lộ ra màu hồng xinh đẹp vậy?”

Chu Tử không dấu vết đẩy ra nàng, cười nói: “Ta không trang điểm, giống như ngươi!”

Xích Phượng có chút đắc ý, ha ha nở nụ cười.

Chuyện này cứ như vậy mà trôi qua, nhưng Chu Tử đã bắt đầu phòng bị Xích Phượng và Phấn Nhụy.

***

Vùng đất Nam Cương ở triều Đại Kim tương đối chếch về phía nam, nên ấm áp hơn so với Độc huyện và Kim Kinh. Nhưng mùa đông cũng vẫn lạnh, gió bắc vẫn lạnh buốt, quét đến lòng người cũng lạnh run.

Chu Tử bị cô lập Diên Hi cư.

Loại cô lập này làm người ta buồn bực. Tỷ như việc đi nhận cơm trưa, Chu Tử cười hì hì nói: “Ta sắp đi nhận cơm trưa, có ai cùng đi không?”


Không có ai để ý đến nàng. Tĩnh Mục, Tĩnh Túc cười nói cùng đi vào phòng bếp.

Lại ví như, các nữ nhân lúc gội đầu luôn kết hợp hai người thành một nhóm, như vậy một người gội một người cầm gáo dội nước lên tóc, vừa vặn phối hợp nhịp nhàng.

Nhưng mà, lúc Chu Tử gội đầu muốn tìm người đi chung, hỏi nửa ngày nhưng không ai muốn gội đầu, nàng đành phải tự mình một người gian nan vừa xối nước vừa gội đầu.

Nàng vừa gội đầu xong, chợt nghe Tĩnh Hằng nói với Tĩnh Túc: “Tĩnh Túc, ta muốn gội đầu, ngươi giúp ta xối nước đi!”

Đã cô lập nàng thì cũng đừng cho nàng biết có được không?

Kiếp trước lúc vừa mới vào học cấp ba, Chu Tử từng bị nữ sinh trong lớp cô lập, kéo dài đến cả nửa học kỳ, nữ sinh trong lớp cũng làm giống như bọn Tĩnh Di vậy, thậm chí càng khoa trương hơn, không ai nói chuyện với Chu Tử.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, Chu Tử luôn vụng trộm khóc. Sau đó, nàng biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.

Lúc ấy biện pháp nàng áp dụng chính là tìm một đồng minh, liều chết dây dưa cũng được, da mặt dày cũng được, nhất định phải tìm một đồng minh, tìm được một người bạn tốt.

Khi đó rốt cục Chu Tử cũng túm được một bằng hữu, một đồng minh, nàng không còn cô độc. Sau đó, sau thời gian dài quen thuộc, tụi bạn học phát hiện Chu Tử chỉ có bề ngoài giống hồ ly tinh, nội tâm kỳ thật rất đơn thuần thành thật, cho nên sau đó bằng hữu càng ngày càng nhiều.

Lần này, Chu Tử quyết định vẫn dùng biện pháp cũ.

Đồng minh nàng tìm chính là quản sự của Diên Hi cư Đào ma ma.

Quan hệ của Chu Tử và Đào ma ma vốn không tệ, hiện tại lại dính theo Đào ma ma.

Đào ma ma từ nhỏ đã đi theo Quý phi nương nương vào cung, sau lại được đưa ra khỏi cung để thành thân. Ai biết là mệnh khổ, vừa sinh con, chồng liền bệnh chết. Tuổi còn trẻ bà đã bắt đầu thủ tiết, con trai duy nhất bên người – Triệu Quý còn đi theo Vương gia ra chiến trường, cho nên cũng thích Chu Tử thân cận. Hai người dụng tình mà đáp tình, thật tình đối đãi với nhau, tình cảm càng ngày càng tốt. Chu Tử liền quấn quít lấy nhận Đào ma ma làm mẹ nuôi, Đào ma ma cũng vui vẻ đáp ứng.

Chu Tử thật sự rất yêu quý Đào ma ma.

Sau khi nàng rời nhà, ngoại trừ Lục Hà, Đào ma ma là người thứ hai đối xử tốt với nàng.


Một ngày cuối năm, Lục Hà đến gọi Chu Tử, bảo rằng nghe nói Vương gia sẽ về một chuyến, lên điện gặp mặt các quan viên trên đất phong.

Nàng mang theo Chu Tử núp sau cây sồi xanh ở ngoài cửa chính viện, muốn nhìn thử một chút xem bộ dạng của Vương gia rốt cuộc như thế nào. Đáng tiếc các nàng không dám đi ra phía trước, đứng xa xa chỉ nhìn thấy một thiếu niên mặc một thân quân trang, được đám thị vệ vây quanh đang rời đi. Chu Tử và Lục Hà chỉ thấy một bóng dáng cao gầy.

Chu Tử và Lục Hà nắm tay nhau chậm rãi đi về, hai người đều không nói gì.

Khi sắp đến nơi, Chu Tử cảm thán một câu: “Vương gia vóc dáng thật cao a!” Nàng luôn có thể tự khống chế, trong lòng muốn nói là bốn chữ “ngọc thụ lâm phong”, chẳng qua cảm thấy những từ nho nhã này không nên thốt ra từ trong miệng mình, cho nên liền thay đổi thành “Vóc dáng thật cao” cho thông tục một chút.

Lục Hà bĩu môi: “Cũng không nhìn thấy được mặt, ai biết bộ dạng lớn lên trông như thế nào! Nói không chừng là một bộ dáng Heo kiêng bí đỏ!”

Chu Tử biết nàng ta tâm cao khí ngạo, trong lòng là có ý, chỉ là mạnh miệng mà thôi, bởi vậy hai người nắm tay nhau đong đưa, không nói gì.

Lục Hà nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, lúc này mới thấp giọng nói: “Ta không tin nhà họ Cao đưa ta đến trong Vương phủ chỉ để làm một nha đầu giặt quần áo thôi đâu!” Đầu nàng ta ngẩng cao cao, mắt hạnh xinh đẹp lấp lánh rạng rỡ, tràn ngập chờ mong cùng tự tin vào tương lai.

Chu Tử nhìn đến ngây người, một lát sau, nàng mới cười nói: “Ngươi xinh đẹp mỹ mạo như vậy, lại thông minh có tài như vậy, ông trời sẽ không bỏ phí người xinh đẹp, thông minh giỏi giang vậy đâu!” Nàng nói như vậy là thật tâm. Nàng cũng thích Lục Hà.

Chu Tử vẫn nghĩ là, nam nhân nhất định sẽ thích nữ nhân: xinh đẹp, khôn khéo, giỏi giang, lại thiện lương, tựa như Lục Hà vậy.

Kỳ thật nàng rất tự ti, vẫn cho rằng mình là đại biểu cho câu ngực to thiếu não, nam nhân chỉ biết chơi đùa, mà sẽ không yêu. Nàng chỉ biết mình sẽ thành đồ chơi, chứ không phải người – được – yêu. Chu Tử nghĩ nghĩ, còn nghiêm túc nói với Lục Hà: “Nếu ngươi muốn một nam nhân yêu ngươi, nên trở thành một người hữu dụng với hắn, khiến hắn không thể rời khỏi ngươi!”

Lục Hà nghiêng mặt nhìn nàng, mắt đẹp lưu chuyển, cuối cùng cũng cười.

Nam An vương Triệu Trinh chỉ ở trong phủ một canh giờ (2 tiếng), sau khi dặn dò bố trí cho bọn quan viên những việc vào cuối năm, sắp xếp việc cung cấp quân lương vào tết âm lịch xong, liền dẫn binh rời đi.

Ngày hai mươi tháng chạp, Trương ma ma thông báo cho tất cả nha hoàn sai vặt đến trong viện của bà chờ dạy bảo.

Chu Tử không biết đã xảy ra sự tình gì, trong lòng có chút lo sợ bất an.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.